Quan Bảng

Chương 424: Tôi khai chiến, chỉ vì đòi hỏi công đạo!



Tựa hồ trong nháy mắt, những bài viết xuất hiện trên các website lớn đều được đưa vào vị trí chói mắt nhất. Chưa nói đến hiện tại sự kiện dư luận ở huyện Hình Đường đang bị xào vô cùng náo nhiệt, những bài viết này vừa xuất hiện, dĩ nhiên là trở thành mục tiêu hàng đầu để mọi người kích vào. Mỗi bài viết đều chọn lựa phương thức văn hay ảnh đẹp, xuất hiện trước mặt mọi người.

Trong đó một bức ảnh, Cẩu Đản và Đường Kha đang quỳ rạp xuống ven đường, chính là muốn xin mấy đồng, có thể gộp đủ tiền thuốc thang, chữa bệnh cho Đường Ổn. Đôi mắt vô tội của bọn họ, làm cho những người nhìn tháy đều đau lòng!

Sau khi những bài viết này được đăng tải, trong mấy phút đồng hồ ngắn ngủn liền được điên cuồng đăng lại, kèm theo những lời nói phê bình sắc bén. Mỗi bình luận đều nhằm vào bài viết đầu tiên của Nhật báo Hoa Lâm.

- Chưa từng thấy tòa soạn báo nào có tố chất thấp như vậy, không phân tốt xấu viết bài lung tung, đây không phải là phạm tội sao?

- Nhìn những đứa trẻ này xem, nhìn người nằm vật xuống góc đại sảnh kia xem, bọn họ chính là điêu dân mà Nhật báo Hoa Lâm nói tới sao? Hay là điêu dân thời đại mới!

- Đừng để tôi nhìn thấy kẻ viết bài báo đấy, nếu không tôi không đánh chết hắn không được!

- Bác sĩ gì vậy, bệnh viện gì vậy, bệnh viện như vậy bác sĩ như vậy nên niêm phong! Bắt giữ đi!

...

Hội trường công bố Video giám sát lúc đó, trên mạng náo nhiệt một loạt bài viết, Tô Tẩm nhìn tuổi gương mặt trẻ tuổi thản nhiên trấn định trước mặt, trong lòng chẳng biết tại sao, đột nhiên cảm giác được hôm nay Tô Mộc mang đến cho nàng một loại cảm giác thực sự vi diệu. Đó chính là vị Huyện trưởng trẻ tuổi này thật sự không phải hạng người đơn giản! Vốn khi nàng đến huyện Hình Đường tiến hành phỏng vấn còn có tâm tình mâu thuẫn. Lúc này tất cả đều biến mất không thấy gì nữa.

- Chư vị, chân tướng của bài viết đầu tiên trên « Nhật báo Hoa Lâm » rốt cuộc như thế nào, tôi nghĩ hiện tại không cần tôi phải giải thích nhiều, các vị cũng có thể hiểu được. Vì vậy tôi hi vọng sau khi chư vị trở về, có thể hỗ trợ làm sáng tỏ chuyện này. Còn nữa tôi muốn hỏi vị bằng hữu nhà báo của « Nhật báo Hoa Lâm », khi anh nhìn thấy đoạn video này, trong lòng anh nghĩ thế nào?

Tô Mộc ra sức đánh kẻ sa cơ.

Khi từng đạo ánh mắt lạnh thấu xương phóng tới, Hoàng Nhu Lâm lau chùi mồ hôi hột trên trán, hắn vốn cũng không phải xuất thân là một nhà báo chuyên nghiệp, những thứ có thể viết cũng chỉ là ôm theo ý tứ vui đùa. Hôm nay đối mặt với ánh mắt của nhiều nhà báo như vậy, nhất thời có loại cảm giác như kim đâm trên lưng.

Không được, không thể cứ như vậy té xuống, nếu thật sự té xuống như vậy, tất cả công sức suốt bao nhiêu năm qua của mình đều sẽ đổ sông đổ bể. Nếu thật sự như vậy, chỉ sợ mình sẽ gặp phải vấn đề nghiêm trọng hơn.

Được rồi, liều mạng!

Tôi sợ cái gì, sau lưng tôi là ai? Chính là nhi tử của bộ trưởng bộ tuyên truyền huyện ủy huyện Hình Đường. Tôi cũng không tin Tô Mộc có thể làm rõ tất cả mọi chuyện. Video giám sát, hừ, sự kiện còn lại, ngươi cũng lấy ra video giám sát cho ta đi ?

- Tô Huyện trưởng, bài viết đầu tiên là tôi không điều tra rõ ràng viết ra, tôi thành thật xin lỗi anh. Nhưng nếu buổi công bố truyền thông hôm nay là do anh triển khai, như vậy xin nói cho chúng tôi biết, chuyện thứ hai là như thế nào?

Hoàng Nhu Lâm hung hăng nói.

- Bại trận nhanh như vậy sao? Muốn nói sang chuyện khác? Muốn chuyển dời mâu thuẫn sao?

Trong lòng Tô Mộc khinh thường cười lạnh. Nhân vật giống như Hoàng Nhu Lâm, từ đầu chưa bao giờ đặt trong mắt Tô Mộc, một kẻ vì kim tiền mà nguyện thành tay sai cho người khác, làm bia đỡ đạn cho người khác, nếu như không phải muốn thông qua hắn, trực tiếp ép hỏi ra kẻ đứng phía sau, Tô Mộc đã sớm ngang nhiên động thủ.

- Chờ đã!

Khi Tô Mộc mới vừa mở miệng định nói, Tô Tẩm đột nhiên đứng ra, nhìn chằm chằm Hoàng Nhu Lâm, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra sương lạnh, giọng nói mặc dù rất vững vàng, nhưng lời nói ra lại khiến cho tất cả mọi người ở đây đều không khỏi bừng tỉnh đại ngộ.

- Hoàng Nhu Lâm? Hôm nay đúng là buổi công bố truyền thông, nhưng chân tướng của sự việc thứ nhất đã lộ ra, tôi muốn biết « Nhật báo Hoa Lâm » của các vị rốt cuộc có trải qua xét duyệt của thượng cấp hay không, mà công khai phát ra loại bài viết không trải qua điều tra này?

Nói trúng tim đen!

Lần này Tô Tẩm tới đây là vì cái gì, trong lòng nàng rất rõ ràng, chính là làm sân ga cho Tô Mộc. Cho dù không có những chứng cớ trước mắt này, nàng cũng sẽ giúp đỡ Tô Mộc nói chuyện, chớ nói chi là những video, bài viết trên mạng càng làm cho nàng cảm thấy một loại tức giận trước nay chưa từng có.

Thậm chí có người dám công khai làm giả như thế! Điều này là thế nào! Rõ ràng là khiêu khích tính nghiêm túc tính công chính của tin tức, như vậy thử hỏi nàng làm sao có thể bỏ qua?

Ở đây có nhiều nhà báo như vậy, nhưng không ai lên tiếng chất vấn mãnh liệt, hiệu quả hơn Tô Tẩm. Mà nàng cũng nhìn thấu tâm tư của Hoàng Nhu Lâm, muốn lừa dối vượt qua kiểm tra, nằm mơ đi. Nếu mình đã làm chuyện ngu xuẩn, thì phải tự mình ra mặt giải quyết.

Xú bà nương chết tiệt! Đừng cho lão tử cơ hội, nếu không nhất định sẽ đánh chết ngươi trên giường!

Hoàng Nhu Lâm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tô Tẩm, trong lòng tàn bạo mắng.

Hiện tại hắn đã bắt đầu hối hận, mình chế tạo ra sự kiện dư luận này, muốn kiếm tiền đủ giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, không ngờ lại tạo ra cục diện náo nhiệt này. Kết quả, kéo cả mình chìm sâu bên trong.

- Đó là chuyện của tòa soạn báo Hoa Lâm chúng tôi, hình như không có quan hệ đến các vị.

Hoàng Nhu Lâm lập lờ nước đôi nói.

- Nói cách khác chuyện này là bộ tuyên truyền huyện ủy Hoa Lâm đồng ý đúng không?

Tô Tẩm từng bước tiến tới.

- Đúng thì thế nào?

Hoàng Nhu Lâm cắn răng tàn nhẫn nói.

- Đúng thì không sao.

Tô Tẩm khẽ cười nói, không ai nghĩ tới, sau khi nàng hỏi ra vấn đề này, lại quẹo cua một cái, không nhằm vào Hoàng Nhu Lâm nữa, mà nhìn về hướng Tô Mộc.

- Tô Huyện trưởng, hiện tại có thể giải thích chuyện thứ hai rồi.

Cao minh! Tương đối cao minh!

Không hổ là người chủ trì kênh tin tức của đài truyền hình tỉnh, chỉ cần nói mấy câu đã công phá phòng bị của Hoàng Nhu Lâm, trọng yếu hơn chính là đưa ra một chủ đề thiên đại, bộ tuyên truyền huyện ủy huyện Hoa Lâm đồng ý cho « Nhật báo Hoa Lâm » đăng bài viết không đúng sự thật về bệnh viện Đông Giao. Phải biết rằng nếu tin tức mang tính chất bạo tạc này truyền đi, tuyệt đối sẽ khiến cho huyện Hoa Lâm động đất một trận.

Nghĩ tới đây, ánh mắt Tô Mộc nhìn về hướng Tô Tẩm cũng bắt đầu trở nên tán thưởng.

Nữ nhân này thật đúng là thông minh, nhanh như vậy đã nắm đúng đường đi của mình từ đó phối hợp lại. Khương Ninh à Khương Ninh, lần này cô đúng là tặng tôi một phần đại lễ. Nếu đã như vậy, vậy chúng tôi sẽ tận lực biểu diễn màn tuồng này, hiện tại những kẻ đang âm thầm trốn đã bắt đầu ngồi không yên?

- « Nhật báo Hoa Lâm » tổng cộng đăng ba bài viết, bài đầu tiên là sự kiện bệnh viện Đông Giao, tôi đã làm sáng tỏ. Như vậy hiện tại chính là chuyện thứ hai, quan báo tư thù nhằm vào cha con Diêm Xuân Diêm Vọng! Trước khi bắt đầu giải thích, tôi muốn mời các vị xem qua một phần tài liệu, các vị cũng có thể tiến lên chụp ảnh, sau khi trở về tiến hành điều tra lấy chứng nhận, nếu như phát hiện phần tài liệu này làm giả, tôi sẽ gánh chịu tất cả trách nhiệm.

Vừa nói Tô Mộc liền móc từ trong cặp công văn ra phần tài liệu thứ hai, cùng lúc đó, hội trường nhất thời vang lên vô số tiếng máy ảnh.

Tòa nhà chính quyền huyện, phòng làm việc Huyện trưởng.

Mặc dù ngồi ở chỗ nầy, nhưng Triệu Thụy An vẫn nắm rõ tình huống đang diễn ra trong nhà khách huyện, bởi vì bên trong phòng làm việc của hắn có máy quay trực tiếp từ hiện trường. Bên trong phòng làm việc cũng không phải chỉ có một mình Triệu Thụy An, cả Lương Trung Hòa và Vương Hải đều ở đây, buổi trưa bọn họ cũng chỉ tùy tiện ăn cơm, sau đó cùng với Triệu Thụy An, chờ xem trò cười của Tô Mộc.

- Huyện trưởng, quy cách lần này hình như có chút vượt qua bình thường. Làm sao ngay cả đài truyền hình tỉnh cũng phái người đến, hơn nữa còn là chủ trì kênh tin tức Tô Tẩm. Có phải xảy ra vấn đề gì hay không?

Lương Trung Hòa cau mày nói.

- Tới nhiều hơn nữa cũng không sao, tôi cũng không tin người đã bôi đen, muốn tẩy trắng cũng không dễ dàng như vậy.

Triệu Thụy An cười nói.

- Không đúng, Huyện trưởng, có tình huống đột phát!

Vương Hải nãy giờ vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình đột nhiên kinh hô, lập tức thu hút ánh mắt của Triệu Thụy An và Lương Trung Hòa. Khi bọn hắn nhìn thấy Tô Mộc lấy ra video giám sắt, sắc mặt liền thay đổi. Nhưng đó chỉ là bắt đầu, tiếp theo là chứng cớ chẩn đoán bệnh của bệnh viện Đông Giao, còn có những bài viết ngập tràn trên internet, khiến cục diện hoàn toàn đảo ngược.

- Tại sao có thể như vậy?

Triệu Thụy An lẩm bẩm nói.

Chuyện phát sinh thật vượt ra khỏi dự liệu của Triệu Thụy An , cục diện trước mắt khiến cho hắn có chút ứng phó không kịp, trong lúc nhất thời thật không biết phải làm gì. Đúng lúc này điện thoại trên bàn làm việc bỗng nhiên vang lên.

- Huyện trưởng, điện thoại!

Vương Hải nhìn vẻ mặt Triệu Thụy An có chút thất thường vội vàng nhắc nhở.

Triệu Thụy An vội vàng cầm điện thoại lên, chỉ có điều còn chưa đợi hắn mở miệng nói chuyện, bên kia liền truyền đến tiếng gầm gừ phẫn nộ của Ôn Bằng:

- Triệu Thụy An, cậu rốt cuộc đang làm gì? Tại sao trên mạng lại phát sinh chuyện như vậy? Chính quyền huyện Hình Đường các cậu rốt cuộc có làm được việc hay không?

- Ôn bí thư, ngài nghe tôi giải thích.

Triệu Thụy An vội vàng nói.

- Tôi không muốn nghe giải thích, lập tức tới hiện trường buổi họp báo cho tôi, bất kể cậu làm thế nào, nhất định phải chắc chắn bảo vệ cán bộ lãnh đạo của chúng ta, không thể bị những lời đồn đãi kia làm cho thương tổn được! Nếu ngay cả chuyện này cậu cũng làm không xong..., vậy sớm viết đơn từ chức đi!

Ôn Bằng tàn nhẫn nói.

- Ôn bí tư, tôi...

Triệu Thụy An còn muốn nói thêm gì nữa, Ôn Bằng đã hung hăng cúp điện thoại. Cho đến lúc này hắn mới từ trong khiếp sợ thanh tỉnh lại, thái độ của Ôn Bằng đã nói rõ vấn đề. Chuyện của Tô Mộc, hắn chắc chắn không xen vào nữa, hơn nữa chẳng những sẽ không cho Triệu Thụy An bất kỳ ủng hộ nào, còn kêu hắn đi hộ tống Tô Mộc.

Đây rõ ràng là mất bò mới lo làm chuồng!

Ai cũng rõ ràng, từ khi Tô Mộc lấy ra chứng cứ chính xác, cái gọi là sự kiện dư luận chắc chắn tự sụp đổ. Lúc này nếu người nào còn muốn níu lấy Tô Mộc không tha..., vậy hắn thật sự là đại ngu xuẩn rồi!

- Huyện trưởng, thế nào đây?

Vương Hải nhỏ giọng hỏi, hiện tại hắn cũng có chút lo sợ bất an, chuyện thật sự xảy ra tình tiết ngoài ý muốn rồi.

- Còn như thế nào nữa? Mau đến nhà khách huyện!

Triệu Thụy An vội vàng đi ra ngoài.

Lương Trung Hòa và Vương Hải đi theo phía sau hắn, trên mặt lộ ra một loại vẻ mặt khẩn trương, chẳng lẽ nói sự tình thật sự xuất hiện đại nghịch chuyển rồi sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.