Quan trường có một loại mị lực thật độc đáo, giống như là ma túy, chỉ cần rơi vào sẽ hãm sâu bên trong. Đó chính là cảm giác nắm quyền, cảm giác này thật giống như độc dược, chỉ cần từng có được, dù chỉ là mười phút cũng muốn dùng cả đời đi phấn đấu.
Say nằm đầu gối mỹ nhân, tỉnh chưởng quyền thiên hạ.
Không thể phủ nhận đáy lòng Tô Mộc cũng có ý nghĩ như vậy, nhưng thử hỏi có ai không có ý nghĩ như thế. Không cần biết là nam hay nữ, chỉ cần giao thiệp trong quan trường, sẽ phát hiện rất nhiều việc thân bất do kỷ nhưng vẫn cứ đi làm.
Chân chính bị lạc bên trong, vĩnh viễn không muốn tỉnh lại.
Đó chính là Lý Tuyển hiện tại.
Đồ khốn! Lẽ nào lại như vậy! Tô Mộc muốn ngất trời, muốn kéo tôi xuống sao? Hắn cho hắn là ai, chẳng qua chỉ là một chủ tịch huyện, còn không nắm giữ quyền nói chuyện trong hội nghị thường ủy, thật nghĩ mình là người đứng đầu huyện Hoa Hải sao? Hôm nay tôi phải cho hắn té ngã thật đau, cho hắn thanh tỉnh mới được!
Lý Tuyển tức giận rít gào, không hề có chút cố kỵ, dù sao ngồi trong xe đều là tâm phúc của nàng.
Bí thư, thật sự cần làm như vậy sao?
Liễu Linh Lỵ nhỏ giọng hỏi.
Sao vậy? Chẳng lẽ không được sao? Linh Lỵ, sao tôi có cảm giác dạo gần đây cô luôn nói tốt cho Tô Mộc đây? Có phải các người...
Lý Tuyển hoài nghi hỏi.
Bí thư, cô đã suy nghĩ nhiều, tôi làm sao phản bội cô đây, tôi chỉ muốn nhắc nhở cô, nếu như thật sự làm vậy chẳng khác gì xé toang da mặt với Tô Mộc hoàn toàn. Mặc dù đây là lần giao phong đầu tiên chính thức, nhưng rồi sẽ có lần thứ hai, nói vậy có thể gây ảnh hưởng không tốt cho ấn tượng của cô không? Hơn nữa theo tôi được biết, chuyện này Thái Kim Đường làm không đúng, nếu thật sự mở hội nghị, có thể có chút...
Mặc dù chưa nói hết lời, nhưng Lý Tuyển hiểu ý của Liễu Linh Lỵ, nếu mở hội nghị sẽ trở thành văn kiện, sẽ bị ghi chép lại, như vậy đối với nàng sẽ không có chỗ tốt gì.
Liễu Linh Lỵ vẫn có thể tin tưởng.
Lý Tuyển biết mình trách lầm Liễu Linh Lỵ, người như nàng nếu không phải thật tâm muốn tốt cho mình, vì sao nói ra lời như thế?
Không có việc gì, tôi tự có chừng mực!
Lý Tuyển nói.
Dạ!
Liễu Linh Lỵ không dám nhiều lời, trong lòng thầm nghĩ Tô Mộc làm việc khó tránh khỏi quá xúc động đi? Nếu chống lại Lý Tuyển, anh có kế hay gì? Mặc dù hiện tại vị trí phó chủ tịch thường vụ huyện bỏ trống, nhưng khi Đổng Học Võ còn ở đây, Lý Tuyển cũng không ngại hắn, như vậy hắn đi vắng, không ảnh hưởng Lý Tuyển, nhưng ảnh hưởng Tô Mộc.
Hơn nữa bên cạnh anh chỉ có Mạnh Vi Khiêm, làm như vậy anh thắng được sao? Nếu kết quả vượt ngoài dự liệu của anh thì sao? Anh thật vất vả dựng lên uy nghiêm trong huyện, sẽ hoàn toàn bị chôn vùi! Làm như vậy có phải quá lỗ mãng hay không?
Huyện Hoa Hải chỉ có bao lớn, động tác của cục công an lớn như vậy, không hề có ý tứ che giấu, cho nên khi nhóm người Tô Mộc vừa trở về, tin tức liền truyền ra.
Theo tin tức truyền bá, đủ loại kịch bản được đồn đãi. Trong đó cực kỳ có ý tứ chính là không ai nói xấu Tô Mộc. Gần như chỉ là một thái độ khen ngợi hắn. Những lời muốn bôi đen hắn đều bị mọi người hoàn toàn chôn vùi trong chớp mắt.
Biết không? Tên sâu mọt Thái Kim Đường đã bị đào ra! Tiểu kim khố của hắn trong cục tài chính lên tới năm trăm vạn, mà chính khoản trong cục chỉ có một vạn mà thôi!
Bọn hắn cũng chỉ là chó tranh mồi, nếu Tiêu Mãnh Trữ giết hắn, đó mới là chuyện hả lòng hả dạ! Tham quan như hắn, còn phái người đi cứu cái gì, chết cho tốt hơn!
Các anh có nghe nói không, việc này là do Tô Mộc làm ra. Nếu không có Tô Mộc, Tiêu Mãnh Trữ cũng không bị cách chức, nói vậy hắn sẽ không bí quá hóa liều bắt cóc Thái Kim Đường, càng không tới nỗi bị bắt, cho nên đều do Tô Mộc tạo ác nghiệt!
Cái rắm, theo lời anh nói làm tham quan là đúng rồi! Tô chủ tịch không được đi thị sát dưới cơ quan sao? Người xấu làm việc xấu xong, toàn bộ đều có thể trốn tránh? Hơn nữa tại sao Tiêu Mãnh Trữ không bắt cóc Tô chủ tịch, mà lại đi bắt Thái Kim Đường, điều này chẳng lẽ còn chưa nói rõ vấn đề sao?
Đúng vậy, từ ngày Tô chủ tịch tới trong huyện, làm ra chuyện gì cũng rõ ràng, anh lại dám ở đây vu tội Tô chủ tịch, anh là đồ hỗn trướng! Anh nhất định là do ai phái tới đi? Đánh hắn!
...
Lúc này Tô Mộc đã quay về văn phòng ủy ban, dù sao Lý Tuyển đã nói nửa giờ sau mở hội nghị, vẫn còn mười mấy phút, không cần phải quá mức gấp gáp.
Hơn nữa hắn đang gọi điện nói chuyện với Tương Hoài Bắc.
Tương chủ tịch, sự tình là như vậy, anh nói tôi phải làm sao bây giờ?
Tô Mộc hội báo chuyện xảy ra hôm nay, còn điểm tựa kể lại những lời nói cùng hành động của Lý Tuyển tại hiện trường bắt cóc.
Chuyện này không khả năng nói dối, bởi vì bên cục công an có quay chụp tình huống, nhất định sẽ gởi lên cục công an thành phố giao cho Lý Dật Phong. Thị phi trắng đen tin tưởng ai liếc mắt cũng có thể nhìn ra vấn đề.
Tương Hoài Bắc làm sao không hiểu vấn đề bên trong? Động tác của Lý Tuyển rõ ràng là cố tình nói dối, nàng muốn làm ra chuyện hồ đồ để biến sự kiện càng thêm thái quá. May mắn Tô Mộc thành công giải quyết, nếu để chết người, dù việc này Tô Mộc làm đúng nhưng muốn giải quyết cũng sẽ phiền toái.
Nhưng hiện tại tình thế đột nhiên biến đổi.
Lý Tuyển ỷ vào mình có được hậu trường không sai, dám ngang ngược càn rỡ như thế, trắng trợn làm trò mờ ám, thật sự nghĩ người khác đều là kẻ ngu hay sao! Xem ra khí độ bí thư huyện ủy của cô ta cũng chỉ tới như vậy!
Tương Hoài Bắc lạnh lùng nói.
Tương chủ tịch, thái độ của tôi đã thật rõ ràng, hiện tại nếu phát hiện chuyện của Thái Kim Đường, tuyệt đối không thể nuông chiều sinh hư. Không cần biết nhìn về phương diện nào, Thái Kim Đường cũng phải bị song quy!
Tô Mộc nói.
Được, việc này cậu yên tâm mà làm, tôi muốn xem hội nghị thường ủy huyện Hoa Hải đối diện với sự thật rõ ràng, sẽ mân mê ra trò gì. Cậu cứ thẳng thắn mà làm đi!
Tương Hoài Bắc nói thẳng.
Dạ!
Tô Mộc quyết đoán nói.
Có lời cam đoan của Tương Hoài Bắc, Tô Mộc đã tràn ngập lòng tin. Lúc trước khi Trịnh Vấn Tri phái họ xuống đây nhậm chức, ý tứ chính là muốn hai người chiếu cố lẫn nhau. Hắn gây ra động tĩnh lớn trong huyện Hoa Hải, Tương Hoài Bắc sẽ càng gia tăng thêm chiến tích.
Mà hiện tại nếu Tô Mộc gặp phiền toái, Tương Hoài Bắc sẽ giúp đỡ giải quyết không chút do dự, nếu không sẽ quá đáng.
Lý Tuyển, tôi muốn nhìn xem cô chuẩn bị diễn xuất như thế nào!
Đông đông!
Có tiếng gõ cửa, Tô Mộc mở cửa liền nhìn thấy Diêm Sùng cùng Sở Tranh.
Diêm trưởng phòng!
Tô Mộc cười nói.
Biết cậu cần đi họp, cầm theo tài liệu này đi, đều đã được điều tra rõ ràng, có thể cho người ta xem rõ.
Diêm Sùng đưa một xấp văn kiện cho Tô Mộc, Tô Mộc nhìn lướt qua, trên mặt lập tức hiện rõ nụ cười thắng lợi.
Diêm ca, tối nay rảnh rỗi mời anh uống rượu!
Tô Mộc nói.
Cậu nên sớm mời tôi uống rượu, thật sự không hiểu hội thường ủy rắm thí kia mở làm gì, tôi lười nói cán bộ ở đây. Được rồi, nhanh đi thôi, tôi đã sao chép hơn mười phần tư liệu sẵn rồi, đủ cho cậu sử dụng. Mà bản chính thì ở chỗ tôi. Sớm đi giải quyết cho xong, sớm về mời tôi đi uống rượu nữa, tôi về tắm rửa chờ cậu!
Diêm Sùng tùy ý nói.
Không thành vấn đề!
Tô Mộc gật đầu đáp.
Đợi sau khi Diêm Sùng rời khỏi, Sở Tranh đi theo Tô Mộc tới huyện ủy. Lúc này cũng đã tới tan tầm, nhưng vì có lệnh của Lý Tuyển, rất nhiều người đều quay về vị trí công tác. Tô Mộc nhìn đại viện huyện ủy sáng đèn, khóe môi lộ nụ cười.
Chủ tịch, Mạnh bí thư đã tới!
Sở Tranh thấp giọng nói.
Tô Mộc nhìn qua, thấy Mạnh Vi Khiêm bước xuống xe, vài bước đã đi tới bên cạnh hắn.
Chủ tịch, không biết vị Lý bí thư này của chúng ta hôm nay sẽ chuẩn bị phát biểu luận điệu thế nào!
Mạnh Vi Khiêm nói.
Không cần biết là luận điệu gì, phải kiên trì con đường chính xác, đi thôi!
Tô Mộc bình tĩnh nói.
Được!
Vài thân ảnh nối đuôi nhau đi vào đại viện, thẳng tới phòng họp huyện ủy.