- Tôn thiếu gia, chuyện này là thật. Tô Mộc chẳng những không bị điều tra ra cái gì, quan trọng nhất là Hoàng Hòa Quý chó cùng rứt giậu muốn bắt Diệp Tích, Trịnh Mục, Lý Nhạc Thiên. Kết quả tài xế của Tô Mộc đánh gục cả đám, bây giờ Hoàng Hòa Quý bị ủy ban kỷ luật thành phố điều tra nội bộ. Tiêu Vân Sơn cũng bị bắt. Bố của tôi kêu tôi chuyển lời lại là e rằng không ngăn được điều này. Tôn thiếu gia nói xem phải làm sao? Có nên báo cho Tôn tỉnh trưởng biết không?
Tôn Tân cũng bối rối:
- Đừng rối, bình tĩnh đi, việc này chắc chưa đến nông nỗi đó. Để ta suy nghĩ xem nên giải quyết thế nào.
Chuyện nắm chắc trong tay sao đột nhiên xảy ra lỗ hổng lớn như vậy?
Trong lúc Tôn Tân, Hồ Bình bối rối hoang mang thì di động của Tôn Tân reo chuông.
Nhìn số điện thoại trong nhà, Tôn Tân bắt máy ngay:
- Bố, con nghe . . .
Tôn Tân chưa nói hết đã bị Tôn Mộ Bạch ngắt lời:
- Cái tên khốn, làm đủ thứ chuyện ngu xuẩn. Thừa dịp bây giờ chưa lún quá sâu mau lăn về đây!
Tôn Tân trả lời ngay:
- Vâng thưa bố!
Có câu nói của Tôn Mộ Bạch, Tôn Tân biết vụ này không liên quan gì đến gã nữa. Cuối cùng sự việc ra sao thì do Tôn Mộ Bạch sắp xếp, bây giờ Tôn Tân cần chạy về Thành phố Thịnh Kinh ngay.
Hồ Bình khủng hoảng hét lên:
- Tôn thiếu gia, Tôn thiếu gia không thể bỏ mặc ta! Ta làm chuyện này cho Tôn thiếu gia, nếu Tôn thiếu gia bỏ đi thì ta biết làm sao?
Tôn Tân nói:
- Hồ Bình, việc này không liên quan đến ngươi, từ đầu đến cuối do Tiêu Vân Sơn làm. Yên tâm đi, Hồ thành phố trưởng biết giải quyết như thế nào. Ngươi cứ yên ổn ở đây, chờ tin tức là được.
Hồ Bình hỏi lại:
- Thật không?
- Thật, ta về đây.
Tôn Tân đứng dậy ra khỏi phòng. Tôn Tân mới đi khuất thì Hồ Bình đứng bật dậy, trong mắt tràn ngập độc ác.
- Tôn Tân, Tôn Mộ Bạch, nếu cha con các người dám xem ta và bố của ta là quân cờ thí thì đừng trách ta lấy thứ trong tay ra. Khi đó chúng ta ngọc nát, nhìn xem ai ác hơn ai?
Đêm nay thành phố ủy ủy ban thành phố Thanh Lâm rất náo nhiệt. Mở thường ủy đột ngột trong phòng họp tòa nhà thành phố ủy. So với trước kia thường ủy thường có các thanh âm khác nhau thì lần này ý kiến của bí thư thành phố ủy và thành phố trưởng thống nhất lạ thường. Các vị thường ủy thành phố ủy cũng không ai phản đối gì, rất nhanh thống nhất.
Ngay sau đó từ thường ủy thành phố ủy và ủy ban kỷ luật thành phố hợp thành tổ điều tra vào địa viện ủy ban kỷ luật thành phố, nghiêm khắc tra hỏi.
Loay hoay một đêm, đến sáng sớm hôm sau mới chấm dứt.
Trương Ngâm Tuyên, Hồ Vi Quốc đi Thành phố Thịnh Kinh, báo cáo sự kiện lần này cho Trịnh Vấn Tri biết. Khi tất cả chấm dứt đã là ba ngày sau.
Tô Mộc dã xuất viện từ lâu, hắn không bị thương nặng bao nhiêu, giờ đang ở trong phòng riêng một nhà hàng, uống rượu trò chuyện với nhóm Trịnh Mục.
Trịnh Mục lạnh lùng nói:
- Tiểu tử Tôn Tân đã trốn thoát, hừ, nhưng trốn qua lần này về sau hắn sẽ chết. Ta sẽ tự tay xử Tôn Tân, hắn mở mấy công ty đúng không? Chờ đi, ta sẽ khiến chúng đóng cửa hết.
Kết quả giải quyết chuyện này nằm trong dự đoán của Tô Mộc. Hoàng Hòa Quý là người chịu tội thay, gã bị song quy. Bảy người liên quan vụ án cũng bị song quy. Tiêu Vân Sơn gánh hết trách nhiệm, cũng bị phát hiện gã vướng vào nhiều vấn đề trái luật. Tiêu Vân Sơn bị bắt ngay tại chỗ, hiện trong giai đoạn thẩm vấn, không có cơ hội trở mình.
Hồ Vi Quốc không vớt được ích lợi gì, bị buộc về hưu sớm, đuổi khỏi vị trí thành phố trưởng. ủy ban thành phố Thanh Lâm tạm thời do phó thành phố trưởng thường vụ Lý Hưng Hoa quản lý thay.
Những xí nghiệp dưới tay Hồ Bình như Long Tuyền sơn trang, toàn bộ bị lệnh cưỡng chế ngừng kinh doanh chỉnh đốn. Bởi vì phát hiện có sòng bài trong Long Tuyền sơn trang nên Hồ Bình sắp bị xử tội. Nhưng Hồ Vi Quốc đã xuống đài, lại vì Hồ Bình không trực tiếp kinh doanh mà chỉ điều khiển sau màn nên tha cho gã.
ủy ban kỷ luật thành phố Thanh Lâm chịu toàn bộ trách nhiệm trong việc này, phải nhanh chóng tổ chức hoạt động chuyên nghiệp cải tạo giáo dục tư tưởng.
Lý Nhạc Thiên tức giận nói:
- Một Hồ Bình, một thành phố trưởng rơi đài. Chậc chậc, trừng phạt nhìn như không nhẹ nhưng thật ra không đau không ngứa. Theo ta thấy trực tiếp kéo Tôn Mộ Bạch xuống mới đúng.
- Không đơn giản như vậy.
Tô Mộc lắc đầu, nói:
- Thật ra kéo Tiêu Vân Sơn xuống đã là tốt, không ngờ Hồ Vi Quốc cũng xuống đài theo, có thể nói là không giữ được khí tiết tuổi già. Cách trực tiếp về hưu rời khỏi chính đàn chắc do Tôn Mộ Bạch tranh thủ giúp Hồ Vi Quốc. Một phó xử, một chính sảnh, chúng ta nên hả dạ đi.
Diệp Tích hỏi:
- Tô Mộc, cứ bỏ qua cho Tôn Tân vậy sao?
Tô Mộc nhếch mép:
- Bỏ qua?
- Ta chỉ biết đánh rắn đánh giập đầu, đối với loại ngu ngốc nhớ ăn không nhớ đánh như Tôn Tân thì phải giẫm chết mới thôi. Nhưng ta nghĩ trong thời gian gần đây Tôn Tân không dám múa gì.
- Như lão Trịnh đã nói, các người có thể dọn dẹp xí nghiệp của hắn trước, cắt đứt nguồn kinh tế của Tôn Tân. Sau này chúng ta sẽ từ từ chơi với Tôn Tân.
Mấy người đều biết ngày nào Tôn Mộ Bạch còn là phó tỉnh trưởng thường vụ thì ngày đó Tôn Tân vẫn an toàn, nếu không kéo Tôn Mộ Bạch xuống đài được, mọi thứ đều uổng công.
Trịnh Mục cười nói:
- Được rồi, cứ vậy đi.
Lý Nhạc Thiên hét to:
- Nào, cạn ly vì huynh đệ trầm oan giải tội!
Tô Mộc bất đắc dĩ nói:
- Trầm oan giải tội? Sao nghe kỳ kỳ.
Tô Mộc vẫn bưng ly rượu lên:
- Cạn!
Trong tiếng cụng ly trong trẻo, bốn thanh niên cười đùa trong phòng riêng.
Trịnh Mục, Lý Nhạc Thiên không ở lại Thành phố Thanh Lâm lâu. Hai người thấy chuyện giải quyết xong, chia tay nhau về Thành phố Thịnh Kinh và thủ đô. Diệp Tích thì bận rộn lo Thịnh Thế đằng Long, ở lại Thành phố Thanh Lâm lâu hơn Lý Nhạc Thiên, Trịnh Mục một ngày rồi đi. Đêm đó Tô Mộc cho Diệp Tích nếm mùi vị muốn sống muốn chết.
Nhưng Tô Mộc không ăn Diệp Tích, hắn quay qua dày vò Chu Từ đến khi nào rên rỉ van xin mới tha cho.
Chu Từ nằm trên ngực Tô Mộc, tay vẽ vòng tròn, tóc suôn mượt xõa ra, đặc biệt quyến rũ.
- Tô Mộc, bố của em không biết chuyện này. Bố bảo em khi nào gặp tướng công thì xin lỗi giùm một tiếng.
Tô Mộc nói:
- Lão nhân gia cần gì xin lỗi anh? Anh biết chuyện này không phải do lão nhân gia làm, nhưng đúng là nên cảm tạ anh.
Chu Từ kinh ngạc hỏi:
- Sao tướng công biết?
Tô Mộc cười nói:
- Còn phải hỏi? Nếu không vì anh thì lão nhân gia khó nhổ tận gốc thế lực của Tiêu Vân Sơn. Ủy ban kỷ luật thành phố bây giờ chắc toàn do một mình lão nhân gia quyết định?