Chân chính mà nói, Lương Đô chỉ là quyền chủ tịch huyện Hạnh Đường. Dù sao còn chưa trải qua đại hội đại biểu nhân dân tuyển cử, nhưng cho dù là như vậy, tâm tình của Lương Đô vẫn kích động. Có câu nói quyền chủ tịch cũng có thể bị kéo xuống, nhưng càng nhiều thời điểm đều sẽ xuất hiện trường hợp được chuyển chính thức. Cho nên trong lòng Lương Đô cũng không hề có chút lo lắng.
Hơn nữa Lương Đô có thể tới huyện Hạnh Đường đảm nhiệm quyền chủ tịch huyện cũng là vì có bối cảnh thâm hậu, hắn có một vị ủy viên thành ủy Thanh Lâm thị che chở. Ở trong tỉnh còn có quan hệ thân thích, tuy quan hệ thật mỏng, nhưng có thể giúp hắn hoạt động ngồi lên vị trí quyền chủ tịch huyện cũng không có vấn đề gì.
Đường làm quan rộng mở chính là tâm tình hiện tại của hắn.
Lương Đô cũng biết mình mới tới huyện Hạnh Đường chỉ vài ngày, còn chưa khả năng hoàn toàn mở ra cục diện nơi này. Nhưng đây chẳng qua là vấn đề thời gian, gần đây có tiếng gió nói Thanh Lâm thị đang tuyển cử hai vị trí phó chủ tịch thành phố. Niếp Việt cũng có tên trong danh sách, nếu Niếp Việt rời đi, lại không có bí thư huyện ủy, chẳng phải chính là thời cơ tốt nhất của Lương Đô sao?
Lui một bước mà nói, dù Niếp Việt bị điều đi, Lương Đô không cơ hội trở thành bí thư huyện ủy, chẳng phải vị bí thư mới còn chưa xuất hiện sao? Chẳng lẽ hắn không đấu lại đối phương sao?
Đủ loại tình huống kết hợp cùng một chỗ, chỉ có thể nói rõ một vấn đề, tâm tình Lương Đô vô cùng thả lỏng. Lúc này hắn đang đi xã giao bên ngoài, đi cùng những người trong huyện đã chạy tới dựa dẫm, có chủ nhiệm văn phòng ủy ban huyện, vài vị đứng thứ hai trong cơ quan trực thuộc huyện. Cảm giác được chúng tinh phủng nguyệt làm trong lòng Lương Đô vô cùng vui vẻ.
Ngay thời điểm này, Lương Đô nhận được điện thoại của Lý Phượng Lan.
Khi thanh âm chói tai của Lý Phượng Lan vang lên, sắc mặt Lương Đô không khỏi âm trầm xuống. Hắn biết tính cách của con mình, nhưng dù là biết lại không nghĩ tới còn có người không cho hắn mặt mũi như vậy. Phải biết rằng cục công an huyện luôn do ủy ban huyện quản hạt, mà bây giờ thì sao? Đám người của cục công an huyện lại dám làm ra hành động thiên vị bao che như vậy, quả thật là không nói nổi!
Bà nói tiểu Phong bị đánh?
Lương Đô trầm giọng hỏi.
Phải, tiểu Phong đã bị đánh thành đầu heo. Trong bệnh viện cũng chưa trị liệu, Lương Đô, rốt cục ông làm chủ tịch huyện kiểu gì vậy, sao lại vô dụng như thế! Hiện tại kẻ đánh người ở chỗ này, công an lại không dám bắt người, ông nói đây là chuyện gì!
Lý Phượng Lan hét lớn.
Người đánh tiểu Phong tên gì?
Lương Đô hỏi.
Tô Mộc!
Tô Mộc? Bà xác định?
Thanh âm Lương Đô cất cao.
Phải, chính là Tô Mộc. Một thanh niên thật hung hăng càn quấy. Còn nói đừng nói là tôi, cho dù ông tới đây cũng vô dụng!
Lý Phượng Lan cố ý khuếch đại, Tô Mộc cũng mặc kệ bà ta nói gì, tùy ý cho bà ta gây sức ép.
Lương Đô biết Tô Mộc là ai, dù sao trong huyện Hình Đường hiện tại có thật nhiều chính sách đều do Tô Mộc chế định xuống, nhưng hắn cũng không để ý. Dù sao hắn tiếp nhận cũng không phải vị trí của Tô Mộc. Đối với chính tiền nhiệm cũng đủ xa lạ, càng khỏi nói chỉ là một phó chủ tịch. Cho nên sau thoáng ngây người ngắn ngủi, đáy mắt Lương Đô hiện lên lãnh ý.
Bà chờ ở đó, tôi sẽ để tiểu Phạm đi qua xử lý!
Lương Đô nói xong cúp điện thoại, vẻ mặt những người ngồi xung quanh đều biến thành cổ quái.
Lương chủ tịch, là Tô Mộc đánh người sao?
Nếu thật sự là Tô Mộc, tôi khuyên Lương chủ tịch nên cẩn thận một chút, đó là một kẻ đau đầu!
Thật sự khó đối phó!
…
Những người này vừa nói chuyện, tâm tình Lương Đô càng thêm âm trầm. Các ông có ý tứ gì, ý muốn nói con của tôi bị người đánh là xứng đáng tự nhận xui xẻo phải không? Một người đã không còn nhậm chức ở đây, tôi thật không tin hắn còn bao nhiêu năng lượng. Hơn nữa tôi cũng đang khuyết thiếu kẻ lập uy, mượn Tô Mộc khai đao đi.
Nghĩ tới đây, Lương Đô trực tiếp gọi điện cho Thạch Đào. Lúc này Thạch Đào đang ở bệnh viện huyện, nhưng vẫn chưa đi vào. Vừa nhận được điện thoại, Thạch Đào liền biết Lương Đô sẽ gọi tới.
Thật sự là chuyện làm người đau đầu.
Nhưng hắn cũng đã lựa chọn đứng thành hàng, không thể tiếp tục do dự. Nếu thật sự làm vậy, kết quả sẽ mất đi hết thảy. Hơn nữa dựa theo thân phận cục trưởng cục công an huyện của hắn, còn kiêm nhiệm phó bí thư chính pháp ủy, thật sự không tin Lương Đô làm gì được hắn. Nhắc tới chỗ dựa vững chắc, thời buổi này có ai không có mặt trên che chở?
Thạch Đào!
Lương chủ tịch!
Thạch Đào, tôi mặc kệ hiện tại ông đang ở đâu, hiện giờ bên bệnh viện huyện phát sinh sự kiện đánh nhau nghiêm trọng, ông phải vây bắt toàn bộ đương sự liên quan tới vụ án, phải nghiêm khắc tiến hành tra hỏi. Tôi cũng không muốn người khác nghĩ trị an huyện Hạnh Đường không hợp cách như vậy. Nếu thật sự làm vậy, tôi không để ý hoàn toàn chỉnh đốn thêm lần nữa!
Lời nói của Lương Đô vừa đấm vừa xoa.
Nếu Thạch Đào nghe lời thì tốt nhất, nếu không nghe thì hắn sẽ dùng quyền lực trực tiếp gây sức ép, không tin tới lúc đó không thể thu thập cục công an huyện. Nếu Thạch Đào thật sự bức hắn làm như vậy, thì cứ chờ đợi đi!
Được, tôi sẽ đi qua!
Thạch Đào nói.
Cứ như vậy!
Lương Đô dứt lời liền hướng ngoài cửa hô:
Tiểu Phạm! Phạm Tuấn Phi!
Chủ tịch!
Phạm Tuấn Phi lập tức đi vào phòng.
Anh lập tức đi qua bệnh viện huyện, Lương Tử Phong bị người đánh, sau khi anh đi qua nhất định phải khống chế hiện trường, bảo đảm chắc chắn bắt hung thủ đánh người quy án!
Lương Đô trực tiếp khẳng định xuống.
Dạ!
Lời đã nói như vậy, chẳng lẽ Phạm Tuấn Phi còn không biết nên làm thế nào sao?
Kỳ thật lúc này Phạm Tuấn Phi đang suy nghĩ, không biết là ai ăn gan báo lại dám làm ra hành động như vậy. Đánh Lương Tử Phong? Không biết cha của hắn là Lương Đô sao? Ở trong huyện Hạnh Đường làm ra chuyện như vậy, thật sự lá gan khá lớn.
Chủ tịch, thật sự không cần đi qua đó nhìn xem sao?
Xem cái gì xem, có chuyện gì lớn, tiếp tục uống rượu!
Lương Đô quyết đoán nói.
Phạm Tuấn Phi đại biểu cho hắn, nếu đi qua vẫn vô dụng thì Lương Đô mới đi qua. Nhưng nếu đợi Lương Đô đi qua, cũng không chỉ nói vài câu là có thể giải quyết.
Cùng một thời gian.
Ngay lúc Lương Đô vừa nhận được tin tức, Niếp Việt đang ở nhà ăn cơm, vừa lúc nhận được thư ký Trữ Hạo gọi điện hội báo, mà Trữ Hạo cũng đã xuất hiện bên ngoài đại viện gia chúc huyện ủy.
Cái gì? Cậu nói cha của Tô Mộc bị người đánh?
Niếp Việt bật dậy, vẻ mặt khiếp sợ.
Đối với Tô Mộc, Niếp Việt ôm tâm tính ngang hàng kết giao. Không có cách nào, ai bảo Tô Mộc yêu nghiệt tới như vậy. Chỉ nói thân phận chủ tịch huyện hiện tại đã đủ cho Niếp Việt than thở. Lúc này Niếp Việt còn chưa biết Tô Mộc đã được điều động, sắp đảm nhiệm chức bí thư huyện ủy ngang hàng với hắn.
Đối đãi với người có tiềm lực như vậy, Niếp Việt tự nhiên hiểu mình nên làm như thế nào. Hơn nữa hiện tại Niếp Viên đang nằm trong thời điểm khảo sát, hắn cũng rất muốn trở thành phó chủ tịch thành phố Thanh Lâm.
Nhưng Niếp Việt không có cách nào, bởi vì hậu trường của hắn không được mạnh mẽ. Nếu Tô Mộc có thể giúp đỡ, Niếp Việt thầm nghĩ, chức vị phó chủ tịch thành phố còn thoát khỏi tay hắn được sao?
Cho nên khi nghe được tin cha của Tô Mộc bị người đánh, Niếp Việt mới khiếp sợ như vậy!
Dạ, hiện tại nghe được tin tức tin cậy, Tô chủ tịch đang ở bệnh viện, đã đánh Lương Tử Phong cùng đám bạn của hắn. Lúc này phu nhân của Lương chủ tịch đang nháo sự ở đó, nhưng công an đi qua không ai dám bắt giữ Tô chủ tịch.
Trữ Hạo nói.
Không được bắt, ai dám bắt tôi xử lý ai!
Niếp Việt gấp giọng nói.
Vậy bây giờ chúng ta phải làm như thế nào?
Trữ Hạo hỏi.
Hiện tại cậu lập tức đi qua, nhất định phải bảo đảm an toàn cho Tô Mộc, hơn nữa phải cam đoan quyền nói chuyện của hắn, nếu ai dám đắc tội hắn, cậu chỉnh chết cho tôi!
Niếp Việt lạnh lùng nói.
Dạ!
Trữ Hạo vừa nghe Niếp Việt không còn phân phó nào khác, liền quyết đoán cúp điện thoại.
Sao lại thế này? Cha của Tô Mộc bị đánh? Ai to gan như vậy?
Dương Tiệp Nghi kinh ngạc hỏi, bà thật sự rất có hảo cảm với Tô Mộc.
Còn có thể là ai? Không phải là con trai của Lương Đô, Lương Tử Phong sao!
Niếp Việt chán ghét nói:
Một tên ăn chơi, nhàn rỗi chỉ biết nháo sự!
Lương Tử Phong? Hắn dám đánh cha của Tô Mộc?
Dương Tiệp Nghi giật mình, lại nhìn Niếp Việt hỏi:
Anh thật sự chỉ phái Trữ Hạo đi qua đó thôi sao?
Sao vậy?
Niếp Việt hỏi.
Ý của em thật đơn giản, chỉ phái Trữ Hạo thôi thì không được. Nếu anh biết thân phận hiện tại của Tô Mộc, thì nên bãi vị trí của mình thật xác định. Chuyện như vậy Lương Đô sẽ không tự mình ra mặt. Cho nên anh càng phải đích thân qua đó!
Dương Tiệp Nghi nói.
Chỉ vài câu như vậy làm trước mắt Niếp Việt chợt sáng ngời.
Tại sao hắn lại quên chuyện trọng yếu như thế?
Trữ Hạo đi thay hắn, giống nhau sao?
Anh sẽ đi ngay bây giờ!
Niếp Việt không chút do dự, cũng không quan tâm chuyện ăn cơm, nhanh chóng đi ra khỏi nhà.