Không quan tâm là ở Thiên Triều hay ở nước ngoài, anh không thể phủ nhận được một chân lý. Không quan tâm là chuyện thế nào, chỉ cần là không liên quan gì đến anh, như vậy tuyệt đối sẽ không tập trung qua nhiều tâm tư tinh thần để tiến hành quan tâm tới chuyện đó. Chuyện không liên quan tới mình thì treo thật cao lên. Đây là chân lý đúng với mọi nơi mọi lúc. Chỉ cần chuyện liên quan đến anh, anh thật sự sẽ giống như kiến bò trên chảo nóng, khó chịu dày vò.
Đây là suy nghĩ của Trần Mai Sử lúc này!
Mặc dù không muốn thừa nhận, Trần Mai Sử cũng phải mặt đối với hiện thực lúc này. Đó chính là phải để Lôi Chính Nam được phán vô tội thả ra. Nhất định phải khiến Tô Mộc mở miệng. Chỉ có điều Tô Mộc sẽ làm như vậy sao? Chuyện là do Lôi Chính Nam làm ra. Trần Mai Sử biết Tô Mộc tuyệt đối nắm được chứng cứ. Ở dưới điều kiện như vậy, muốn thuyết phục Tô Mộc buông tay, có khả năng sao?
Không quan tâm có khả năng hay không, đều phải thử.
Cho nên bị ý niệm này ép buộc, Trần Mai Sử vẫn đi ô tô tới huyện Hoa Hải. Sau khi vừa tới nơi, hắn liền trực tiếp gọi điện thoại cho Tô Mộc. Lúc này vừa vặn là lúc tan làm, cách thời điểm Lôi Chính Nam bị bắt lại cũng đã sáu canh giờ.
Nói thật, Tô Mộc nhận được điện thoại của Trần Mai Sử, trong nháy mắt, khóe miệng cong lên, hiện ra một nụ cười thần bí. Hắn đã sớm đoán được Trần Mai Sử sẽ không có khả năng kiên trì quá lâu. Nếu như hắn còn dám đi theo tuyến đường phía trên, lại không chủ động liên hệ với Tô Mộc, Tô Mộc thật sự sẽ không cho hắn thêm bất cứ cơ hội nào.
Trần đại huyện trưởng anh không phải rất trâu bò sao? Cũng không đánh tiếng với Tô Mộc. Thật sự muốn triển khai hoạt động gây chuyện ở phía trên? Được thôi. Anh muốn ầm ĩ thì cứ tiếp tục ầm ĩ đi. Tôi thật ra muốn xem thử, chỗ tôi có chứng cứ rõ ràng như vậy, còn ai dám nói thay cho anh!
Chỉ cần tôi không mở miệng, ai dám có suy nghĩ thả Lôi Chính Nam, Lôi Chính Bắc ra?
- Tô huyện trưởng, chào anh. Tôi là Trần Mai Sử!
Trần Mai Sử vừa cười vừa nói.
- Trần huyện trưởng, có gì chỉ giáo sao?
Tô Mộc thản nhiên nói.
- Là như vậy, bây giờ tôi đang ở trong huyện các anh. Ở Chốn Đào Hoa tôi có đặt được một chỗ, muốn mời Tô huyện trưởng anh nể mặt ăn bữa cơm, thế nào? Có cho tôi chút mặt mũi này hay không?
Trần Mai Sử nói với giọng điệu bình tĩnh như vậy.
Muốn từ trong giọng điệu của Trần Mai Sử nghe được chút mánh khóe, thật sự không có bất kỳ khả năng! Hắn muốn bình tĩnh bao nhiêu có bấy nhiêu. Nói thế nào, hắn cũng là lão gia hỏa có kinh nghiệm thử thách trong quan trường. Nếu như ngay cả chút bản lĩnh này cũng không có, thì thật uổng phí những năm tháng qua.
- Chốn Đào Hoa sao? Được. Tôi sẽ đến đúng giờ!
Tô Mộc nói.
- Được. Vậy tôi sẽ Chốn Đào Hoa đợi anh đại giá tới!
Trần Mai Sử nói.
Đợi đến khi cúp điện thoại, thái độ trên mặt Trần Mai Sử không những không có bất kỳ ý định tiêu tan, ngược lại càng trở nên nghiêm túc hơn. Điều này làm cho Ngưu Thắng chuyên chịu trách nhiệm lái xe, cảm giác có chút không giải thích được.
Ngưu Thắng sở dĩ xuất hiện ở nơi này, hoàn toàn bởi vì Trần Mai Sử cố ý làm như vậy. Ở huyện Tà, Ngưu Thắng là trưởng phòng của phòng công an huyện, chính là tâm phúc của Trần Mai Sử. Lại khoa trương một chút, Ngưu Thắng chính là một con chó do Trần Mai Sử nuôi.
Nếu như không phải đóng vai một con chó, người như Ngưu Thắng làm sao có thể nhảy long môn, trở thành trưởng phòng công an huyện Tà này được?
Muốn trình độ nghiệp vụ thì không có nghiệp vụ!
Muốn đạo đức tố chất lại không có đạo đức tố chất!
Quả thực chính là một kẻ vô lại vô liêm sỉ!
Nhưng Ngưu Thắng có vài điều khiến Trần Mai Sử thoả mãn. Chính là trung thành và tận tâm. Hắn biết mình sở dĩ hữu dụng là bởi vì cái gì. Cho nên chỉ cần là chuyện của Trần Mai Sử, Ngưu Thắng sẽ đi làm mà không chớp mắt lấy một cái.
Bằng không, Trần Mai Sử cũng không có khả năng không dẫn theo thư ký, mà lại dẫn theo Ngưu Thắng đến huyện Hoa Hải!
- Huyện trưởng, Tô Mộc không phải đã đáp ứng đến đây ăn cơm rồi sao? Thế nào nhìn ngài vẫn mất hứng như vậy? Chỉ cần hắn nguyện ý tới, đã nói rõ chuyện này có thể giải quyết được. Tôi tin tưởng, dù thế nào hắn cũng không thể không cho ngài mặt mũi. Dù sao hai người đều là huyện trưởng, đều là quan viên trong thành phố Tây Phẩm, ngẩng đầu không gặp cúi đầu thấy.
- Hơn nữa, có thể làm được gì? Thật sự thu thập Lôi Chính Nam cho tới chết sao? Lại nói huyện trưởng ngài cũng không cần thiết phải sốt ruột như vậy. Theo tính cách và thủ đoạn của Lôi Chính Nam, không nói hắn tuyệt đối sẽ không cung khai, những việc làm trước đây nhất định đều đã xóa sạch. Không có chứng cứ, huyện Hoa Hải bọn họ muốn định tội là không có khả năng!
Ngưu Thắng ở bên cạnh nói. Trong lời nói lộ ra một loại ngạo khí. Một loại ngạo khí không để huyện Hoa Hải ở trong lòng.
Phàm là người đã gặp qua hậu đài phía sau bối cảnh của Trần Mai Sử, đoán chừng đều sẽ giống như Ngưu Thắng. Không có cách nào. Ai bảo Mai Cố Sơn là nhân vật lớn như vậy. Ngưu Thắng dùng cả đời để ngưỡng mộ. Biết Trần Mai Sử là con rể của Mai Cố Sơn, Ngưu Thắng dám không thuần phục sao?
Trần Mai Sử lắc đầu, thái độ trên mặt trước sau như một vẫn duy trì trầm mặc và nghiêm túc.
- Không phải như cậu nói đâu. Chung quy tôi vẫn cảm giác Tô Mộc rất khó đối phó. Gia hỏa kia là khẳng định có ý tưởng khác. Nếu như hắn giống lời cậu nói thì tốt nhất. Nếu như không phải, vậy chúng ta chỉ sợ cũng sẽ phải suy nghĩ biện pháp khác.
- Huyện trưởng, sẽ không có chuyện gì lớn đâu.
Ngưu Thắng lớn tiếng nói.
Nói thật, hiện tại Ngưu Thắng ngược lại giống như ông chủ. Sự tự tin này đặc biệt ngang ngược. Trần Mai Sử lại có chút thận trọng. Hai người hình thành sự đối lập rõ nét. Chỉ có điều thấy cảnh tượng như vậy Trần Mai Sử thật ra không bất kỳ ý trách cứ nào. Bởi vì quan hệ giữa mình và Ngưu Thắng rất thân mật. Tâm phúc chân chính nếu như lại sợ hãi rụt rè, ngược lại Trần Mai Sử càng không thích.
- Mặc cho số phận, đi thôi!
Trần Mai Sử nói.
...
Chốn Đào Hoa.
Ngay khi Tô Mộc ngồi lên xe chạy về phía này, trong lòng không khỏi suy nghĩ. Nếu Chốn Đào Hoa này không có gì mờ ám, mình tuyệt đối sẽ không tin tưởng. Không nói gì khác, chỉ riêng ở trong thành phố Tây Phẩm có lực ảnh hưởng lớn như vậy, là có thể nhìn ra manh mối.
Nếu như Chốn Đào Hoa không nổi danh, tại sao ngay cả Trần Mai Sử mời khách, cũng lựa chọn ở Chốn Đào Hoa này? Chẳng lẽ bên trong huyện Hoa Hải không có quán ăn nào khác hay sao?
Cũng không biết bên ông rốt cuộc đã chuẩn bị thế nào? Lúc nào mới động thủ đối gián điệp Hoa Đào này.
- Bác!
Tô Mộc ngồi trên xe, bấm số gọi điện thoại cho Diệp An Bang.
- Thế nào?
Diệp An Bang hỏi. Lúc này hắn vẫn ở bên trong phòng làm việc, còn chưa hết giờ làm.
- Là như vậy, bên cháu phát sinh một chuyện, cháu muốn báo cáo với ngài.
Tô Mộc nói. Nếu nói đến quan hệ, quan hệ giữa Tô Mộc và Diệp An Bang tuyệt đối thân thiết hơn bất kỳ kẻ nào.
Cho dù Tô Mộc và Trịnh Vấn Tri có quen biết, quan hệ giữa hắn và Trịnh Mục lại thân mật như vậy, nhưng đã tính là gì? Dù sao Trịnh Vấn Tri là bí thư Tỉnh ủy, cùng mình không thể có hành động thân mật quá đáng. Chẳng lẽ còn có thể thân thiết với Diệp An Bang sao?
- Nói đi!
Diệp An Bang quyết đoán nói.
- Là như vậy, không biết ngài có biết Hoàng gia ở kinh thành không?
Tô Mộc nói.
- Hoàng gia? Sao cháu lại muốn liên quan với Hoàng gia?
Diệp An Bang nghe được điều này, thần sắc nhất thời bắt đầu có chút khác thường.
- Không phải cháu muốn liên lạc. Thật ra là đối phương tìm tới cháu. Bác, tình hình Hoàng gia thế nào, cháu có nghe thấy. Chính bởi vì như vậy, cho nên cháu mới muốn nhận được chút chỉ thị từ bác.
Tô Mộc nói.
- Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
Diệp An Bang nhạy cảm ý thức được trong đó có thể có vấn đề khác. Bằng không Hoàng gia chắc chắn sẽ không liên quan tới Tô Mộc.
- Bác, trước khi nói, cháu muốn nói với bác chính là, sắp tới trung ương sẽ thành lập một cơ sở thử nghiệm sản xuất ô tô trong nước.
Tô Mộc chậm rãi nói.
- Cơ sở thử nghiệm sản xuất ô tô trong nước, chẳng lẽ là cơ sở thử nghiệm xe ô tô này?
Diệp An Bang bừng tỉnh hiểu ra.
- Đúng vậy, giống như ngài nghĩ vậy. Cơ sở thử nghiệm sản xuất ô tô trong nước này chính là được xây dựng ở trên địa bàn của huyện Hoa Hải chúng cháu. Cho nên thời điểm ở kinh thành...
Tô Mộc nói cặn kẽ mọi chuyện ra. Ngay cả mối quan hệ giữa Lý Tuyển và Hoàng gia, hắn cũng không bỏ qua. Tất cả đều nói rõ ràng cho Diệp An Bang nghe. Lúc này Tô Mộc không dám có bất kỳ giấu giếm nào.
Bên kia, sau khi Diệp An Bang nghe xong, trầm ngâm một lát, mới chậm rãi nói:
- Chuyện này, cháu tốt nhất là có thể nắm chắc. Hoàng gia không thể dễ dàng đắc tội được. Mặc dù nói Hoàng gia là dựa vào vốn đầu tư của xí nghiệp nước ngoài để lập nghiệp, nhưng trong quan trường Thiên Triều hiện nay, vẫn không định nghĩa rõ ràng về chuyện như vậy. Cho nên, cháu tốt nhất là án binh bất động, nước chảy bèo trôi để làm việc này.
- Cháu biết. Cháu đối với chuyện này chắc chắn sẽ không có bất kỳ ngăn cản nào. Không quan tâm là tiền của ai, chỉ cần có thể xúc tiến sự phát triển của huyện Hoa Hải, cháu đều sẽ ủng hộ. Phải biết rằng chính phủ huyện chúng cháu vẫn duy trì điều tiết khống chế giám thị. Về chút tự tin ấy, cháu vẫn phải có.
Tô Mộc nói.
- Như vậy là tốt nhất!
Diệp An Bang nói.
Sau khi gọi điện thoại cho Diệp An Bang xong, tâm tình Tô Mộc trở nên kiên định hơn nhiều. Kiến thức của Diệp An Bang tất nhiên là nhạy bén hơn hắn nhiều. Nếu Diệp An Bang nói không có bất cứ vấn đề gì, vậy dĩ nhiên sẽ không có vấn đề gì xuất hiện. Lại nói, cho dù thật sự có vấn đề xuất hiện, Tô Mộc tuyệt đối có thể ứng phó như thường.
Hoàng gia rất lợi hại. Nhưng phải biết rằng, nếu như người của Hoàng gia làm việc không đúng quy định, loại ảnh hưởng xấu này cho dù không có mình, đám người của Hoàng gia cũng sẽ nghĩ biện pháp xóa đi.
Lúc này Tô Mộc đã quyết định bất cứ lúc nào cũng phải biểu hiện ra sự cường thế của mình, phải cho tất cả mọi người hiểu rõ ràng, mình là vì dân chờ lệnh. Chỉ cần kiên trì với điểm ấy, sẽ không có ai có thể đè bẹp được hắn.
...
Chốn Đào Hoa, tại một biệt viện.
Khi Tô Mộc xuất hiện ở nơi này, khóe miệng không khỏi hiện ra một nụ cười lạnh. Nguyên nhân rất đơn giản. Từ đầu đến cuối Trần Mai Sử đều không có ý ra ngoài nghênh đón. Chẳng qua khi Tô Mộc đi vào trong phòng, hắn mới đứng lên, mặt tươi cười.
- Tô huyện trưởng, tới rồi sao? Nhanh lại đây ngồi đi!
Đây tính là cái gì?
Đây chẳng lẽ chính là thái độ có việc cầu người sao?
Đúng. Ông cùng tôi đều là huyện trưởng, nhưng đã tính là gì? Phải biết rằng chuyện này là do ông đến huyện Hoa Hải cầu tôi, mà không phải tôi chủ động muốn giúp đỡ ông.
Trần Mai Sử, đến tình cảnh này, ông còn muốn dùng hành động như vậy để biểu hiện ra mình không tầm thường. Có biết, làm như vậy thật sự nực cười tới mức nào hay không?
Xem ra ông chỉ có chút ý chí như vậy. Chuyện tiếp theo, ông hẳn cũng không thể nói ra điều gì có dinh dưỡng.
Tôi đây sẽ chờ, chờ xem ông sẽ nói ra điều gì.