Hội sở Đế Hào thành phố Thịnh Kinh, phòng cao nhất.
Là phòng cao nhất Đế Hào, nơi này bây giờ được hoàn toàn phong bế, nếu không có Đỗ Phẩm Thượng..., bất luận kẻ nào cũng không được nhích tới gần nửa bước.
- Đỗ Phẩm Thượng, anh nói Tô chủ tịch lần này thật sự có thể ứng phó không?
Khương Ninh có chút lo lắng hỏi.
- Khương Ninh, người nào nên lo lắng chứ cô làm sao cũng lo lắng? Người của đài truyền hình tỉnh không phải cô phái đi, vì Tô chủ tịch của cô, thậm chí ngay cả người như Tô Tẩm cô cũng mời được, làm sao, chẳng lẽ cô lại sợ, Tô Tẩm ra mặt có làm được chuyện gì không?
Đỗ Phẩm Thượng cười hỏi.
- Anh còn cười tôi, còn có tâm tư cười tôi!
Khương Ninh chu mỏ nói.
- Tôi nói này Khương đại tiểu thư, cô cũng đừng chu môi nữa, thay vì ở chỗ này suy đoán lung tung, chi bằng làm cho xong chuyện trong tay đi. Tôi nói mấy người các cậu, mỗi người chịu trách nhiệm một chiếc máy tính, chủ quản một khu vực, không có vấn đề chứ?
Đỗ Phẩm Thượng hỏi.
- Chúng tôi làm việc cậu cứ yên tâm!
Lưu Kiên cười nói.
- Đúng đấy, chơi cái khác tôi không chơi được, nếu nói đến kỹ thuật Máy tính, hắc hắc, tôi thật sự không tin, có mấy người có thể chơi lại tôi.
Trên mặt Bao Hùng Phi lộ ra một loại nụ cười tự tin.
Ngàn vạn đừng tưởng rằng Bao Hùng Phi đang khoác lác, đó là bởi vì ngươi không tiến vào vòng tròn của bọn họ, nếu chân chính dung nhập vào trong, sẽ giống như bọn người Đỗ Phẩm Thượng, hoàn toàn không hoài nghi lời nói của Bao Hùng Phi. Thật ra thì chuyện này cho dù không có Đỗ Phẩm Thượng xuất thủ, dựa vào một mình Bao Hùng Phi vẫn có thể làm xong. Bởi vì hắn chính là một hacker trời sinh, hơn nữa còn là loại rất lợi hại!
Lần này nếu như không phải vì giúp Tô Mộc..., Bao Hùng Phi tuyệt đối sẽ không tùy tiện động thủ. Bởi vì hắn vừa ra tay, liền ý nghĩa rất có thể sẽ bị bắt. Nhưng vì Tô Mộc, Bao Hùng Phi nhất định sẽ làm!
Đỗ Phẩm Thượng nhìn lên Máy tính trước mặt, trên tay cầm một chén rượu đỏ, trên mặt hiện ra nụ cười thú vị. Các vị, trò hay rất nhanh sẽ bắt đầu, chuẩn bị chiến đấu đi!
....
Sau lời dạo đầu ngắn gọn, Tô Mộc mặt không thay đổi liếc nhìn toàn trường, lúc này nếu hắn tiếp tục mỉm cười, mới lộ ra vẻ không hợp với không khí bình thường. Bị vu tội thành như vậy, ai còn có thể vui vẻ mỉm cười?
- Tôi biết các vị đều là vì sự kiện dư luận của huyện Hình Đường mà đến đây, còn về khởi sự của chuyện này rốt cuộc như thế nào, có thể quy nạp từ ba bài viết của « Nhật báo Hoa Lâm ». Như vậy, hiện tại tôi sẽ nhằm vào ba bài viết này, tiến hành giải thích làm sáng tỏ. Các vị cũng có thể tùy tiện đưa ra câu hỏi, hiện tại xin mời mọi người đưa ra câu hỏi ở bài viết đầu tiên.
Tô Mộc cũng không giải thích, mà giao quyền chủ đạo ra.
Buổi công bố truyền thông hôm nay, Tô Mộc không chỉ muốn làm sáng tỏ đơn giản như vậy, hắn còn có mục đích sâu xa hơn. Nếu không hắn cũng sẽ không chuẩn bị quy mô lớn nư vậy. Như thế liền có thể kéo tất cả mọi người vào trong, về phần đến lúc đó để người nào, làm sao để cũng không phải chuyện bọn họ định đoạt.
Thái độ của Tô Mộc trực tiếp khiến rất nhiều nhà báo có mặt ở đây đều có chút phát mộng, bọn họ không ngờ Tô Mộc lại chọn lựa phương thức như thế tiến hành ban bố truyền thông. Phải biết rằng dựa theo trình tự bình thường..., nên là sau khi Tô Mộc đưa ra giải thích sáng tỏ, bọn họ sẽ tiến hành đặt câu hỏi. Loại ra bài không theo lẽ thường này của Tô Mộc nhất thời khiến các nhà báo thật sự có chút không biết làm thế nào.
Nhưng ngây người như vậy chỉ là tạm thời, không khí của hiện trường rất nhanh náo nhiệt trở lại.
Là người làm truyền thông, có thể được phái tới đây, đã nói rõ mỗi người bọn họ đều cực kỳ am hiểu ứng phó các loại tràng diện. Giống như trước mắt, mặc dù có chút bất ngờ, nhưng cũng không xem là quá mức giật mình.
- Tô Huyện trưởng, nếu anh thản nhiên như vậy, vậy tôi muốn biết, khi sự việc xảy ra trước tiên, anh đang ở đâu? Tại sao anh không đứng ra giải thích? Mà ẩn giấu không lộ diện?
- Tô Huyện trưởng, bệnh viện Đông Giao nhiều năm như vậy chưa xảy ra vấn đề, tại sao một ngày sau khi anh nhậm chức, bệnh viện Đông Giao là trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, anh lại còn ngang nhiên bắt giữ một phó viện trưởng, đây là vì cái gì?
- Tô Huyện trưởng, nếu anh đã muốn nói từng chuyện một, vậy chúng tôi sẽ nói chuyện đầu tiên, có phải anh thật sự cho là bệnh nhân khi khám bệnh không cần bỏ tiền ra không? Bệnh viện có nghĩa vụ chẩn đoán bệnh miễn phí cho bệnh nhân? Nói như vậy tiền thuốc thang người nào bỏ ra? Cuộc sống của những bác sĩ ở bệnh viện do người nào chịu trách nhiệm?
...
Tô Mộc vừa dứt lời, các nhà báo giống như ong vỡ tổ bắt đầu điên cuồng tấn công. Tốt, nếu anh đã muốn nói từng chuyện, vậy chúng tôi sẽ nói chuyện đầu tiên. Hiện tại ai không biết cải cách chữa bệnh là một vấn đề lớn, ai cũng không dám đụng tới, một phó Huyện trưởng như anh lại dám công khai đi làm. Anh nói anh làm cũng được rồi, tại sao còn gây ra chuyện lớn như vậy, không tìm anh gây chuyện thì tìm ai.
- Hắc hắc, đây mới là phát pháo đầu tiên, ngươi cứ từ từ hưởng thụ đi.
Lương Thiên âm hiểm cười nói.
- Lương thiếu, anh nói Tô Mộc có thể giải thích hay không?
Ngồi bên cạnh Lương Thiên, Ngưu Giá Cường khinh thường cười nói.
- Tiểu tử này, mấy ngày qua cũng không nhìn thấy thân ảnh của cậu, có phải cậu không muốn theo tôi lăn lộn nữa không.
Chân mày Lương Thiên cau lại nói.
- Sao có thể! Lương thiếu, anh không biết, mấy ngày qua tôi bị lão đầu nhà tôi cấm túc, anh cũng biết tôi gây ra chuyện lớn như vậy, nếu thật sự bị Tô Mộc bắt được, có thể sẽ hỏng bét. Nhưn hiện tại tôi không lo lắng rồi, Lương thiếu, anh thật sự rất có thủ đoạn.
Ngưu Giá Cường thuận thế vuốt đuôi.
Ngưu Giá Cường vẫn không chống lại được hấp dẫn của Lương Thiên, cuối cùng vẫn lựa chọn đứng chung với hắn. Có lẽ theo Ngưu Giá Cường thấy, hiện tại Tô Mộc đã chịu bó tay rồi. Phát sinh chuyện lớn như vậy, nếu hắn còn có thể tiếp tục công tác đó mới là kỳ quái. Duới tình huống như thế, bo bo giữ mình, nhanh chóng khôi phục quan hệ với Lương thiếu mới là chuyện đứng đắn. Về phần Ngưu Đức Thành nghĩ như thế nào, Ngưu Giá Cường không thèm để ý.
Thậm chí Ngưu Giá Cường còn đang suy nghĩ, mình làm như vậy là đang cứu vãn khai thác mỏ Đỉnh Tượng.
Lương thiếu nhìn lướt qua Ngưu Giá Cường, không tiếp tục đề tài vừa rồi, mà cười lạnh nói:
- Tôi nói tiểu tử cậu phải biết há mồm kín miệng, chuyện này từ đầu tới đuôi hoàn toàn không có quan hệ đến tôi, biết rồi chứ?
- Đúng, đúng, biết rồi, biết rồi.
Ngưu Giá Cường vội vàng nói.
- Tiếp tục xem kịch hay đi!
Lương Thiên nói.
Tô Mộc vững vàng đứng trên sân khấu, nhìn những “Ông Vua không ngai” trước mắt, ánh mắt bình tĩnh như lúc ban đầu. Hắn biết những nhà báo ầm ầm ở hiện trường lúc này, tuyệt đối là có chủ tâm bất lương, bọn họ khẳng định cũng là mang theo sứ mạng tới đây. Nếu đã như vậy, vậy mình cũng không cần thiết nói nhảm với bọn họ, trực tiếp cứ duy trì như vậy là được.
- Sự kiện của bệnh viện Đông Giao rốt cuộc như thế nào, chỉ cần là người của huyện Hình Đường, cũng từng nghe nói đến. Nếu tất cả chư vị đều không phải người của huyện Hình Đường, như vậy tôi sẽ chỗ này lặp lại một lần nữa, phó viện trưởng Vương Thuật và bác sĩ chủ trị Lâm Thiên Vũ của bệnh viện Đông Giao, bởi vì thái độ công việc có vấn đề, chẳng những làm chậm trễ trị liệu của bệnh nhân, còn làm cho bệnh nhân rơi vào bệnh nghiêm trọng hơn. Sai lầm này chính là diễn ra ở bệnh viện Đông Giao!
Tô Mộc trầm giọng nói.
- Anh nói sai lầm ở bệnh viện Đông Giao , vậy thì chứng cứ đâu? Có bản lãnh anh kêu bệnh nhân đứng ra đối chất đi.
Hoàng Nhu Lâm lớn tiếng nói.
- Anh là ai?
Tô Mộc nhìn chằm chằm hỏi.
- Tôi là Hoàng Nhu Lâm, là nhà báo của « Nhật báo Hoa Lâm », thuận tiện nói luôn, ba bài viết có liên quan đến anh đều xuất phát từ tay tôi.
Hoàng Nhu Lâm làm sao bỏ qua cơ hội nổi danh như vậy, lớn tiếng nói.
Quả nhiên trong nháy mắt Hoàng Nhu Lâm vừa dứt lời, những nhà báo bên cạnh đồng loạt hướng về phía hắn. Khi vô số đèn flash sáng lên, trong lòng Hoàng Nhu Lâm càng thêm kiêu ngạo. Nhìn thấy không, tôi sắp trở thành người nổi tiếng rồi. Cảm giác đứng dưới loại ánh đèn chiếu rọi này, thật đúng là vô cùng thoải mái.
Thì ra là hắn!
Ánh mắt Tô Mộc nhất thời nheo lại, nói thật hắn đã nhìn thấy tấm bảng tòa soạn báo “Nhật báo Hoa Lâm”, nhưng không ngờ tờ báo này thật to gan. Chẳng những đã tới, hơn nữa còn phái nhà báo viết bài tới đây. Thậm chí còn đứng lên đưa ra chất vấn. Được rồi, “Nhật báo Hoa Lâm” các người thật đủ ngạo mạn. Đây là muốn dập tôi chết đúng không? Muốn tăng sự nổi tiếng của các người sao? Vậy tôi sẽ cho các người tăng lên.
- Anh muốn gặp người bệnh nhân đó sao?
Tô Mộc hỏi.
- Đúng vậy!
Hoàng Nhu Lâm lớn tiếng nói.
- Anh không cần gặp, bởi vì anh không còn gặp được rồi.
Đúng lúc này một đạo thanh âm trầm thấp từ cửa hông vang lên. Ngay sau đó dưới cái nhìn soi mói của mọi người, một đạo thân ảnh chậm rãi đi về phía sân khấu.
Nàng chính là Đường Kha!
Hiện tại Đường Kha cắn chặt môi, nhìn Hoàng Nhu Lâm, trong mắt bắn ra vẻ phẫn nộ. Thật ra Tô Mộc ban đầu không muốn để Đường Kha tới đây, bởi vì dù sao nàng còn bận rộn bài vở của mình. Nhưng sau khi Đường Kha nghe nói chuyện này, liền không chần chờ, quyết đoán yêu cầu đứng ra. Nàng nói, trước khi Đường Ổn qua đời, đã kêu mình hết mọi việc có thể báo đáp Tô Mộc.
Tô Mộc là một vị quan tốt, là chú tốt trong lòng Đường Kha, nàng quả quyết sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào vu tội hắn!
- Cô là ai? Có biết chỗ này là chỗ nào hay không? Ban tổ chức, làm sao các vị lại để cho một học sinh trung học tới đây? Các vị rốt cuộc có để chúng tôi vào trong mắt hay không?
Hoàng Nhu Lâm quạt gió thổi lửa.
- Vị tiên sinh này, bất kể như thế nào, anh cũng phải nghe người ta nói như thế nào. Người ta còn chưa mở miệng, anh đã chụp mũ lên đầu, tôi thật sự rất muốn biết, anh rút cuộc muốn làm cái gì?
Đứng ở vị trí tốt nhất, Tô Tẩm khẽ nhíu mày hỏi Hoàng Nhu Lâm.
- Cái này...
Hoàng Nhu Lâm dĩ nhiên biết Tô Tẩm là ai, vốn hắn cũng cho là Tô Tẩm tới đây là muốn lật đổ Tô Mộc, bây giờ nghe nàng hỏi như thế, thật sự khiến cho Hoàng Nhu Lâm có chút kinh ngạc. Nhưng sau khi kinh ngạc hắn quả nhiên lựa chọn câm miệng, trở mặt với Tô Tẩm, hắn còn chưa có đủ tiền vốn.
- Em gái, hiện tại em nói đi, cho chúng tôi biết đây là chuyện gì? Tại sao em nói không còn được nhìn thấy nữa?
Sau khi Tô Tẩm nhắc nhở Hoàng Nhu Lâm, quay đầu lại ôn nhu cười hỏi.
- Anh Tô...
Đường Kha đối mặt với nhiều nhà báo như vậy, nhất thời tâm tình có chút khẩn trương.
- Yên tâm, có anh ở đây, không có ai có thể thương tổn được em đâu.
Tô Mộc khẽ ngồi xổm người xuống, nhìn gương mặt bối rối của Đường Kha, ôn nhu nói:
- Đường Kha, đi xuống đi, nơi này giao cho anh.
- Không!
Có lẽ bởi vì Tô Mộc gần trong gang tấc, có lẽ bởi vì sợi dây cung nào đấy trong lòng bị xúc động, sau khi Đường Kha nhìn thấy Tô Mộc nói như vậy, không còn do dự nữa, quật cường cắn môi dưới, xoay người đối mặt với tất cả nhà báo, la lớn:
- Bệnh nhân các người muốn gặp là cha tôi, cha tôi chính là bệnh nhân của bệnh viện Đông Giao, nhưng hiện tại các vị sẽ không còn được gặp lại hắn, bởi vì cha tôi đã chết!