Quan Bảng

Chương 159: Chúc tết (1)



Mẹ, hàng tết đưa tới mẹ cứ thu là được, kỳ thật cũng không có gì quý giá, chỉ là chút tâm ý của mấy tập đoàn mà thôi. Mẹ yên tâm, đợi sau khi về con sẽ cảm tạ họ, hơn nữa cũng tìm cơ hội tặng trở lại.

Tô Mộc cười nói.

- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.

Nỗi lo trong lòng Diệp Thúy Lan biến mất, chỉ còn lại kích động. Trước kia có bao giờ được như vậy, có nhiều hàng tết như thế, đây là chuyện nghĩ cũng không dám nghĩ.

- Cha, hút thuốc!

Tô Mộc cùng Tô Lão Thực ngồi trong phòng tán gẫu, nửa giờ sau khi Tô Mộc đứng dậy chuẩn bị rời đi, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng reo hò.

- Nơi này là nhà Tô bí thư đi?

Tô Mộc vừa nghe thanh âm nháy mắt đứng lên:

- Cha, con có khách tới.

- Vậy con còn đứng đó làm gì, còn không đi đón khách!

Tô Lão Thực lớn tiếng nói.

Đợi khi hai cha con ra khỏi phòng đi tới cửa, Tô Mộc nhìn thấy người đàn ông trước mắt, liền lộ ra nụ cười:

- Chu trưởng trấn, không, hẳn là xưng Chu bí thư, là trận gió nào thổi anh tới đây, nhanh vào ngồi chơi.

Đúng vậy, người vừa xuất hiện chính là Chu Chính, trước kia là phó trưởng trấn Long Tỉnh, hiện giờ là phó bí thư trấn ủy!

- Thế nào? Tôi không thể qua thăm cậu một chút sao? Nếu không biết cậu mới về hôm nay, tôi còn phải chạy qua Hắc Sơn bắt cậu về, còn không nhìn xem phải ăn tết, còn chưa chịu quay về nhà với gia đình. Bác trai, cháu biếu cho ngài hai gói thuốc hai chai rượu, bác cầm đi. Không được từ chối, quan hệ giữa cháu cùng Tô bí thư cũng không ai nói được có đút lót hối lộ.

Chu Chính cười nói.

- Vậy…vậy sao được…

Tô Lão Thực làm sao gặp qua trường hợp như vậy, Chu Chính là quan lớn, là đại lãnh đạo trong trấn lại tặng đồ vật cho mình, nói ra chỉ sợ không ai tin tưởng.

- Cha, cha nhận đi!

Tô Mộc cười nói, hắn hiểu ý tứ Chu Chính tới đây, chính là kéo quan hệ với mình, nếu Tô Lão Thực không nhận mới làm người xấu hổ.

- Vậy thì tôi nhận!

Tô Lão Thực nghe lời con trai mới dám đáp ứng.

- Trưa nay ở nhà ăn cơm, cha đi hái chút rau tươi cho mẹ con nấu nướng!

Tô Lão Thực nói xong liền đi ra ngoài.

Đợi khi trong phòng chỉ còn lại hai người, Chu Chính cười nói:

- Tô Mộc, thật sự phải chúc mừng cậu, hiện tại trấn Hắc Sơn là địa phương nổi bật nhất trong huyện, lão đệ còn trẻ tuổi đã trở thành bí thư trấn ủy, làm người phụ trách hạng mục này, tiền đồ không thể hạn lượng!

- Chu lão ca, quan hệ giữa hai ta còn nói những lời này làm gì, nói đi, tới đây có chuyện gì không?

Tô Mộc cười châm điếu thuốc.

- Thống khoái, nói chuyện với lão đệ thật thống khoái, kỳ thật tôi tới đây có chuyện muốn nhờ, đó là…

Kỳ thật yêu cầu của Chu Chính rất đơn giản, đó chính là hi vọng Tô Mộc có thể mang theo hắn cùng đi chúc tết cho Nhiếp Việt. Người thông minh như Tô Mộc tự nhiên hiểu được ý nghĩ của Chu Chính, làm như vậy là vì hỗn quen mặt với Nhiếp Việt mà thôi. Chỉ cần Nhiếp Việt nhớ được hắn, sau này Chu Chính có thể đạt được cơ hội đề bạt.

Có đường tắt từ Tô Mộc không dùng, tuyệt đối không phải hành vi của Chu Chính.

Đối với yêu cầu này, Tô Mộc không chút nghĩ ngợi liền đáp ứng. Lúc trước khi Tô Mộc mắc nạn, Chu Chính có thể cùng đi chung, như vậy hiện tại nếu hắn đã nổi bật, đề bạt Chu Chính đương nhiên không vấn đề. Nói tới cũng đừng quên độ thân mật của Chu Chính với hắn đã lên tới 80, như vậy đã đáng giá cho Tô Mộc hỗ trợ.

- Như vậy ngày mốt đã là cửa ải cuối năm, tôi gọi điện hỏi thăm, nếu như có thể ngày mai tôi cùng anh đi chúc tết.

Tô Mộc nói xong liền cầm di động bấm số.

- Tô Mộc, thế nào?

Nhiếp Việt cười lớn hỏi.

Hiện tại Nhiếp Việt xuôi gió xuôi nước vô cùng, mặc dù Triệu Thụy An vẫn không cùng đường với hắn, nhưng địa vị hắn ngày càng kiên cố, trong mười một ủy viên huyện ủy ngoại trừ Trịnh Tuyết Mai, phó bí thư Trương Chấn, bí thư chính pháp ủy Từ Quốc Phú đã lựa chọn quy phục hắn, cùng hắn đứng chung một đội ngũ.

Trong tay nắm giữ bốn phiếu, điều này làm trong lòng Nhiếp Việt càng thêm tin tưởng. Hơn nữa lần đó thuận thế nắm lấy cục tài chính, túi tiền trong huyện đã thuộc về hắn quản chế, hơn nữa cùng Lý Kiều tiến hành sát hạch cán bộ rèn luyện hàng ngày, lại đem một ít người không phục trong huyện thay đổi, có thể nói không chút nào khoa trương, hiện tại hắn ở trong huyện Hình Đường chính là người nhất ngôn cửu đỉnh.

Mặc dù chưa thể đánh đồng với Tạ Văn ngày trước, nhưng so sánh với lúc mới tiếp nhận chức vụ bí thư huyện ủy, Nhiếp Việt đã ngồi vững vàng ở vị trí này.

- Nhiếp bí thư, tôi nghĩ tới cửa ải cuối năm ngày đặc biệt vội, hay là ngày mai tôi qua chúc tết cho ngài được không? Tôi có chuẩn bị một ít thổ sản vùng núi, đến lúc đó cầm qua cho ngài nếm thử.

Tô Mộc cười nói, có thể dùng khẩu khí như vậy nói chuyện với Nhiếp Việt, đưa mắt cả huyện Hình Đường ngoại trừ Tô Mộc không còn ai được hưởng vinh hạnh đặc biệt này.

Chu Chính cũng không dám hâm mộ, chỉ có khẩn trương.

- Ngày mai sao…được, tối mai cậu qua đây đi, vừa lúc ở nhà ăn bữa cơm.

Nhiếp Việt cười nói.

- Ăn cơm cũng đâu có gì, phó bí thư Đảng ủy trấn Long Tỉnh Chu Chính cũng muốn đến chúc tết cho lãnh đạo, ngài xem…?

Tô Mộc cũng không nói thấu, nhưng hắn tin tưởng Nhiếp Việt hiểu mình muốn nói gì.

Trên thực tế đúng là như thế!

Nhiếp Việt cùng Lý Kiều sát hạch tố chất cán bộ, cũng đã đem hơn phân nửa cán bộ trong huyện thay đổi dòng máu mới, những người không qua ải hoặc trực tiếp cách chức, hoặc ném vào trường Đảng. Hiện tại Nhiếp Việt đã bắt đầu chuẩn bị đem xúc tu vươn về hướng các hương trấn, so sánh với những cơ quan trực thuộc trong huyện, tuyệt đối không thể buông tay với hương trấn.

Mà bí thư trấn ủy Long Tỉnh cũng đã sớm tới tuổi…trong đầu Nhiếp Việt hiện ra tư liệu này, khóe môi hiện tia mỉm cười:

- Được, cậu mang theo hắn tới đây đi, nhưng cũng không cần mang theo hàng tết làm gì, người tới là được. Còn nữa, tôi cũng có chuyện cần dặn cậu, cậu tới rồi nói sau.

- Cứ như vậy.

Tô Mộc cười cúp điện thoại:

- Chu anh, được rồi, chuẩn bị một chút, chiều mai tới đây đón tôi, chúng ta cùng đi lên huyện chúc tết cho Nhiếp bí thư.

- Huynh đệ, cậu đúng là đủ huynh đệ! Phần ân tình này tôi nhớ kỹ.

Chu Chính lớn tiếng nói.

- Chu anh, sao lại nói vậy, nhà tôi ở Long Tỉnh, đến lúc đó có chuyện gì còn cần anh giúp đỡ một phần không phải sao.

Tô Mộc cười nói.

- Yên tâm, chỉ một câu nói mà thôi.

Chu Chính vỗ ngực đáp.

Bữa cơm trưa Chu Chính lưu lại uống vài chén với Tô Lão Thực, đợi qua cơm trưa hắn mới hài lòng rời đi. Tô Mộc cũng không do dự, đứng dậy hướng nhà Thương Đình đi tới. Nhưng lần này đi qua, làm Tô Mộc có chút ngoài ý muốn chính là Thương Đình vắng nhà, không biết người này lại chạy đi đâu.

Không gặp Thương Đình, Tô Mộc quay về nhà cùng cha mẹ, đợi trời tối ăn xong cơm chiều, Tô Khả lại kéo tay hắn cùng ra ngoài tản bộ.

Mặc dù Tô trang nằm dưới chân núi, nhưng lại có con sông vờn quanh, mùa đông đã sớm kết băng, nhìn qua cho người ta một cảm giác khác lạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.