Ủy khuất nhất tức giận nhất bất lực nhất chính là Trần Liễu.
Bây giờ Trần Liễu thật sự cảm giác như chọc vào tổ ong vò vẽ. Sớm biết Tô Mộc là người ác độc như vậy, hắn không nên năm lần bảy lượt khiêu khích điểm mấu chốt của Tô Mộc. Lần đầu tiên thị uy như vậy, sau đó nên thu lại mới đúng. Tiếp tục xuất hiện lần thứ hai, lần này thật sự gây ra tai họa. Ở trước tai họa như vậy, Trần Liễu dưới điều kiện không có Phùng Thiên Hào che chở, thật sự sẽ trở thành người chết vì tức.
Nhưng nếu như bình thường nói như vậy thì không sao. Nhưng bây giờ, Trương Vạn Liên người này bị khi dễ không dám nói lời nào, lại làm ra hành động như vậy. Điều này bảo Trần Liễu làm sao có thể tin tưởng được, làm sao có thể nhịn được?
Không thể nhịn được sao?
Không thể nhịn được cũng phải nhịn cho tôi? Ai bảo cậu dám làm ra chuyện như vậy. Dám làm ra thì phải nhịn cho tôi!
Trong lòng Tô Mộc cười nhạt xem thường. Thật sự cho rằng tôi là người tốt tính sao? Một mình anh chỉ là Phó trấn trưởng nho nhỏ cũng dám khiêu khích như vậy, không thu thập anh thì thu thập ai? Hiện tại chỉ mới bắt đầu thôi. Anh là tiểu trấn trưởng như vậy thật sự không để tôi vào trong lòng. Anh cứ chờ đấy. Sẽ cho anh biết cái gì gọi là tức chết cùng bi ai.
Một lần là thăm dò, lần thứ hai là kẻ trộm. Trộm nhỏ, giặc nhỏ sao dám lỗ mãng?
- Trần Liễu, anh nói một chút xem! Nếu đồng chí Trương Vạn Liên đã nhắc tới, dù thế nào anh cũng phải giải thích chứ.
Tô Mộc nói.
- Tôi...
Trần Liễu nhìn mặt Phùng Thiên Hào không thay đổi. Quen thuộc với tính cách của Phùng Thiên Hào, hắn biết, Phùng Thiên Hào bây giờ khẳng định đang phẫn nộ. Trong lòng khẳng định xem thường đối với hành động như vậy. Chỉ cần Phùng Thiên Hào có ý kiến đối với Tô Mộc, như vậy Trần Liễu mới có thể có tư cách tiếp tục đứng ở chỗ này khiêu khích.
Nghĩ tới đây, Trần Liễu khống chế tốt tâm tình, chậm rãi nói:
- Tô huyện trưởng nói hôm nay là họp sinh hoạt dân chủ. Như vậy chúng ta nói về cái này. Tình hình phát triển của các xí nghiệp trong hương trấn, tôi không phải chưa từng báo cáo cho trưởng trấn ngài. Nhưng trước đây ngài trả lời thế nào? Ngài nói ngài muốn giao cái việc này cho tôi quản lý, là hoàn toàn tin tưởng vào tôi, chắc chắn sẽ không nói gì nhiều đối với công tác của tôi. Sau này tự tôi quyết định là được. Trương trưởng trấn, ngài nói thành như vậy, tôi có thể làm sao? Lại nói, tôi lại không phải chưa từng báo cáo. Tôi đã báo cáo cặn kẽ cho Phùng bí thư. Về phần điều thứ hai mà anh nói tới, thật sự là oan uổng cho tôi. Cái gì gọi là quá cao quá xa. Trấn Dương Tân chúng ta hiện tại phát triển vững bước, có trật tự như vậy, đâu phải do liều lĩnh như vừa nói? Nếu không có liều lĩnh, lại từ đâu mà quá tham vọng? Nói tới chỗ này, giống như Trương trưởng trấn ngài mới vừa nói vậy. Mỗi người đều phải trung thành với chức vụ của mình, đều phải biết mình nên đóng vai nào. Đã nói như vậy, tôi đây rất muốn hỏi một chút. Trương trưởng trấn, trong lúc ngài ở đây đảm nhiệm chức trưởng trấn, ngài đã làm như thế nào? Ở dưới sự lãnh đạo của ngài, rốt cuộc có xí nghiệp nào đang phát triển, đang kiếm tiền cho quốc gia?
Phản kích rất đẹp!
Trương Vạn Liên thật sự không dự đoán được Trần Liễu dám phản kích như vậy. Nhưng hắn lại không có cách nào trấn áp được Dương Tân nói chuyện như vậy ở trong cuộc hợp. Bởi vì nếu như thật sự có người nào biết trấn Dương Tân này chính là thiên hạ của Phùng Thiên Hào, chỉ cần một câu nói của hắn, là có thể quyết định rất nhiều chuyện, như vậy ngày lành của Trương Vạn Liên cũng hoàn toàn chấm dứt, sẽ bị gây khó dễ không chút do dự.
- Trần Liễu, anh hỏi lời này thật ra rất bất công. Tôi làm trưởng trấn của trấn Dương Tân sao lại không làm việc. Nếu như tôi không làm gì, Trấn Dương Tân có thể phát triển đến trình độ như bây giờ sao? Về phần những xí nghiệp nào, xí nghiệp giấy không phải do tôi tiến cử tới sao?
Trương Vạn Liên nói.
- Đúng, đây cũng là vấn đề tôi cũng muốn hỏi. Ai cũng biết xí nghiệp giấy là do Trương trưởng trấn anh tiến cử tới. Nhưng rốt cuộc tình hình của xí nghiệp giấy này thế nào, anh hỏi xem có người nào đang ngồi ở đây không biết hay không? Xí nghiệp giấy đó là loại hình gây ô nhiễm không ngờ lại lựa chọn xây dựng xưởng ở trong trấn. Biết trước đây môi trường ở trong trấn thế nào không? Anh xem hiện tại thế nào?
- Vấn đề có liên quan đến nhà máy giấy, tôi vừa rồi đã có báo cáo với anh, nhưng anh đã nói như thế nào? Anh nói kinh tế một nơi muốn phát triển, chắc chắn có được thì phải có mất. Trấn Dương Tân sau khi phát triển kinh tế, sẽ lại nghĩ biện pháp cải thiện, giải quyết vấn đề này chính là. Mấu chốt là, cải thiện như vậy có một kỳ hạn nào hay không? Lúc nào mới xem là thật sự phát triển? Lúc nào mới có thể ra tay cải thiện? Mà trong thời gian anh còn chưa cải thiện, anh biết người dân trong trấn đã tới chính phủ trấn bao nhiêu lần, tiến hành tố cáo về vấn đề này không?
- Anh không biết. Anh chỉ biết là nhà máy giấy là do anh tiến cử tới, là công trình chiến tích, là cần phải ra sức bảo vệ. Anh là trưởng trấn, tôi làm phụ tá của anh, đã từng nhắc nhở anh, nhưng anh đều bỏ mặc. Tôi có thể có biện pháp gì? Tôi không báo cáo lại với Phùng bí thư thì báo cáo cho ai? Cũng chính là Phùng bí thư, ngày hôm qua liền hạ lệnh để nhà máy giấy đóng cửa ngừng kinh doanh để chỉnh đốn. Anh biết không? Ngày hôm qua trấn Dương Tân chúng ta đã đốt pháo.
- Đốt pháo là vì cái gì? Chính là vì chúc mừng nhà máy giấy đóng cửa, để ăn mừng trấn Dương Tân chúng ta vẫn có thể giống như trước đây, có thể có trời trong, nước xanh để sống. Chẳng lẽ thật sự phải chờ tới khi không khí bị ô nhiễm nghiêm trọng, dân chúng đều phải uống nước đã bị ô nhiễm, cũng mắc bệnh sắp chết hết, chúng ta mới có thể nhớ tới việc giải quyết sao? Tô huyện trưởng, ngài thấy tôi nói đúng không?
Trần Liễu thật sự dùng tới ngôn từ chính nghĩa.
Tuyệt!
Quá tuyệt!
trong lòng Phùng Thiên Hào lặng lẽ tán thưởng. Lúc đầu mình chọn Trần Liễu, chính là chọn trúng cái mồm mép này của Trần Liễu, thật sự có thể đem người chết nói thành sống lại.
Chỉ có điều như thế thật sự đúng dịp. Ngày hôm qua mình thật sự hạ lệnh để nhà máy giấy đóng cửa chỉnh đốn. Nhưng mình hạ lệnh này, là bởi vì nhà máy giấy không nghe lời, mình muốn trừng trị. Thật không ngờ, trời xui đất khiến, lại phát sinh chuyện như vậy.
Thật sự vô cùng may mắn!
- Anh... Tôi...
Trương Vạn Liên bị Trần Liễu cho một tổ hợp quyền đánh xuống, lập tức liền biến sắc.
Nhìn Trương Vạn Liên hiện tại ngay cả lời cũng nói không được đầy đủ, cũng không biết nên phản bác thế nào. Những người còn lại của trấn Dương Tân thật ra không cảm thấy có gì bất ngờ. Trương Vạn Liên nếu thật sự có thể tiếp tục phản bác, đó mới là chuyện lạ. Người giống như hắn, chính là thành sự không đủ bại sự có thừa. Trước đây Trương Vạn Liên có thể lên làm trưởng trấn này, đơn giản cũng bởi vì là xuất thân thư ký. Thư ký như vậy, hàm lượng vàng thật quá thấp.
Thật sự là như vậy!
Không chỉ những người khác nghĩ như vậy, ngay cả Tô Mộc hiện tại trong lòng cũng rất thất vọng về Trương Vạn Liên. Biết anh đủ ngu ngốc, nhưng không ngờ anh lại ngu ngốc tới như vậy. Không chỉ ở trên lời nói không có cách nào có địa vị tuyệt đối, mà ở trong công việc hiện thực còn làm ra loại chuyện khiến người ta xem thường như vậy.
Nhà máy giấy, xưởng chế tạo giấy như vậy, ai cũng biết phải xây dựng cách xa khu dân cư sinh sống. Anh thì hay rồi, trực tiếp xây dựng ở trong trấn. Anh làm vậy không phải là chờ bị người ta đâm chọc sao? Hơn nữa chỉ cần có chút kích thích, sẽ hoàn toàn nổ tung, nổ cho anh thịt nát xương tan!
Phùng Thiên Hào vẫn không có ý định mở miệng, vẫn ngồi vững vàng như vậy.
Cũng chính vì hắn là thường ủy huyện ủy, bằng không đổi lại thành bí thư trấn đảng ủy khác, ai dám như vậy? Giờ phút này Phùng Thiên Hào đã quyết định, đợi sau khi Tô Mộc rời đi, sẽ lên đường đi vào trong huyện, trực tiếp đầu nhập vào phe của Lý Tuyển, đứng ở trong đội ngũ của cô ta. Tô Mộc đã có dấu hiệu nhắm vào hắn, nếu như Phùng Thiên Hào vẫn còn duy trì trạng thái trung lập, tuyệt đối sẽ bị nuốt tới xương cốt cặn bã cũng không còn lại chút nào.
Không thể tiếp tục như vậy được nữa!
Nếu thật sự tiếp tục như vậy nữa, mình cũng không biết phải làm gì bây giờ!
Phùng Thiên Hào tuyệt đối sẽ không nói lời hỗ trợ vào lúc này. Hắn vẫn ước gì thấy mình xấu hổ.
Tâm tư Tô Mộc nhanh chóng thay đổi, nhưng không có bất kỳ sự thất thố nào. Dù sao chuyện ngày hôm nay biến thành thế nào, đều không có quan hệ lớn gì tới hắn. Hắn chẳng qua là dẫn đầu mà thôi. Trương Vạn Liên dù sao cũng không phải là người hắn muốn bồi dưỡng lên, bị như vậy cũng là đáng đời.
Chỉ có điều trấn Dương Tân chỗ này thật ra một trấn quan trọng, liên quan tới phát triển kinh tế của huyện Hoa Hải. Ở đây trưởng trấn không làm là không được. Xem ra cần phải nghiên cứu một chút, cho Trương Vạn Liên xuống.
- Rất tốt, buổi sinh hoạt dân chủ ngày hôm nay mở ra thật sự đúng chỗ. Tôi thật sự không ngờ được, thành viên lãnh đạo của trấn Dương Tân chúng ta lại có nhiều sức chiến đấu và khả năng phân tích như vậy. Giống như tôi đã nói lúc trước vậy. Một đoàn lãnh đạo muốn thật sự trở nên mạnh mẽ, cần chuẩn bị tâm tư đi đối mặt giải hòa quyết với đủ loại vấn đề. Ở chỗ này tôi muốn nói cho mọi người chính là, buổi sinh hoạt dân chủ giống như vậy, trấn Dương Tân các anh phải mở ra nhiều hơn, phải mở thường xuyên hơn, phải tích cực phát triển phê bình và tác phong phê bình mình. Phải nắm lấy cái vũ khí trong đảng này, thật sự khiến cho tư tưởng của các anh thăng hoa. Chỉ có như vậy, lãnh đạo trấn Dương Tân mới có thể trở nên càng kiên định mạnh mẽ hơn, cũng có thể dẫn dắt trấn Dương Tân đi lên con đường phát triển hơn nữa.
Tô Mộc nói.
- Tô huyện trưởng nói rất hay. Trấn Dương Tân chúng tôi nhất định sẽ tổ chức buổi sinh hoạt dân chủ định kỳ!
Phùng Thiên Hào lúc này mới nói. Nếu như thật sự còn không mở miệng, chính là không hiện thực.
Nếu như thật sự truyền ra ngoài, danh tiếng của Phùng Thiên Hào cũng không tốt. Thường ủy huyện ủy thì như thế nào? Đừng quên thứ hạng của mình ở trong thường ủy huyện ủy, kém xa so với Tô Mộc. Tô Mộc là lãnh đạo, mình là cấp dưới phải phục tùng, làm sao dám tùy ý làm bậy?
Bốp bốp!
Tiếng vỗ tay vang thành một mảnh!
Ngay cả Trương Vạn Liên lúc này cũng đang vỗ tay. Chỉ có điều tâm tình của hắn rốt cuộc thế nào, chỉ có chính hắn mới có thể hiểu rõ ràng. Nói thật, bây giờ hắn cảm giác rất ủy khuất. Thật không ngờ không những không thể lưu lại ấn tượng tốt cho Tô Mộc, còn bị Trần Liễu khiêu chiến như vậy, thật sự đủ uất ức. Cũng không biết Tô Mộc có biết dùng hắn hay không?
Trương Vạn Liên lo được lo mất như vậy!
Chuyện kế tiếp lại trở nên đơn giản. Phùng Thiên Hào đề nghị Tô Mộc đi xuống chỉ đạo các xí nghiệp trong trấn. Tô Mộc cũng muốn xem thử ở đây rốt cuộc có những xí nghiệp nào. Vì vậy liền gật đầu đáp ứng. Chỉ có điều ngay khi bọn họ mới vừa đi ra khỏi cánh cửa của trấn ủy, Sở Tranh đã vội vàng đi tới, thái độ trên mặt nghiêm túc khác thường.