Lý Nhạc Thiên bưng ly nước trái cây lên uống cái ực, cầm khoai tây chiên nhai ngồm ngoàm.
- Huynh đệ, cậu nhậu giỏi thật. Tôi lớn thế này chưa từng thấy ai uống thắng tôi, cậu là người đầu tiên. Bây giờ đầu tôi còn đau như búa bổ.
Tô Mộc ngồi xuống bàn ăn.
- Cỡ như cậu mà đòi thách đấu với tôi? Hừ, đêm qua thấy cậu gục nên mới thôi, không thì tôi còn uống nữa.
- Cứ khoác lác đi, nổ bom nhiều vào.
- Nổ? Nếu không tin thì lúc nào rảnh chúng ta uống tiếp, không cho cậu uống gục thì tôi còn mặt mũi gì!
- Ui chao, thách đấu tôi? Ai sợ ai!
Trịnh Đậu Đậu ngồi bên cạnh nhìn hai người đấu võ mồm như dân chợ trời.
Trịnh Đậu Đậu xụ mặt nói:
- Hai cậu lợi hại lắm sao? Có bản lĩnh thì uống với lão nương, nếu không đánh gục các ngươi thì lão nương tùy các ngươi xử.
Tô Mộc, Lý Nhạc Thiên mới rồi còn hăng cãi cọ lập tức im thin thít. Đùa, chơi với Trịnh Đậu Đậu? Không phải không chơi nổi mà là không muốn.
Lý Nhạc Thiên ngậm miệng, ngoan ngoãn nhai cơm:
- Tùy tiện xử trí? Cô nãi nãi thấy tôi dám làm không? Tôi sợ quay về kinh thành bị lão già răn dạy tơi bời.
Tô Mộc thầm nghĩ:
- Tĩnh như xử nữ, động như bạo long. Không uổng xuất thân từ bộ đội đặc chủng, oách. Ai có thể hàng phục đóa hồng gai này thì rất thần.
Trịnh Đậu Đậu nhìn hai người nhanh chóng ngừng chiến, cô nghiến răng bưng tách cà phê lên nhấp một ngụm.
Trịnh Đậu Đậu hỏi:
- Nói đi, hôm nay chúng ta đi đâu chơi? Hay đi chợ đồ cổ Thành phố Thanh Lâm?
Tô Mộc mỉm cười nói:
- Sao cũng được, Đậu Đậu tỷ muốn đi đâu thì chúng ta đến đó. Nhưng trước đó tôi phải về trường Đảng thị ủy một chuyến, hôm nay là ngày kết thúc trường Đảng hội nghiên cứu và thảo luận, tôi phải đi.
Trịnh Đậu Đậu lẩm bẩm:
- Thật chán, tiểu quan liêu.
Lý Nhạc Thiên giục:
- Được rồi, huynh đệ mau ăn đi, ăn xong chúng ta cùng cậu qua đó.
Miễn có thể đánh trống lảng khỏi đấu võ mồm với Trịnh Đậu Đậu thì nói gì Lý Nhạc Thiên cũng chịu.
Ba người nhanh chóng ăn xong, rời khỏi hội quán Nhã Trúc. Bên ngoài đậu một chiếc Santorini bình thường, là do Lý Nhạc Dân chuẩn bị. Nói theo lời Lý Nhạc Dân thì đến chỗ nên điệu thấp hãy điệu thấp, đừng kiêu ngạo như khi ở kinh thành.
Đến cửa trường Đảng, Tô Mộc cười nói:
- Ở đây chờ tôi một chút.
Tô Mộc bước xuống xe, đi hướng ký túc xá. Giờ còn một lúc mới kết thúc lễ tổng kết hội nghiên cứu và thảo luận, Tô Mộc về ký túc xá nhấc một túi xách trở lại xe.
Tô Mộc đưa túi cho Lý Nhạc Thiên:
- Cái này là tôi kiếm trong chợ ngọc thạch huyện Hình Đường, món đồ nhỏ, cầm đi xem như tặng quà cho Lý ca. Nhưng cậu hãy nói là cậu tặng, đừng bảo tôi đưa, miễn cho Lý ca nghĩ tôi muốn nịnh bợ. Tôi không chịu nổi tội đút lót.
Lý Nhạc Thiên tò mò hỏi:
- Cái gì mà bao kín vậy?
Tô Mộc cười nói:
- Chỉ là món đồ nhỏ, các người đừng chờ ở đây làm gì, ước chừng phải hai tiếng mới xong điển lễ. Khi nào xong lễ tôi sẽ gọi điện thoại, về chuyện bàn đêm qua tôi có chút chuyện cần cậu làm.
Tô Mộc nhìn người đông đúc, toàn là cán bộ cấp phó khoa, cũng có khối người cấp chính khoa, cấp xử. Mỗi người có vòng tròn của riêng mình, tụm năm tụm ba xì xầm. Trên bục giảng có mấy lão chuyên gia trường Đảng, một người đang đọc diễn văn.
Chu Chính nhỏ giọng nói:
- Tô Mộc, bên này!
Tô Mộc ngồi xuống, cười nói:
- Chu ca, xin lỗi chuyện đêm qua, hôm nào có cơ hội em sẽ mời Chu ca ăn bữa cơm khác.
Tô Mộc bày ra thái độ kính trọng, khiến Chu Chính rất thoải mái, càng vừa mắt hắn hơn. Trong vòng tròn quyền lực này mấy ai giống như Tô Mộc, có hậu đài vững chắc mà vẫn khiêm cung như vậy?
Chu Chính nghiêm mặt nói:
- Đừng bận tâm, đêm qua ăn rất ngon. Cậu mà còn khách sáo với tôi như vậy thì quá xa lạ, tức là xem thường lão ca.
Tô Mộc cười nói:
- Tốt tốt, Chu ca xem như em chưa nói gì.
- Vậy mới đúng. À mà Tô Mộc, có chuyện tôi muốn bàn với cậu, là vầy...
- Chu ca, em muốn biết một điều, Chu ca làm trưởng trấn sẽ làm những gì?
Chu Chính nghiêm nghị trả lời:
- Tô Mộc, thứ lỗi trước, tôi gọi cậu là huynh đệ đi. Huynh đệ, tôi biết cậu đang lo điều gì. Nhưng cậu không cần lo, con người Chu Chính tôi ghét nhất là những tiểu nhân trong quan trường.
- Nếu tôi làm trưởng trấn, không nói gì khác, tôi chắc chắn sẽ làm chuyện ích lợi cho đồng hương. Tôi là người sinh ra ở Trấn Long Tỉnh, tôi yêu nơi đó hơn bất cứ ai.
Tô Mộc cười nói:
- Vậy được rồi, Chu ca làm trưởng trấn đi. Chu ca hãy nói với Trì Quân Phong miễn là giải quyết được việc này thì em sẽ tha cho hắn.
Tô Mộc không ngại mượn da hổ Lý Nhạc Dân làm chút chuyện tốt.
- Tốt, có câu nói này thì tôi yên lòng.
Chu Chính cười nói:
- Tên khốn Trì Quân Phong nghĩ rằng tôi làm trưởng trấn là thành người của Tạ Văn. Hắn nằm mơ đi, tôi không hứng thú với đám người chỉ biết chơi trò quyền lực. Có đứng vào hàng cũng sẽ không ngã về phía họ.
Chu Chính nói câu này là tỏ thái độ với Tô Mộc, biểu minh cõi lòng. Người thông minh nói chuyện sơ qua là hiểu, không cần vạch rõ ràng.
Tiếp theo là chờ hơn một tiếng, đợi chuyên gia trên bục giảng nói xong câu cuối cùng, hoạt động tư tưởng hội nghiên cứu và thảo luận làm sao đi vào nông dân tiến hành mười ngày thuận lợi kết thúc.
Chu Chính cười nói:
- Huynh đệ, khi nào rảnh hãy trở về Trấn Long Tỉnh nhìn xem, chỗ đó là nhà của cậu. Khi nào cậu về lão ca sẽ tổ chức tiệc đón gió chiêu dãi cậu.
Tô Mộc gật đầu, nói:
- Chắc chắn!
Đúng vậy, rời nhà đã hơn hai tháng, bây giờ hắn có tiền, nên về nhà xem. Không nói gì khác, để lại ít tiền cho mẹ cải thiện sinh hoạt gia đình cũng tốt. Cha mẹ vất vả nửa đời người dưới ruộng, đã tới lúc nên hưởng phúc.
Khi ý nghĩ nảy lên thì như nước lũ lan tràn, thúc giục Tô Mộc nhanh chóng làm xong chuyện rồi về thăm nhà.
Tô Mộc trở lại ký túc xá, dọn dẹp qua la, gọi điện thoại báo với Lý Nhạc Thiên đã xong hội nghiên cứu và thảo luận, kêu bọn họ đến đón. Tô Mộc ngồi bên vườn hoa ngoài trường Đảng hút thuốc. Từ đầu đến cuối Tô Mộc không gặp mặt Trì Quân Phong, không gặp cũng chẳng sao, hắn không quan tâm.
Khi Lý Nhạc Thiên nhận điện thoại của Tô Mộc thì Trịnh Đậu Đậu đang ở nhà Lý Nhạc Dân. Đêm hôm qua Lý Nhạc Dân bình tĩnh ung dung, nhưng hôm nay vẻ mặt gã tràn ngập kích động.
Lý Nhạc Dân nâng niu quyển trục, kích động hỏi:
- Nhạc Thiên, nói thật đi, em lấy thứ này ở đâu ra?
Lý Nhạc Thiên cười nói:
- Em tìm được, biết anh trai thích tranh chữ nên tặng cho anh trai.
Lý Nhạc Dân đặt quyển trục xuống, biểu tình bình tĩnh như ban đầu.
Lý Nhạc Dân nghiêm túc nhìn thẳng Lý Nhạc Thiên:
- Nhảm nhí, em có mấy cân mấy lượng chẳng lẽ anh không biết? Nói thật đi, kiếm bức tranh này ở đâu ra?