Tô Mộc làm sao cũng không nghĩ tới, bên trong phòng bệnh này nhìn qua hẳn đều là người tới cùng một thôn, lại có ý nghĩ như vậy! Quả thật làm lòng người lạnh lẽo vô cùng!
Đây chẳng lẽ là mục tiêu mà bản thân hắn luôn phấn đấu sao?
Chẳng lẽ hắn rời đi chưa bao lâu, huyện Hạnh Đường cũng đã quên hắn rồi sao?
Các người muốn làm gì?
Đúng vậy, chúng tôi là người bệnh ở đây?
Nếu anh dám động tới chúng tôi, chúng tôi không để yên cho anh đâu!
…
Người bệnh trong phòng nhìn thấy tình cảnh trước mắt, thật sự sợ hãi. Bọn họ bị thủ đoạn của Tô Mộc làm kinh sợ, đối mặt với ác nhân như vậy, thật sự làm họ kinh hoảng.
Con à, thôi đi!
Diệp Thúy Lan lắc đầu nói.
Mẹ!
Tô Mộc cũng không nghe theo lời bà, nói:
Hiện tại con có thể tưởng tượng được cha mẹ ở lại đây một ngày rốt cục đã thừa nhận nhục nhã như thế nào! Chẳng lẽ có thể tùy tiện bỏ mặc cho bọn hắn nhục nhã như vậy sao? Dù bọn hắn không phải kẻ nháo sự thì thế nào? Người bệnh? Loại bệnh nhận như vậy vĩnh viễn đừng nên xuất viện. Cũng đừng mong có ai dùng thân phận bệnh nhân đi nhục nhã người khác!
Tô thúc, cháu ủng hộ chú!
Đường Kha lớn tiếng nói.
Tốt lắm, gặp được kẻ ác khi dễ mình, việc cháu cần làm là đánh ngã kẻ ác. Cháu phải biết rằng nếu cháu không làm như vậy, mà buông tha cho hắn, một ngày kia sẽ mang tới nguy hiểm cho người bên cạnh mình. Nếu thật sự làm vậy, chẳng thà hoàn toàn giải quyết bọn hắn ngay lúc ban đầu!
Tô Mộc lướt mắt qua ba giường bệnh khác, thản nhiên nói:
Vẫn là lời nói vừa rồi, một lát không biết nơi này sẽ biến thành hình dạng gì, nếu các vị không sợ chết thì ở lại đây đi! Đúng rồi, tôi sẽ nói với chủ tịch huyện sắp tới đây, các vị là bạn của tôi, là đứng về phía chúng tôi, các vị cảm thấy thế nào?
Lời này thật sự có lực công kích hơn bất kỳ lời nói nào!
Bệnh nhân trên ba giường kia vì không muốn gây chuyện cho nên khuyên bảo Tô Lão Thực xin lỗi giải thích. Hiện tại Tô Mộc lại nói như thế, nghĩ tới một lát nữa chủ tịch huyện Hạnh Đường sẽ tới nơi đây, nói không chuẩn còn mang theo công an cùng tới. Nếu thật sự hiểu lầm họ, dù họ nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội. Dù sao ngày mai sẽ xuất viện, như vậy thừa dịp hiện tại nhanh chóng tránh né tốt hơn.
Bọn họ phần phật đứng dậy, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng bệnh. Đã gây ra động tĩnh lớn như thế, tự nhiên kinh động bệnh viện. Bảo an cùng lãnh đạo trực ban nhanh chóng chạy về bên này. Trong hành lang vang lên tiếng bước chân hỗn độn cùng lo lắng đang tới gần.
Con à, con cần gì làm vậy đây? Đừng nên làm lớn chuyện như vậy, sẽ ảnh hưởng tới tiền đồ của con thì sao?
Tô Lão Thực hỏi.
Cha, nếu bởi vì tiền đồ của con làm cha mẹ bị uất ức, con tình nguyện không cần. Cha mẹ yên tâm đi, con không có việc gì. Còn còn chưa nói cho cha mẹ biết nữa, kỳ thật con đã không còn công tác trong huyện Hoa Hải.
Tô Mộc nói.
Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?
Tô Lão Thực vội vàng hỏi.
Phải đó, chẳng lẽ con phạm phải sai lầm gì sao?
Diệp Thúy Lan cũng lo lắng.
Ông nội bà nội, sao ông bà lại nghĩ như vậy đây? Chẳng lẽ Tô thúc không tiếp tục công tác trong huyện Hoa Hải thì nhất định là do phạm phải sai lầm sao? Ông bà phải tin tưởng Tô thúc mới được!
Đường Kha cười nói.
Ha ha, vẫn là Đường Kha hiểu biết chú!
Tô Mộc vỗ đầu Đường Kha, nói:
Cha mẹ, con được điều tới Yến Bắc, lần này không phải bị phạt, là thăng quan, là bí thư huyện ủy huyện Ân Huyền!
Bí thư huyện ủy?
Vừa nghe lời của Tô Mộc, vợ chồng Tô Lão Thực ngây ngẩn cả người. Dù họ có vô trí cũng biết chức bí thư huyện ủy ý vị như thế nào, đây là người chấp chưởng cao nhất trong một huyện. Thậm chí chủ tịch huyện còn không cao bằng bí thư huyện ủy, mà con của họ mới bao nhiêu tuổi? Chỉ mới hai mươi sáu đã trở thành bí thư huyện ủy, có thể sao?
Con nói thật sao?
Tô Lão Thực vội vàng hỏi.
Là sự thật!
Tô Mộc cười nói:
Cho nên cha mẹ cứ yên tâm đi, người ngu xuẩn như Lương Tử Phong con còn chưa để trong lòng. Cứ để bọn hắn nằm ở đó, con muốn xem là ai dám làm chỗ dựa cho bọn họ. Hôm nay bất kể là ai, con cũng phải lấy công đạo cho cha, bí thư huyện ủy Niếp Việt nếu không cho con câu trả lời, con sẽ tới Thanh Lâm thị hỏi thế nào, trong thành phố không được, con sẽ vào trong tỉnh!
Khoác lác đi!
Đáy lòng Lương Tử Phong khinh thường cười lạnh.
Người như hắn còn dám nói là bí thư huyện ủy, thật sự xem chức bí thư huyện ủy chỉ là củ cải sao? Muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu! Tuổi tác của hắn cùng mình xấp xỉ nhau, còn dám nói là bí thư huyện ủy áp được cha mình, có thể sao? Khoác lác mà không sợ thổi rách da, chờ xem, chờ sau khi cha mình tới đây sẽ hung hăng thu thập hắn!
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Ba phút sau, phó viện trưởng phụ trách trực ban cùng nhóm bảo an đằng đằng sát khí xông vào. Bọn họ thật sự không dám tin lại có người dám ở đây nháo sự, cho nên trong lòng tràn ngập tức giận. Chủ yếu là họ vừa mới biết, người nháo sự là Lương Tử Phong, bị đánh cũng là Lương Tử Phong. Lương Tử Phong là ai? Chính là con trai chủ tịch huyện Lương Đô, ngay cả hắn cũng dám đánh, thật sự muốn kéo bệnh viện xuống nước luôn sao?
Muốn chết cũng đừng lôi kéo cả chúng ta!
Là ai? Ai dám nháo sự trong bệnh viện?
Lưu Thắng Quân lớn tiếng hô to, nhưng khi hắn nhìn thấy người đứng trước mặt đang cười lạnh là ai, lập tức sửng sốt.
Tô chủ tịch!
Lưu Thắng Quân nhận thức Tô Mộc, dù sao khi hắn còn đảm nhiệm chức phó chủ tịch huyện ở đây, được phân công quản lý bên hệ thống vệ sinh. Lưu Thắng Quân là phó viện trưởng bệnh viện huyện, nếu còn không biết Tô Mộc, làm sao mà hỗn? Nhưng hắn làm sao cũng không nghĩ tới, đánh người chính là Tô Mộc.
Lưu Thắng Quân?
Trí nhớ của Tô Mộc rất tốt, chỉ cần từng gặp qua một lần sẽ lưu tin tức trong quan bảng, hình thành cơ sở dữ liệu khổng lồ, đây là át chủ bài của hắn.
Sao vậy? Ông muốn bắt tôi sao?
Tô Mộc thản nhiên hỏi.
Không dám không dám!
Lưu Thắng Quân vội nói:
Tô chủ tịch, tôi chỉ tới đây nhìn xem nơi này rốt cục đã xảy ra chuyện gì, vị này là chú cùng cô đi? Cô chú, thật sự là có lỗi, tôi không biết hai vị được an bài tới phòng này. Hai vị yên tâm, tôi lập tức an bài phòng săn sóc đặc biệt cho hai vị.
Lưu Thắng Quân, mẹ nó, ông muốn tìm cái chết sao! Biết tôi là ai không?
Một nha nội nằm dưới đất chợt hô lên, cha của hắn là phó cục trưởng cục vệ sinh huyện, tự nhiên nhận chức Lưu Thắng Quân. Nhưng hắn làm sao cũng không nghĩ tới Lưu Thắng Quân lại xem thường bọn hắn, lại nịnh hót Tô Mộc. Điều này bảo hắn phải làm như thế nào?
Lưu Thắng Quân đương nhiên biết hắn là ai, cũng rõ ràng Lương Tử Phong là ai, nhưng vậy thì sao? Muốn hắn gọi nhịp với Tô Mộc, hắn thật không có can đảm. Nội tình của Tô Mộc trong huyện Hạnh Đường thật hùng hậu, nhân mạch trong Thanh Lâm thị thật mạnh, Lưu Thắng Quân thật không dám tưởng tượng. Mặc dù nói Lương Tử Phong cũng mạnh, nhưng nếu lựa chọn, Lưu Thắng Quân vẫn lựa chọn Tô Mộc.
Hơn nữa dựa theo sự hiểu biết của Lưu Thắng Quân đối với Tô Mộc, biết Lương Tử Phong đánh vỡ đầu Tô Lão Thực, nếu Lương Tử Phong còn có thể bình yên vô sự, Lương Đô còn ngồi vững trên vị trí chủ tịch huyện, đó chính là chuyện buồn cười!
Chỉ sợ chính bản thân các người còn khó bảo toàn, còn muốn tôi giúp các người? Tôi không ngu xuẩn như vậy!
Tô chủ tịch, anh xem chúng ta có nên lập tức đổi phòng hay không?
Lưu Thắng Quân thấp giọng hỏi.
Lưu Thắng Quân, ông…
Ánh mắt Tô Mộc lạnh lùng đảo qua nha nội đang định mở miệng trách mắng, khiến hắn lập tức câm như hến. Lúc này trong người hắn còn đau đớn, không muốn trêu chọc kẻ điên như Tô Mộc.
Tạm thời không cần chuyển phòng, Lưu Thắng Quân, ông đi đi, chuyện nơi đây ông không trộn lẫn vào được đâu.
Tô Mộc bình tĩnh nói.
Dạ!
Lưu Thắng Quân nhanh chóng mang theo bảo an rời khỏi phòng bệnh.
Phó viện trưởng, chẳng lẽ chúng ta không hành động gì sao?
Động? Động cái đầu anh, biết đó là ai không? Đó là Tô Mộc! Biết lúc trước Tô Mộc đã làm hệ thống vệ sinh huyện Hạnh Đường phát sinh động đất hay không? Nếu các anh muốn chết, tự vào tìm rủi ro đi!
Lưu Thắng Quân tức giận quát.
Dứt lời hắn lập tức cầm di động gọi điện. Thái độ của Tô Mộc rõ ràng là muốn nháo sự, hắn phải nhanh chóng đem tin tức này thông tri ra ngoài. Chuyện khác không dám nói, Lưu Thắng Quân vốn thèm khát vị trí viện trưởng bệnh viện từ lâu.
Nếu như hắn nhớ không lầm, dạo gần đây viện trưởng thường xuyên dựa dẫm Lương Đô. Nếu có thể nhân cơ hội này âm vị viện trưởng kia một phen…
Mấy nha nội trong phòng bệnh làm sao cũng không nghĩ tới sự tình lại phát triển như vậy. Vị phó viện trưởng Lưu Thắng Quân lại không hề cho Lương Tử Phong nửa điểm mặt mũi, dứt khoát xoay người bỏ đi. Chẳng lẽ Lưu Thắng Quân không sợ bị Lương Đô thu thập sao?
Tô Mộc nhìn thấy Lưu Thắng Quân biến mất, đại não chuyển động thật nhanh. Hắn chỉ muốn trút giận cho Tô Lão Thực, đương nhiên cũng là mục đích của hắn. Nhưng thông qua Lưu Thắng Quân, hắn thật muốn nhìn xem trong huyện Hạnh Đường còn có ai đứng về phía hắn.
Về phần Niếp Việt, Tô Mộc đã lấy được tư cách ngang hàng đối thoại với hắn. Tô Mộc cũng không nợ Niếp Việt, ngược lại Niếp Việt còn thiếu hắn không ít. Niếp Việt, nếu đã xảy ra chuyện như vậy mà ông còn thờ ơ, vậy chúng ta chỉ có thể mỗi người đi một ngả.