Chương 172: Hậu quả xấu không quản lý được cấp dưới
Giọng Dương Tiểu Thúy trầm thấp sốt ruột, như cố nén không dám la lớn, sợ bị người nghe thấy.
Dương Tiểu Thúy nói:
- Tô Mộc, ta lừa ai có thể lừa ngươi sao? Nếu không phải hai người này là người Hắc Sơn trấn thì ta không thèm gọi điện thoại cho ngươi.
Tô Mộc sốt ruột hỏi:
- Nói vậy là chuyện này rất hấp dẫn?
Dương Tiểu Thúy thì thầm:
- Hấp dẫn vô cùng. Ngươi không thấy đâu, hai nam nhân thân thể trần truồng bị vợ bắt ngay trên giường, tại chỗ! Muốn giải thích cũng không có cơ hội. Chưa hết, có lẽ ngươi không dám tin, hai kỹ nữ kia không dễ chọc, đánh lộn với vợ hai người. Còn nói . . .
Tô Mộc hỏi:
- Nói cái gì?
Dương Tiểu Thúy đỏ mặt nói:
- Bọn họ nói đã sớm nhiễm bệnh, hơn nữa không phải lần đầu tiên làm với hai tên đó. Nếu vợ hai người không tin thì có thể đi bệnh viện kiểm tra, nếu hai nam nhân không bị bệnh thì vợ của họ cũng không sao.
Tô Mộc kinh kêu:
- Nhiễm bệnh? Chẳng lẽ là . . . Aids!
Dương Tiểu Thúy xấu hổ nói:
- Đúng là Aids.
Tô Mộc cười nói:
- Được rồi, ta đã biết chuyện. Tiểu Thúy tỷ đưa tin này rất đúng lúc, cảm ơn. Hôm nào ta đi Thành phố Thanh Lâm sẽ mời Tiểu Thúy tỷ ăn cơm.
Dương Tiểu Thúy cười khúc khích:
- Ngươi hứa rồi, không được nuốt lời. Lạc Lâm ở đây, nếu ngươi đến nhớ mang theo quà. Đừng trách ta không nhắc nhở, sắp đến sinh nhật của Lạc Lâm.
Dương Tiểu Thúy cúp máy.
Sắp đến sinh nhật của Lạc Lâm?
Tô Mộc không nghĩ đến điều này, nhưng hắn càng quan tâm tin tức Dương Tiểu Thúy cung cấp có chính xác không. Mã Tường, Lâm Phong Hợp làm bậy trong một tiệm gội đầu, có ăn vụng cũng nên tìm chỗ cao cấp. Hai người chẳng những chọn tiệm gội đầu, chết nhất là bị vợ bắt gian.
Hai bà vợ trình diễn "võ thuật", làm Mã Tường, Lâm Phong Hợp không còn mặt mũi gặp người. Hai kỹ nữ cũng không vừa, đánh nhau túi bụi.
Cuối cùng nếu không phải Mã Tường, Lâm Phong Hợp liều mạng kéo vợ ra khỏi tiệm gội đầu thì lớn chuyện. Rất đông người bu lại xem, nhiều người chứng kiến tận mắt. Nếu không có gì bất ngờ sự kiện đã đồn khắp thị trấn Hình Đường, đến sáng mai chắc chắn người trong huyện biết hết.
Thật là hai kẻ không biết yên phận, cho rằng các ngươi là phó trưởng trấn thì người ta sẽ nể mặt sao? Giờ tốt rồi, gây ra chuyện này, ta chờ xem các ngươi làm sao giải quyết.
Từ Tranh Thành cũng gọi điện thoại:
- Tô Mộc, cháu đã nghe nói chưa?
Từ Tranh Thành là lãnh đạo cơ quan chấp pháp huyện Hình Đường, có gió thổi cỏ lay gì không lừa được mắt gã.
Tô Mộc trả lời:
- Có nghe.
- Cháu định làm sao? Có cần chú hỗ trợ không?
Từ Tranh Thành nói:
- Hai kỹ nữ kia bị chú mang về, hiện tại đang ghi khẩu cung, rất nhanh sẽ làm xong.
Tô Mộc lòng máy động, đầu óc xoay chuyển nhanh. Mã Tường, Lâm Phong Hợp là người của Đỗ Kiện, trong Hắc Sơn trấn chỉ toàn đối nghịch với Tô Mộc. Sau khi hai người đến Hắc Sơn trấn chưa từng làm chuyện gì tốt, được người khen. Nếu có thể nhờ vào cơ hội này đá đít Mã Tường, Lâm Phong Hợp đi rồi kêu Nhiếp Việt đổi thành người mình, dù chỉ đổi một người cũng là đả kích trí mạng cho Triệu Thụy An.
Tuyệt, quyết định vậy đi.
Tô Mộc quyết định xong mở miệng nói:
- Chú Từ, hãy canh giữ cẩn thận, tranh thủ đêm nay hỏi ra kết quả.
Từ Tranh Thành ngầm hiểu:
- Biết rồi.
Trên quan trường là một củ cải một cái hố, nếu ngươi không nhường ghế thì người ta không ngồi xuống được. Trong tình huống đó cố gắng đả kích tất cả người đối đầu với mình, xếp vị trí của bọn họ thành người mình, đây là hiện thực mà mỗi nhà cầm quyền phải đối diện. Tô Mộc không thích đấu tranh, nhưng hôm nay cách làm của Mã Tường khiến Tô Mộc quá thất vọng.
Nương việc này kéo Mã Tường, Lâm Phong Hợp xuống ngựa là nước cờ hay.
Hơn nữa hai người bị nhiễm Aids thì không có cơ hội ngồi trên ghế nữa, chờ đợi bọn họ là kết quả thảm thiết. Không thể trách ai, chỉ trách chính họ.
Đi trên bờ sông sao có thể không ướt giày?
Tô Mộc điều chỉnh suy nghĩ, bấm số điện thoại Nhiếp Việt.
- Bí thư, chỗ cháu có chuyện cần báo cáo, là vầy . . .
Bóng đêm như tấm vải đen bao phủ nguyên huyện Hình Đường, che giấu đi mọi chuyện dơ bẩn. Mã Tường, Lâm Phong Hợp là nhân vật chính vở hài kịch đêm nay khó khăn thoát khỏi cọp mẹ nhà mình. Hai người ngồi ở quán vỉa hè nhỏ, hít thở không khí mát mẻ, mặt cười khổ.
Lâm Phong Hợp xách chai bia lên uống ừng ực, hậm hực nói:
- Xui chết bỏ. Ta biết hôm nay tâm tình lão Mã không tốt, muốn mời ngươi sung sướng một chút, ai biết bị hai cọp mẹ kia phá hỏng chuyện tốt. Nhưng sao bọn họ biết?
Lâm Phong Hợp cảm thấy gã là người rất xui, oan hơn đậu nga.
Lâm Phong Hợp và Mã Tường thường xuyên ra vào chỗ ăn chơi trong huyện thành, vì giữ bí mật nên bọn họ toàn chọn đi tìm chỗ gội đầu, nơi không dễ bị người phát hiện. Lần này Lâm Phong Hợp, Mã Tường tìm người quen hành sự, ai biết gây lớn chuyện.
Mã Tường hậm hực mắng
- Đừng nói nữa, xui quá. Cọp mẹ nhà ta vốn đã nghi ngờ ta rồi, nhưng ta luôn làm việc cẩn thận, ai ngờ phòng ngày phòng đêm mà vẫn bị hố.
Lâm Phong Hợp phả mùi cồn, nói:
- Sớm biết vậy lúc trước không giới thiệu hai người kia quen nhau, giờ ra chuyện thế này, bực bội quá.
Mã Tường mở miệng hỏi:
- Ngươi nói xem hai tiện nhân kia nói thật hay giả?
Lâm Phong Hợp hỏi lại:
- Câu nào?
- Thì ra nhiễm bệnh Aids.
Mã Tường sốt ruột nói:
- Ngươi thấy bọn họ có khi nào nói thật không? Hai chúng ta bị dính? Nếu đúng vậy ta sẽ giết hai tiện nhân đó.
Lâm Phong Hợp nóng nảy nói:
- Nghe người nhắc làm ta cũng run. Hay chúng ta đi bệnh viện huyện kiểm tra?
Mã Tường nói:
- Đi, ta quen biết chỗ đó, đi xét nghiệm ngay.
Hai người đứng dậy đi bệnh viện. Lâm Phong Hợp, Mã Tường không ngờ rằng trong khi hai người nhỏ to thì vợ mình cũng ở chung với nhau, hai người đang nghẹn cục tức.
- Không thể tha cho hai tên khốn đó!
- Đúng vậy! Bao nhiêu năm qua lão nương chịu đủ hắn rồi!
- Tên khốn đó suýt truyền nhiễm Aids cho lão nương, món nợ này ta phải tính sổ với hắn!
Ngọn lửa bùng cháy vào ngày thứ hai, khi đốt lên thì kinh diễm tuyệt luân.