Trong rung chuyển ẩn chứa kỳ ngộ, lời này thật không sai lầm. Bất kỳ một lần rung chuyển nào đều sẽ có người thăng người rơi xuống. Chỉ có vài vị trí như vậy, nếu không rơi xuống thì làm sao người khác có cơ hội đi lên?
Tỷ như huyện Hoa Hải lúc này, trải qua phong ba của Thái Kim Đường, trải qua thảo luận trong hội nghị thường ủy, rất nhanh đã xác định người được chọn, trong đó Văn Nhân Đình tiếp nhận vị trí của Thái Kim Đường, trở thành cục trưởng cục tài chính là điểm chói mắt nhất.
Người sáng suốt đều rõ ràng, hiện tại cục công an huyện chưởng quản cơ cấu bạo lực đã đứng về phía Tô Mộc. Mà cục tài chính chưởng quản túi tiền trong huyện cũng là người được Tô Mộc cất nhắc. Lợi hại nhất chính là, rất nhiều người đứng đầu các hương trấn đều gắt gao theo sau bước chân Tô Mộc tiến về phía trước.
Nếu không tận mắt nhìn thấy, rất khó làm người tin tưởng Tô Mộc lẻ loi mà tới, nhưng chỉ dùng thời gian thật ngắn đã đánh xuống cơ nghiệp như vậy, hình thành sức ảnh hưởng thật lớn.
Lúc này trong huyện Hoa Hải, nếu nhắc tới Lý Tuyển có lẽ không ai biết, nhưng chỉ cần nhắc tới Tô Mộc, mỗi người đều biết. Một vị chủ tịch huyện dẫn dắt nhân dân làm giàu, sẽ không ai quên.
Đương nhiên trong huyện Hoa Hải cũng đã có nhâm mệnh mới, người thứ nhất chính là Chương Duệ, được đề danh làm phó chủ tịch huyện kiêm nhiệm cục trưởng cục công an huyện, đây là chuyện hiển hách nhất. Chuyện thứ hai chính là trong thành phố đã có quyết nghị, chức vị phó chủ tịch thường vụ huyện sẽ được hàng không đi xuống, nhưng mãi tới nay vẫn chưa thấy ai nhậm chức.
Căn cứ nhà ấm được xây dựng!
Căn cứ trồng trọt hoa cỏ vững bước đi tới!
Căn cứ sinh thái viên xây dựng khí thế hừng hực!
Ba căn cứ lớn trong huyện dưới sự chỉ đạo anh minh của Tô Mộc bắt đầu phát huy ra tác dụng chân chính. Làm phó chủ tịch huyện, Dương Vinh cùng Trâu Nhất Khoa đều bận rộn chân không chạm đất. Hai người nghĩ tới đợi khi căn cứ kiến tạo thành sau đó đi vào sản xuất, chính là thời khắc chiến tích của họ đã thành lập.
Đương nhiên ở trong lòng Tô Mộc cũng không phản cảm với ý nghĩ của họ. Hắn cho rằng nếu một quan chức có thể vì chiến tích mà liều mạng công tác, cũng đáng được khen ngợi. Dù sao chiến tích rành rành ở đó, đương nhiên điều kiện tiên quyết là không phải công trình hình tượng mặt mũi, nếu là vậy sẽ bị hắn hoàn toàn phản đối.
Hiện tại trong ủy ban huyện không có ai dám gọi nhịp với Tô Mộc!
Trong khoảng thời gian này Lý Tuyển biểu hiện vô cùng bình tĩnh, cũng không tiếp tục gây phiền toái cho Tô Mộc, suốt bảy ngày đều duy trì trạng thái không tranh chấp gây chuyện. Lý Tuyển có thể làm như vậy, Tô Mộc cũng chẳng muốn đi khiêu khích quyền uy của nàng. Dù sao hắn cũng biết dựa theo tình huống của hắn, trừ phi có thể hoàn toàn phát triển huyện Hoa Hải, nếu không có nhiều chiến tích lấy ra tay, đừng nghĩ tiếp tục đi tới.
Hôm nay là cuối tuần.
Hiện tại Tô Mộc đang ngồi xe đường dài chạy về Tây Phẩm thị, sở dĩ hắn ngồi xe này cũng không phải cố ý làm như thế. Mà là bởi vì hắn giao xe cho Sở Tranh, dù sao người kia yêu đương với nữ y tá Tống Như, nói thế nào cũng nên cấp cho hắn một chút mặt mũi mới được.
Mà Đoạn Bằng lại cùng chiến hữu tổ chức tham gia trò chơi chiến đấu thực tế, nói là đại biểu cho Càn Long tham gia, sẽ đi ba ngày, mà hắn cũng đã rời đi hôm thứ sáu.
Vì vậy Tô Mộc phải đón xe đường dài đi Tây Phẩm thị, sau đó mới cùng Trịnh Mục đi Thịnh Kinh thị. Vì sao phải đi Thịnh Kinh thị đây? Là bởi vì đã tới ngày sinh nhật của Đỗ Phẩm Thượng.
Tô Mộc dựa vào cửa sổ híp mắt, chập chờn muốn ngủ. Ngồi bên cạnh hắn là một người đàn ông, mà Tô Mộc cũng không để ý tới người này, ngược lại khi người kia nhìn thấy Tô Mộc, trên mặt kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền che giấu, khóe môi lộ nụ cười đăm chiêu.
Tám giờ sáng!
Xe đường dài chạy suốt hai giờ mới tới Tây Phẩm thị, mà nơi này không có đường cao tốc, xe chạy qua mỗi nông thôn, đường sá cũng không tốt lắm.
Chín giờ rưỡi sáng.
Khi xe dừng lại ở một nơi hoang vắng muốn thả khách xuống đi nghỉ ngơi tiểu tiện, bên tai Tô Mộc đột nhiên truyền ra tiếng kinh hô, ngay sau đó đủ loại tiếng thét chói tai vang lên, Tô Mộc mở bừng mắt, xuyên qua cửa sổ nhìn ra, phát hiện ở bên cạnh cũng ngừng một chiếc xe, chẳng qua là loại xe bus công cộng, nếu không đoán sai, xe bus này sẽ chạy thẳng vào trong thôn nào đó.
Nói vậy không còn bao xa đã tới Tây Phẩm thị.
Nhưng vào lúc này trên xe bus có một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, đầu trọc ở trần, trong tay cầm con dao đang không ngừng cưỡng bức hành khí đưa ra tài vật. Bởi vì khoảng cách giữa hai xe không xa, cho nên Tô Mộc cũng nghe được bên trong đang hò hét cái gì.
Lập tức lấy tiền ra cho tao! Không lấy cũng đừng trách tao lòng dạ độc ác! Tao cướp tiền, tụi mày đừng ép tao giết tụi mày, nếu không chúng ta đều xui xẻo!
Vương bát đản, mày dám lộn xộn, tại sao di động của mình lóe sáng? Vừa rồi mày báo cảnh phải không? Dám báo cảnh nè!
Phốc!
Tên kia không chút do dự đâm tới, trực tiếp đâm trúng cánh tay người đàn ông dáng vẻ hào hoa phong nhã, người kia thống khổ kêu lên.
Toàn bộ hành khách trên xe bus sau thoáng khủng hoảng, vẻ mặt sợ hãi điên cuồng, nhưng không ai chủ động tiến lên ngăn cản chế phục tên cướp kia.
Trên xe bus không chỉ có phụ nữ trẻ em, còn có thanh tráng niên khỏe mạnh, thậm chí còn vạm vỡ hơn tên đầu trọc kia, nhưng không nghĩ tới lại không có ai dám nhúc nhích chút nào.
Xuy!
Đúng lúc này tài xế đột nhiên mở tung cửa xe, còn tiện tay ném thẳng bình thủy đựng nước sôi của mình về hướng tên cướp, trong xe bắt đầu hỗn loạn. Mọi người thừa dịp tên cướp bị nước nóng đổ lên người bối rối, đều vội vàng lao xuống xe.
Mặc dù chạy thoát xuống xe, bên dưới mặt đất có không ít cục đá cùng cành cây, nhưng không có ai nghĩ tới dùng làm vũ khí chế trụ tên cướp.
Con mẹ nó, tụi mày muốn chết, dám phản kháng, tao nhất định phải giết chết tụi mày!
Tên đầu trọc lau nước trên mặt, bắt đầu vung dao chém lung tung. Nhất là khi hắn nhìn thấy tài xế, trong mắt đỏ đậm đuổi theo người kia.
Tao giết chết mày!
Tô Mộc thật không nghĩ tới một màn như vậy phát sinh ngay trước mắt của mình, việc này vượt ngoài tưởng tượng của hắn.
Rốt cục làm sao vậy?
Những thanh tráng niên kia mất hết huyết tính rồi sao?
Ngay lúc Tô Mộc cảm thấy bi quan với nhân tính xã hội hiện giờ, đột nhiên bên cạnh xe bus toát ra một cô bé, cô bé hẳn đi cùng người nhà nhưng hiện tại không nhìn thấy có ai đi theo cô nhỏ kia.
Chỉ thấy cô bé nhìn theo tên đầu trọc với vẻ kiên định cùng quyết đoán, nàng cúi người nhặt một cục đá dưới đất, ném thẳng vào tên đầu trọc, hô to.
Ông là bại hoại, tôi đánh chết ông! Chú bác cô dì, mọi người nhanh tới giúp Huyên Huyên, chúng ta cùng nhau đánh kẻ xấu!