Cái gọi là tiệc mừng thọ chẳng qua là lý do nực cười. Chuyện thật sự cần làm chính là hiện tại Âu Dương Nghị Phong sẽ mở miệng nói ra. Cho dù ai cũng không nghĩ tới, ở thời điểm như vậy, Âu Dương Nghị Phong sẽ ngang nhiên nói ra những lời như vậy. Bởi vì nói ra những lời này, có thể ý nghĩa Âu Dương Nghị Phong thật sự có loại quyết đoán đập nồi dìm thuyền.
Nói ra, không còn có khả năng thu hồi!
- Phàm là người của gia tộc Âu Dương, không quan tâm các người dùng loại thủ đoạn nào, tôi chỉ cần thấy được, vậy phải toàn lực ngắm bắn một người cho tôi.
Âu Dương Nghị Phong trầm giọng nói.
- Ai?
- Tô Mộc!
Âu Dương Nghị Phong nghiến răng nghiến lợi nói.
- Tô Mộc? Huyện trưởng huyện Hoa Hải sao?
- Đúng vậy, chính là hắn. Tô Mộc, huyện trưởng huyện Hoa Hải! Có thể các người còn không biết, lần này tập đoàn Trịnh thị sở dĩ nhắm mục tiêu vào tập đoàn Âu Dương chúng ta, là bởi vì Tô Mộc. Chuyện này toi đã từ các con đường khác chứng thực được. Cho nên không cần có bất kỳ nghi ngờ nào nữa. Tập đoàn Trịnh thị thế lớn, tôi biết chúng ta không có cách nào động tới được. Nhưng nếu đối phó với một Tô Mộc, tôi cho rằng vẫn không có bất kỳ khó khăn nào.
Âu Dương Nghị Phong quyết đoán nói.
- Gia tộc Âu Dương chúng ta có thể ở trong thành phố Tây Phẩm sừng sững nhiều năm không ngã, chính là dựa vào nhân mạch. Trong các người có người công tác ở trong thương hội, có người đi làm ở cục đầu tư trong thành phố Tây Phẩm. Còn có người ở các ban ngành thực quyền khác. Tôi không quan tâm các người sử dụng loại thủ đoạn nào, chỉ cần có thể ngắm bắn Tô Mộc là được! Tô Mộc là người bên trong thể chế. Nếu như không có thành tích, như vậy hắn tất nhiên không có khả năng đi lên!
Đây là lời Âu Dương Nghị Phong muốn nói!
Thật ra Âu Dương Nghị Phong còn có lời không nói ra. Bắt chẹt về thành tích chỉ có thể là một phương diện. Chuyện hắn muốn làm càng độc ác hơn. Chính là ở bên cạnh Tô Mộc gây chuyện, tạo ra sự cố ở huyện Hoa Hải. Tin tưởng một huyện trưởng mà bên trong huyện của mình lại không ngừng gặp chuyện không may, loại trách nhiệm lãnh đạo này đừng mong chạy thoát.
Đùa bỡn dương mưu, chỉ là một con đường!
Nhưng đùa bỡn âm mưu quỷ kế, cũng không thể thiếu!
Hai bút cùng vẽ, không tin không đánh chết được Tô Mộc!
Thật ra khi Âu Dương Nghị Phong nói ra lời này, những người ở chỗ này không có người nào có bất kỳ dị nghị nào. Dù sao chuyện như vậy, cũng không phải lần đầu tiên gia tộc Âu Dương bọn họ làm. Làm, còn rất thuận buồm xuôi gió. Lại nói, đối phương chỉ là một huyện trưởng nho nhỏ. Động thì động.
Đừng quên ở bên trong gia tộc Âu Dương, còn có một thường ủy thị ủy Lương Tĩnh! Có một Phó thị trưởng Âu Dương Nghị Tranh rất có quyền lực!
- Đại ca, chúng tôi nghe theo anh!
- Đúng vậy, đại ca. Nếu như Tô Mộc dám có tâm tư động tới gia tộc Âu Dương chúng ta, chúng ta sẽ cho hắn biết, thành phố Tây Phẩm này rốt cuộc là thiên hạ của ai!
- Chúng ta sẽ khiến thành phố Tây Phẩm không nghĩ tới dẫn tiến một xí nghiệp nào tới đó!
...
Khi âm thanh như vậy liên tiếp vang lên, trên mặt Âu Dương Nghị Phong hiện ra một sự tàn nhẫn. Hắn ngẩng đầu lên, hữu ý vô ý nhìn về phía gian phòng bí ẩn trong góc. Ở nơi đó có một cameras mini, quay lại tất cả hình ảnh ở đây.
Tầng cao nhất của biệt thự!
Hai người Âu Dương Nghị Tranh và Lương Tĩnh đang ngồi ở chỗ này. Hôm nay là sinh nhật của lão phật gia. Cho dù bọn họ tâm không cam tình không nguyện cũng phải tới nơi này chúc mừng. Bởi vì quan hệ giữa hai người và nhà Âu Dương Nghị Phong không quan tâm là cứng ngắc thế nào, tình cảm với lão phật gia vẫn rất sâu sắc. Cho dù Lương Tĩnh ngang nhiên đăng báo tuyên bố cắt đứt quan hệ với gia tộc Âu Dương, cũng không thể trốn không gặp.
- Cô cũng nhìn thấy chứ? Cô tính như thế nào?
Lương Tĩnh chậm rãi nói.
- Tôi không có bất kỳ ý kiến gì. Đây là do Âu Dương Nghị Phong tự mình làm, tôi sẽ không giao thiệp vào.
Âu Dương Nghị Tranh thản nhiên nói.
- Sẽ không can thiệp vào?
Khóe miệng Lương Tĩnh cong lên.
- Âu Dương Nghị Tranh, cô không cần ở chỗ này che giấu tôi làm gì. Sở dĩ cô biến thành như vậy, cô tưởng rằng tôi không biết nguyên nhân là gì sao? Không phải năm đó cô đánh bậy đánh bạ đụng phải chuyện tôi và Âu Dương Nghị Phong đang làm sao? Cho dù tôi làm, có thể làm được sao? Tôi và Âu Dương Nghị Phong lại không có bất kỳ liên hệ máu mủ nào!
- Đủ rồi!
Âu Dương Nghị Tranh kiên quyết cắt ngang, nhìn thẳng vào Lương Tĩnh lạnh lùng nói:
- Chuyện bẩn thỉu giữa các người tôi không muốn nghe. Lương Tĩnh, năm đó cô làm thế nào mà ngồi lên cái ghế thường ủy thị ủy, tôi nghĩ cô hiểu rõ ràng hơn bất kỳ người nào khác. Nếu như không phải nhờ gia tộc Âu Dương tôi, cô có thể thành công sao? Đừng quên thành tích ở Thiên Khải của cô là do ai cho cô. Bây giờ cô cũng dám tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ với gia tộc Âu Dương tôi. Lòng dạ cô thật ra đủ ác độc!
- Không phải lòng dạ tôi ngoan độc, mà là tôi thức thời! Âu Dương Nghị Tranh, chúng ta là tám lạng nửa cân. Tôi biết từ trong xương cốt cô cũng một người phụ nữ có khát vọng biến thái đối với quyền lực. Nếu không, cô sẽ không giống như bây giờ vẫn lưu ở trong quan trường. Cô hẳn đã sớm từ chức!
Lương Tĩnh nói.
- Thì đã sao? Tôi dựa vào thực lực đi đến tình trạng như bây giờ.
Âu Dương Nghị Tranh quyết đoán nói.
- Thực lực?
Lương Tĩnh cười rộ lên giống như giễu cợt.
- Ở trong thể chế, không ngờ cô lại nói với tôi về thực lực chứ? Cô thật sự cho rằng nhiều năm qua như vậy, tôi lăn lộn uổng công sao? Thực lực chó má gì đó, thuần túy chỉ là lời nói vô nghĩa. Tại sao tôi phải đoạn tuyệt quan hệ với tập đoàn Âu Dương? Cũng bởi vì Âu Dương Nghị Phong trêu chọc phải người không nên trêu chọc.
Hiện tại cũng vậy. Hắn thật sự cho rằng Tô Mộc là người dễ động tới sao? Thật dễ động tới, Lý Dật Phong vì sao không dám động? Hắn đường đường chính chính là bộ trưởng bộ tổ chức Tỉnh ủy. Hắn còn không có cách nào động tới. Âu Dương Nghị Phong có thể thành công sao?
- Câm miệng. Tôi không được cô nói tới Lý Dật Phong!
Giọng điệu Âu Dương Nghị Tranh trở nên cao vút.
- Khanh khách!
Lương Tĩnh cười run rẩy hết cả người.
- Thế nào? Nói đến chỗ đau của cô rồi sao? Người khác không biết, nhưng tôi có thể không biết sự mờ ám của cô và Lý Dật Phong năm đó sao? Chỉ có điều cô yên tâm, tôi sẽ không nói ra.
Nói xong Lương Tĩnh liền quả quyết đứng lên, đảo mắt nhìn qua Âu Dương Nghị Tranh nói:
- Âu Dương Nghị Phong bảo hai người chúng ta ngồi ở chỗ này, đơn giản là muốn chúng ta gia nhập vào kế hoạch của hắn, không từ thủ đoạn, toàn lực ngắm bắn Tô Mộc. Chỉ có điều tôi lại không muốn phải tiến vào bãi nước đục này. Cô nói cho hắn biết, nếu tôi và tập đoàn Âu Dương đã cắt đứt liên hệ, thật sự không cần có bất kỳ liên hệ nào nữa. Cứ như vậy đi!
Nói xong Lương Tĩnh liền xoay người rời khỏi đó!
Khi ở đây chỉ còn lại có Âu Dương Nghị Tranh, trên mặt cô lộ vẻ thống khổ. Lòng dạ Lương Tĩnh có thể ác độc như vậy, nhưng cô có thể sao? Giống như lời Lương Tĩnh vừa nói. Không quan tâm nói như thế nào, ở trong thân thể Âu Dương Nghị Tranh vẫn chảy dòng máu của gia tộc Âu Dương. Cô làm bất cứ chuyện gì, đều sẽ bị cho là có gia tộc Âu Dương ở sau lưng chống đỡ.
Âu Dương Nghị Tranh thật ra là một người rất quả quyết, là một người trong xương cốt có tham vọng đối với quyền lực còn hơn cả Lương Tĩnh. Cho nên, cho dù cô không muốn làm, cũng phải tán thành quyết định của Âu Dương Nghị Phong. Bởi vì chỉ có làm như vậy, mới có thể khiến đám người đang rục rịch, thấy được lực lượng của gia tộc Âu Dương, mới không dám lỗ mãng.
Cũng chỉ có như vậy, mới có thể bảo đảm uy tính của Âu Dương Nghị Tranh ở chính quyền thành phố sẽ không bị suy yếu. Vẫn có thể giống như trước đây, ngạo nghễ đứng thẳng.
- Chỉ là lần này thật sự không thể vận dụng quan hệ của Lý Dật Phong. Nhưng không sao. Cho dù không dùng tới quan hệ của hắn, mình tin tưởng có thể kéo được Tô Mộc xuống ngựa. Đừng quên, nơi này là thành phố Tây Phẩm, là thiên hạ của gia tộc Âu Dương!
Âu Dương Nghị Tranh nghĩ đến lần gặp mặt Tô Mộc, nghĩ đến lúc thần sắc Tô Mộc nói sẽ khiến mình trở thành nữ nhân của hắn đầy kiêu ngạo hống hách, trong lòng không nhịn được cảm thấy phẫn nộ. Đối với chuyện muốn thu thập Tô Mộc, cũng càng lúc càng kiên định.
......
Cũng ở thành phố Tây Phẩm!
Làm bí thư ủy ban kỷ luật thành phố, lúc này Tần Phong đang ở nhà nhận điện thoại, thái độ trên mặt đầy nghiêm túc và cung kính. Bởi vì người gọi điện thoại qua không phải là ai khác, mà chính là ân chủ của hắn, Mai Cố Sơn, phó bí thư đảng ủy Tỉnh ủy tỉnh Giang Nam trước kia.
- Tiểu Tần, có đôi khi đối với vài người, ủy ban kỷ luật các cậu phải tăng thêm mức độ giám thị. Không thể mỗi lần đều chờ tới khi chuyện phát sinh, các cậu mới động thủ giải quyết được.
Mai Cố Sơn ở bên kia thong thả trầm thấp nói.
- Vâng, vâng!
Tần Phong gật đầu nói.
- Tôi nghe nói về huyện trưởng huyện Hoa Hải của thành phố Tây Phẩm các cậu. Tô Mộc kia là người trẻ tuổi, hình như có chút vấn đề về tác phong kinh tế. Phải biết rằng là một cán bộ còn trẻ như vậy, được đề bạt trọng dụng khó tránh khỏi sẽ nảy sinh chút suy nghĩ tâm cao khí ngạo. Nhưng càng như vậy, càng cần ủy ban kỷ luật thành phố các cậu tiến hành giám thị, không phải sao?
Mai Cố Sơn nói.
- Vâng, lão lãnh đạo, tôi biết phải làm sao rồi.
Tần Phong nói.
- Vậy là tốt rồi. Tiểu Tần, có thời gian tới nhà ngồi chơi một chút.
Mai Cố Sơn nói.
- Vâng, lão lãnh đạo, thời gian tới tôi sẽ đi tới thăm hỏi ngài.
Tần Phong nói.
Đợi đến khi cuộc điện thoại này kết thúc, Tần Phong không nhịn được có cảm giác kích động muốn mắng lớn. Chuyện gì xảy ra không phải đã quá rõ ràng sao? Tất cả đều là do tên Trần Mai Sử đáng chết kia ở sau lưng kích động. Mai Cố Sơn có lẽ bởi vì đã lớn tuổi, hiện tại chỉ cần nghe người nhà thổi chút gió, liền muốn ra mặt cho bọn họ. Hình như không làm như vậy, không thể hiện được quyền thế từng có của hắn vậy.
Nhưng càng như vậy, càng để Tần Phong cảm thấy bất đắc dĩ và phiền phức.
Tô Mộc là người dễ dàng đối phó như thế sao?
Tô Mộc nói như thế nào cũng là cán bộ do tỉnh quản lý, đường đường là một huyện trưởng. Nếu như không có chứng cứ xác thực, cho dù là ủy ban kỷ luật thành phố cũng không có khả năng mời hắn tới uống trà. Nếu thật sự làm như vậy, Tần Phong có thể giết chết Tô Mộc, sợ rằng bản thân cũng không thể cơ hội lại tiếp tục tiến bước.
Vì một cái ân oán gọi là Trần Mai Sử, đem tiền đồ của mình bù vào, có đáng hay không? Thật sự không biết Mai Cố Sơn rốt cuộc suy nghĩ như thế nào. Chẳng lẽ trong lòng của hắn chỉ có người con rể là Trần Mai Sử, mới đáng để có thể bồi dưỡng sao? Chẳng lẽ con người mình như vậy, luôn đi theo hắn, hắn lại không chú ý tới sao?
Từ trước tới nay Tần Phong chưa từng cảm giác mâu thuẫn như bây giờ. Anh nói xem, nếu như Mai Cố Sơn thật sự hàm súc một chút còn không nói. Nhưng lại chỉ mặt đọc tên nói muốn đối phó với Tô Mộc. Điều này cắt đứt ý nghĩ muốn mọi việc đều thuận lợi của Tần Phong.
Rốt cuộc nên làm như thế nào đây?
Chẳng lẽ phải thật sự ra tay đối phó Tô Mộc sao?
Hay là phải?
Trong mắt Tần Phong lóe lên một tinh quang. Cuối cùng hắn đã quyết định được phải làm sao.