Giống như Tô Mộc tự nói vậy, người làm chuyện này chính là Từ Long Tước. Từ Long Tước đương nhiên không thể nào lại một mình qua đây. Lần này trở lại kinh thành, chính là mang theo các chiến hữu cùng đến. Mà bây giờ quân đội của Từ Long Tước cũng đã đến quân khu ở kinh thành, tạm thời sẽ ở lại chỗ này.
Sau khi biết Tô Mộc ở khách sạn Hào Diệp gặp phải phiền phức, Từ Long Tước là người đầu tiên muốn tới. Nhưng sau đó hắn lại nhận được tin nhắn do Tô Mộc gửi tới, biết trong này còn có một ký giả nào đó. Hắn liền nghe theo lời Tô Mộc nói, cứu ký giả kia ra trước rồi nói sau.
Đúng vậy, khách sạn Hào Diệp lớn.
Nhưng lớn hơn nữa cũng có phòng giám sát và điều khiển. Sau khi khống chế được nơi đây, muốn kiểm tra xem ký giả kia bị nhốt ở trong phòng nào, quả thực chính là chuyện dễ như trở bàn tay. Mà chuyện như vậy, đám người Từ Long Tước đã quen việc nên làm rất dễ dàng, làm cho người khác không thể tìm được bất kỳ nhược điểm nào của anh.
Sau khi làm xong tất cả những điều này, Từ Long Tước mới xuất hiện ở trong hành lang, đi nhanh về phía bên này.
Bên này thần sắc Trần Tấn vẫn tạm thời hoảng loạn, nhưng hắn lại không sợ hãi. Khách sạn Hào Diệp cái khác không dám nói, nhưng trên phương diện phần cứng tuyệt đối qua cửa. Mỗi tầng đều có đường thoát hiểm. Hơn nữa, chỉ riêng bình chữa cháy cũng là loại tiên tiến nhất.
- Trần Tấn, anh còn đứng ở chỗ này làm cái gì? Còn không nhanh đi hỗ trợ cứu hoả đi!
Cao Phù Soái lớn tiếng kêu lên.
- Phùng đội phó, bên này nhờ anh.
Trần Tấn do dự một lát, cuối cùng không tiếp tục ở lại chỗ này, làm chuyện quan trọng hơn.
- Yên tâm đi, giao cho tôi là được!
Phùng Thiếu Hoa quyết đoán nói.
Trần Tấn nói xong xoay người liền rời đi. Hắn vừa mới đi lướt qua người Từ Long Tước. Bởi vì tâm tình tương đối sốt ruột, hơn nữa Từ Long Tước đội một cái mũ chùm đầu, hắn thật sự không nhận ra được vị này là ai. Mà trên thực tế, nhận thức của hắn đối với Từ Long Tước cũng chỉ mơ hồ, không mấy quen thuộc.
Khi bên này chỉ còn lại mấy người trước đó, Phùng Thiếu Hoa liếc mắt nhìn Cao Phù Soái, chậm rãi nói:
- Mọi người hãy nghe rõ cho tôi. Hiện tại tôi muốn dẫn các người trở lại. Tất cả đều phải phối hợp!
- Không thể đi vào!
Đoạn Bằng đứng ở cửa, nhìn đám người kia muốn động thủ, lạnh lùng nói.
- Anh dám cản trở người chấp pháp?
- Anh làm vậy không phải là muốn gây chuyện sao?
- Biết hành vi của anh bây giờ là thế nào không?
...
Mỗi hình cảnh nhìn Đoạn Bằng đều lớn tiếng quát. Ở trong mắt bọn họ, Đoạn Bằng thật sự không đáng để ở trong lòng. Cho dù Đoạn Bằng lợi hại hơn nữa thì như thế nào? Phải biết rằng chỉ cần hắn dám động thủ, đó chính là đánh cảnh sát. Đánh cảnh sát lại là trọng tội. Cho dù anh là quân nhân làm vậy cũng sẽ là phiền toái lớn.
Lại càng không cần nói tới bọn họ còn không phải là hình cảnh bình thường, mà là hình cảnh ở kinh thành.
- Anh thật sự muốn làm như vậy sao?
Tô Mộc từ từ xuất hiện ở cửa, lạnh lùng nhìn về phía Phùng Thiếu Hoa.
- Tôi làm việc theo phép công.
Phùng Thiếu Hoa cố chấp nói.
- Hay cho câu làm việc theo phép công. Anh họ Phùng đúng không? Là đội phó đội hình cảnh của phân khu này đúng không? Anh làm việc công như vậy sao? Anh nghĩ rằng chúng tôi không có mắt, không mọc lỗ tai sao? Tôi nể tình các người là hình cảnh, không cùng các người truy cứu đến cùng. Các người nên sớm rời khỏi đây. Nếu không, thật sự chờ đến khi tôi gọi một cuộc điện thoại, các người sẽ hối hận cả đời.
Tô Mộc lạnh lùng nói.
Hình cảnh vẽ đường cho hươu chạy, luôn luôn là điều khiến Tô Mộc căm thù đến tận xương tuỷ. Hắn hiện tại cũng không biết rốt cuộc Phùng Thiếu Hoa dính dáng vào vụ này sâu tới mức nào. Nếu như không sâu còn tốt. Nếu như đủ sâu, vậy đừng trách Tô Mộc động thủ, mượn lực lượng khác hung hăng thu thập hắn.
- Hối hận cả đời? Anh nghĩ đến anh là ai?
Phùng Thiếu Hoa khinh thường nói.
Nếu như trước đó Phùng Thiếu Hoa đối với Tô Mộc vẫn còn có chút ảo tưởng. Bây giờ nghe hắn nói ra những lời như vậy, lo âu trong lòng lập tức biến mất. Mà người như vậy, còn có thể uy hiếp được mình, quả thực chính là nực cười.
- Hắn là anh em của tôi. Chỉ dựa vào điểm ấy, anh nói có đủ hay không vậy?
Còn không đợi đến khi Tô Mộc mở miệng nói cái gì, từ phía hành lang bên kia đã truyền đến một giọng nói đầy hài hước. Sau đó Từ Long Tước chậm rãi đi tới. Loại tư thế này mặc dù hoàn toàn không có bất kỳ ý định muốn động thủ nào, nhưng ở trong mắt những người khác, lại thật sự có cảm giác rất uy hiếp.
Những người này đều là hình cảnh, tất nhiên có thể cảm giác được sự không thích hợp trong đó.
- Anh là ai?
Phùng Thiếu Hoa cau mày nói.
- Từ nơi nào xuất hiện một cọng hành, hẳn là cùng một phe với bọn họ. Phùng đội phó, anh còn do dự cái gì? Nhanh động thủ bắt bọn chúng lại.
Cao Phù Soái sau khi đảo mắt nhìn qua Từ Long Tước liền la lớn.
Người không biết không tội, lời này nói không có sai.
Nhưng anh không biết nếu như thật sự phạm phải chút sai lầm ngu xuẩn, sẽ phải trả giá rất lớn.
Cao Phù Soái người như vậy, thật sự cho rằng ở trong kinh thành này có chút tiền, bản thân mình xem như một nhân vật lớn. Hoàn toàn là mùi vị của loại nhà giàu mới nổi như vậy. Anh chừng nào gặp qua nhà giàu mới nổi có thể làm được chuyện lớn chứ?
- Anh Tước "
Thật ra, sau khi Tô Mộc thấy Từ Long Tước xuất hiện, mỉm cười nói.
- Thế nào? Không chịu thiệt chứ?
Từ Long Tước cười nói.
- Chịu thiệt? Người như em, có thể chịu thiệt sao? Chỉ có điều, ngược lại người của em, bị bọn họ đánh. Món nợ này, em nghĩ chung quy cũng phải có người trả lại cho em.
Tô Mộc bình tĩnh nói.
- Ai da, cũng đã động thành như vậy, còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không nhanh đòi lại!
Từ Long Tước ngạo mạn nói.
- Em thật ra rất muốn đòi trở lại, nhưng không phải là không dám sao? Không nhìn thấy sao? Đây chính là hình cảnh súng vác vai, đạn lên nòng đang phá án.
Tô Mộc trêu nói.
- Cái gì mà súng vác vai, đạn lên nòng? Thuần túy đều thứ trò chơi chó má. Thế nào? Anh còn dám trừng mắt với tôi sao? Anh thật sự không xứng để trừng mắt với tôi. Đám các người khoác lên người bộ trang phục như vậy, cũng đừng quên là ai cho các người bộ trang phục này. Các người khoác bộ trang phục này, lại làm việc như vậy sao? Đối với các người, tôi thật sự đủ thất vọng. Biết không? Là thất vọng cực độ đấy! Được rồi. Anh cũng đừng trừng mắt nhìn tôi như vậy nữa. Sẽ có người gọi điện thoại liên lạc với anh!
Từ Long Tước thản nhiên nói.
- Có ý gì?
Phùng Thiếu Hoa có chút ngây người. Nhưng trong lúc hắn đang ngây người, điện thoại di động của hắn vang lên chói tai. Sau khi nhìn xuống thấy ai gọi tới, hắn vội vàng tiếp nhận. Còn không đợi đến khi hắn nói cái gì, bên kia đã đổ ập xuống những lời chửi mắng.
- Phùng Thiếu Hoa, là ai cho anh lá gan lớn như vậy? Anh cũng dám đi vào trong đó phá án sao? Có người báo án sao? Anh có đi theo trình tự chính quy không? Hay một mình dẫn người ra ngoài? Biết anh làm như vậy, tính chất nghiêm trọng tới mức nào không? Anh...
Thật sự chính là chửi!
Phùng Thiếu Hoa bị mắng như vậy, không những thật sự không dám nói thêm nửa câu, cũng không dám thở mạnh. Lúc này hắn đã biết chuyện gì xảy ra. Quả nhiên giống như mình suy đoán trước đó, thật sự đụng phải một vị đại phật.
Cao Phù Soái đáng chết, lần này thật sự bị mày hãm hại thê thảm!
- Xin lỗi, bây giờ chúng tôi sẽ đi!
Phùng Thiếu Hoa đi tới bên cạnh Từ Long Tước, hướng về phía hắn nhỏ giọng nói, sau đó ánh mắt nhìn về phía Tô Mộc cũng lộ ra một sự bất an. Nhưng hắn thật sự không dám tiếp tục ở lại nữa, xoay người rời khỏi đó.
- Phùng đội phó?"
Cao Phù Soái vội vàng kêu.
Phùng Thiếu Hoa làm sao còn có thể dừng lại. Hắn hoàn toàn không để ý đến Cao Phù Soái, vội vã rời khỏi đó. Nơi quỷ quái này, nếu như thật sự ở lâu thêm một hồi, không chừng mình cũng sẽ bị cấp trên thu thập. Nói vậy, không nên đến nhiều.
Làm quan ở đất kinh thành này, là phải cẩn thận bước từng bước một mới mong có thể tốt được. Không quan tâm là ai, không quan tâm là trình tự thế nào, chỉ cần bò lên, sẽ không có ai muốn dễ dàng ngã xuống.
Quyền lực, cho người cảm giác rất sung sướng. Có quyền lực trong người, rất nhiều chuyện cũng có thể giải quyết dễ dàng.
Cao Phù Soái ngây người tại chỗ!
Từ Long Tước mặc kệ tên phế vật này, hắn nhìn về phía Tô Mộc nói:
- Đi thôi, gia gia vẫn ở nhà chờ chúng ta đấy. Chúng ta cùng đi thôi.
- Được!
Tô Mộc gật đầu.
- Đoạn Bằng, các người không thể tiếp tục ở nơi này. Đổi một chỗ ở khác, sau đó nói cho tôi biết địa chỉ là được. Còn nữa, Thường Vân, đêm nay anh chuẩn bị mở tiệc chiêu đãi người của Bộ tài chính đúng không?
- Là ở hội sở Bát Kỳ!
Thường Vân vội vàng nói.
- Hội sở Bát Kỳ sao?
Tô Mộc có chút bất ngờ, chỉ có điều rất nhanh liền thoải mái. Hội sở Bát Kỳ đoán chừng là do người của Bộ tài chính bên kia đưa ra tín hiệu. Bằng không Thường Vân làm sao có thể biết được nhà hàng này. Mà hội sở Bát Kỳ ở trong kinh thành đại biểu chính là một loại địa vị. Người của Bộ tài chính lựa chọn nơi đó cũng rất bình thường.
- Được. Chính là hội sở Bát Kỳ. Đến lúc đó các người cứ qua đó là được. Tôi sẽ trực tiếp qua sau.
Tô Mộc nói.
- Vâng!
Thường Vân gật đầu nói.
Nói xong lời này Tô Mộc liền cùng Từ Long Tước rời khỏi đó. Từ đầu đến cuối hai người cũng không ai để ý tới vẻ mặt kinh ngạc của Cao Phù Soái.
Cao Phù Soái đủ kiêu ngạo hống hách, nhưng cũng không phải là kẻ ngu si. Hắn đương nhiên biết chuyện đã vượt ra khỏi phạm vi hắn có khả năng khống chế. Nếu như thật sự tiếp tục động thủ, người bị hại gặp xui xẻo chỉ có thể là mình.
- Không được, phải nhanh thông báo sớm cho cha để cha đề phòng!
Cao Phù Soái tự nói.
- Cao thiếu, không xong rồi!
- Chuyện gì vội vội vàng vàng như thế, tôi còn chưa chết đâu!
Cao Phù Soái phiền chán, quát lớn.
- Ký giả kia chạy thoát rồi!
- Cái gì?
Cao Phù Soái nhất thời khiếp sợ.
- Cái gì gọi là chạy thoát? Hắn làm sao có thể chạy thoát được? Ở đây canh phòng nghiêm mật như vậy, hắn chạy trốn ở đâu được? Không được. Hắn vô cùng quan trọng. Trước khi tôi đối phó với hắn, hắn tuyệt đối không thể chạy trốn. Nhanh chóng đuổi theo, bắt trở lại cho tôi.
- Vâng!
Bên ngoài đã sớm có xe chờ sẵn. Sau khi hai người Tô Mộc và Từ Long Tước lên xe, chiếc xe bắt đầu chậm rãi lăn bánh.
- Anh Tước, người kia không có sao chứ?
Tô Mộc hỏi.
- Yên tâm, hiện tại an toàn.
Từ Long Tước nói.
- Vậy là tốt rồi. Đây là thứ đám người Mộ Bạch bọn họ nhận được. Chắc là người kia thả vào chỗ của đám người Mộ Bạch. Chỉ có điều em nghĩ cho dù người kia cũng chưa chắc biết thứ này trân quý thế nào. Cụ thể có chuyện gì xảy ra, anh hỏi một chút đi!
Tô Mộc nói.
- Giao cho anh xử lý là được!
Từ Long Tước cười tiếp nhận.
- Thứ đồ chơi này thật sự có tác dụng, chú hai sẽ nợ cậu một ân tình!
- Đừng nói loạn. Em làm sao có thể để chú hai nợ ân tình được. Đây là do em trong lúc vô tình đụng phải. Chúng ta nhanh trở về đi. Đừng để cho gia gia phải đợi lâu.