Tất cả đều phát triển giống như Tô Mộc suy đoán, ba ngày sau khi buổi công bố truyền thông kết thúc, xử lý nhằm vào sự kiện dư luận đã được quyết định. Xã trưởng Chương Đức Xương của « Nhật báo Hoa Lâm » bị cách chức, Hoàng Nhu Lâm bị tạm giam; xã trưởng Trương Chí Xương của « Hình Đường nhật báo » bị cách chức điều tra, phó bộ trưởng bộ tuyên truyền huyện ủy Trương Trường Pháp huyện Hình Đường bị song quy, bộ trưởng bộ tuyên truyền Lương Trung Hòa bị tạm giam song quy.
Còn người vạch ra toàn bộ chuyện này Lương Thiên, tức thì bị bắt giữ tố tụng hình sự, chờ đợi hắn chắc chắn là song sắt nhà giam. Ngoài ra còn có một số nhân sĩ có liên quan đến vụ án, không một người nào có thể chạy thoát, tất cả đều bị xử phạt hoặc nhẹ hoặc nặng.
- Đồng chí Tô Mộc, không cần có bất kỳ tư tưởng gánh nặng nào nữa, nên làm thế nào cứ làm thế đó.
Tần Mông cười nói.
Ngày thứ hai sau khi Tô Mộc xuất hiện ở phòng làm việc, Tần Mông gọi điện đến. Thật ra nếu chuyện này đổi lại là phó Huyện trưởng khác, Tần Mông cũng lười chủ động gọi điện thoại. Nhưng người này lại là Tô Mộc, phải biết rằng Tần Mông làm như vậy, mặc dù chưa nói là chiếu cố cấp dưới, nhưng biểu đạt ra đầy đủ thiện ý. Mà loại thiện ý này đủ khiến Tô Mộc cảm thấy cảm động. Dù sao sau này hắn còn phải công tác ở thành phố Thanh Lâm, tuyệt đối không thể làm cứng quan hệ với Tần Mông.
Hơn nữa Tô Mộc biết, người trực tiếp bị cách chức giống như Lương Trung Hòa, tuyệt đối không chỉ có một, tối thiểu vị bộ trưởng tuyên truyền huyện Hoa Lâm cũng bị liên lụy bắt giữ, hai vị trí này đều đổi thành người của Tần Mông và Ôn Bằng.
Đồng dạng bộ trưởng tuyên truyền tân nhiệm của huyện Hình Đường, chính là Ôn Bằng đề danh.
- Tần thị trưởng, tôi tuyệt đối sẽ không có bất kỳ ý nghĩ nào, tôi sẽ đem tất cả tinh lực vùi vào trong công việc.
Tô Mộc nói.
- Vậy thì tốt!
Tần Mông mỉm cười nói.
Hai người sau đó tùy ý nói mấy câu rồi cúp điện thoại. Tô Mộc đứng trước bàn làm việc, trong đầu không ngừng hiện lên điều chỉnh nhân sự lần này, càng nghĩ càng cảm thấy thú vị. Mỗi thay đổi vị trí, đề bạt nhân sự, đều thuộc về loại dính đến ích lợi. Xem ra Tần Mông chuẩn bị thông qua phương thức này, tạo thành một loại liên minh tạm thời, dùng để đối kháng Trương Ngâm Tuyên.
Nhưng nói thật, lần này Ôn Bằng có chút biệt khuất. Mặc dù ở các nơi đều bắt đi một số người, nhưng Lương Trung Hòa bất kể nói thế nào cũng là đi theo Triệu Thụy An, động đến Lương Trung Hòa ý nghĩa là sẽ lấy bớt một người bên phía hắn. Tô Mộc thật không biết, Ôn Bằng rốt cuộc nghĩ như thế nào mà lại đồng ý hợp tác với Tần Mông, lấy phương thức như thế, thu hoạch vị trí còn lại.
- Lẽ nào bộ trưởng tuyên truyền huyện ủy mới nhậm chức Mộc Thung Dung, có chút khác môn đạo?
Tô Mộc nói thầm.
Nếu tạm thời không nghĩ tới. Tô Mộc cũng chẳng muốn đi nghĩ, tin tưởng Mộc Thung Dung mới đến, có lẽ sẽ không tạo thành uy hiếp đối với mình. Nếu bộ phận tuyên truyền trải qua sự kiện lần này, còn dám làm ra cử động quá đáng, vậy thì đừng trách đến lúc đó Tô Mộc lại ra tay độc ác. Hơn nữa hiện tại bộ tuyên truyền huyện ủy cũng không phải bền chắc như thép, theo Lương Trung Hòa rơi đài, lúc này ở đấy lòng người đang xao động. Với thủ đoạn của Nhiếp Việt, Tô Mộc không tin hắn sẽ bỏ qua cơ hội như thế, không thò tay vào bên trong.
- Huyện trưởng, chúng ta có thể lên đường.
Đỗ Liêm gõ cửa đi vào nói.
- Hôm nay có kế hoạch gì?
Tô Mộc hỏi.
- Lịch trình làm việc hôm nay của huyện trưởng là buổi sáng đến sở giáo dục huyện tiến hành điều tra nghiên cứu. Buổi chiều chủ trì một hội nghị ở quản ủy hội khu đang quy hoạch.
Đỗ Liêm trầm giọng nói. Hôm nay Đỗ Liêm, theo cường thế của Tô Mộc, đã trở thành ngôi sao chính trị mới không thể bỏ qua của huyện Hình Đường.
Nhưng Đỗ Liêm vẫn tuân theo chỉ dạy của Tô Mộc dạy, biết có một số việc có thể làm, có một số việc không thể làm.
Nói ra đến sở giáo dục huyện điều tra nghiên cứu, cũng không phải là tâm huyết dâng trào an bài, mà trước khi Tô Mộc rời đi đã từng phân phó. Bởi vì trong kế hoạch của Tô Mộc, khối giáo dục tuyệt đối không thể phớt lờ.
Làm quan một phương, giáo hóa một phương, công việc phân quản của Tô Mộc có giáo dục, hắn càng không thể bỏ qua.
- Vậy thì đến sở giáo dục huyện, đừng báo cho bọn họ. Không cần gióng trống khua chiêng tiếp đãi, kêu mấy cục trưởng chờ ở phòng họp là được rồi.
Tô Mộc lạnh nhạt nói.
- Tôi hiểu!
Đỗ Liêm nói.
Hôm nay khi Tô Mộc đi ra tòa nhà chính quyền huyện. Tất cả những người nhìn thấy, không có ai dám bỏ qua, tất cả đều cung kính đứng ngay tại chỗ chào hỏi. Ở trong quan trường không có ai vì vấn đề số tuổi mà tự đại quá mức, đó thực sự là cử động buồn cười. Cậy già lên mặt, kết quả cuối cùng chính là thê thảm. Chớ nói chi là Tô Mộc hiện tại, đây chính là đích thân sáng tạo ra một đại kỳ tích.
Dưới tình huống bị bôi đen thành như vậy, Tô Mộc mới vừa trở lại đã dùng thế lôi đình vạn quân ngang nhiên phá cục, phá cục này chẳng những làm rất lưu loát quyết đoán, mấu chốt còn là cường thế. Đại biến hóa phát sinh nhằm về phía hệ thống tuyên truyền huyện Hình Đường, có thể nhìn thấy rõ ràng. Càng không nói đến huyện lân cận Hoa Lâm, cũng bởi vì sự kiện dư luận lần này, đã bị trục xuất một nhóm người.
Trong quan trường khi anh chân chính nắm giữ được tiền đồ của rất nhiều người, liền ý nghĩa anh sẽ thu hoạch được vô số tôn trọng!
Quyền nhân sự, vĩnh viễn là đại sát khí có phân lượng rất nặng!
- Đoạn Bằng, trong thời gian này tương đối bận rộn, tôi cũng không có thời gian hỏi tới, vụ đấu súng lần đó, chính là chuyện động vật hoang dã trong khu du lịch bị săn giết, có tiến triển không vậy?
Tô Mộc vừa ngồi xuống liền hỏi.
- Tôi không nghe Từ ca nhắc đến, có lẽ không có tin tức.
Đoạn Bằng nói. Vì khác biệt, Đoạn Bằng gọi Từ Viêm là Từ ca, không có cách nào ai bảo Từ Thành Thu là cha Từ Viêm, người ta chính là cục trưởng cục công an huyện.
- Vậy sao...
Tô Mộc không nói thêm gì nữa.
Chuyện nổ súng săn giết động vật hoang dã cũng không phải là chuyện Tô Mộc phân quản, nhưng nếu ban đầu hắn đã đụng phải, dĩ nhiên sẽ hỏi tới. Bất kể nói thế nào, nếu huyện Hình Đường thật sự có loại chuyện này phát sinh..., địa điểm tuyệt đối là ở trong vùng núi Hắc Sơn trấn. Mà hôm nay vùng núi đó lại thuộc về quản lý của tập đoàn Cự Nhân. Nếu là vì vậy xảy ra loạn tử gì, chẳng phải là tìm phiền toái cho mình.
Ai bảo Hắc Sơn trấn là gốc rễ của Tô Mộc!
Người nào không biết quan viên ở Hắc Sơn trấn hiện giờ trên căn bản cũng đều nghe theo mệnh lệnh của Tô Mộc, cho dù không cần nói, sau khi đi ra trên trán người nào cũng in một chữ “Tô” rất lớn! Hơn nữa mấu chốt là chủ nhân của chữ Tô này còn trông chịu thua kém như vậy. Có quyết đoán, có thủ đoạn, có chính tích, đi cùng với người có tiền đồ như vậy cũng không ai muốn thay đổi lề lối, đổi lại bè phái.
- Huyện trưởng, ngài yên tâm đi, chuyện này tôi cũng đang âm thầm lưu ý, chỉ cần có tin tức tôi sẽ báo cáo với ngài.
Đỗ Liêm nói.
- Rất tốt!
Tô Mộc biết có một số việc không thể nóng vội, từ từ mới là chính đạo.
Giống như Tô Mộc hiện tại, thật sự hận mình không biết phân thân thuật, nếu như vậy, liền có thể phân ra một người đặc biệt chịu trách nhiệm phát triển khu đang quy hoạch, phân ra một người đặc biệt chịu trách nhiệm giáo dục vệ sinh và văn hóa, một người đi theo hắn.
Đáng tiếc, không có thuật phân thân!
Reng reng!
Khi Tô Mộc đang cảm khái, điện thoại di động cá nhân của hắn lặng lẽ vang lên, đây là số điện thoại cá nhân của hăn, người biết không nhiều, chỉ cần gọi tới, đều là người sau khi Tô Mộc thông qua quan bảng khảo nghiệm, cho ra độ thân mật cao đối với hắn.
Nói thí dụ như hiện tại, Từ Lâm Giang!
- Tô Mộc, cậu thật không biết điều, thời gian dài như vậy cũng không gọi điện thoại cho tôi, làm sao, nếu tôi không gọi tới, có phải cậu cũng định cả đời không gọi cho tôi không?
Từ Lâm Giang cười lớn.
Nghe thấy thanh âm của Từ Lâm Giang, trên mặt Tô Mộc liền lộ ra một nụ cười, trong đầu hiện ra những người bạn cùng phòng ở trường đảng Tỉnh ủy, Từ Lâm Giang, Khương Đào và Diêm Sùng. Đích xác là, sau khi mình trở về rất ít khi liên lạc với bọn họ, lần này bị Từ Lâm Giang bắt được chất vấn, hắn cũng không biết giải thích thế nào.
- Từ ca, làm sao có thể , không phải là gần đây tôi có chút bận rộn sao? Còn anh, hiện tại như thế nào?
Tô Mộc hỏi.
- Tôi có thể như thế nào, nhưng gần đây vừa vặn có chút việc cần đến thành phố Thanh Lâm các cậu, tìm một cơ hội huynh đệ chúng ta gặp mặt, thế nào?
Từ Lâm Giang cười nói.
- Từ ca, anh sắp tới Thanh Lâm? Công sự hay là chuyện riêng?
Tô Mộc ngạc nhiên nói.
- Công sự!
Từ Lâm Giang nói.
- Được rồi, không nói nữa, anh tới đây phải trực tiếp gọi điện thoại cho tôi, làm sao tôi cũng phải làm lễ đón gió tẩy trần cho anh chứ, ai bảo anh là lãnh đạo thượng cấp, ha ha!
Tô Mộc cười nói.
- Tôi là lãnh đạo thượng cấp gì chứ, được rồi, cứ như thế đi, sau khi tôi đến sẽ liên lạc với cậu.
Từ Lâm Giang nói.
- Được!
Sau khi Tô Mộc cúp điện thoại, khẽ khép hai mắt lại, vừa rồi mặc dù chỉ là một cuộc nói chuyện rất bình thường, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được cảm giác hưng phấn trong giọng nói của Từ Lâm Giang.... Hôm nay hắn nhất định là gặp phải chuyện tốt, khả năng lớn nhất chính là giải quyết chuyện cấp xử.
Từ Lâm Giang giải quyết đại sự, nhưng lại gọi điện thoại cho mình, ý vị như thế nào, Tô Mộc đã rất rõ ràng. Mặc dù hai người không nói rõ, nhưng đều trong lòng đều hiểu. Từ Lâm Giang có thể thượng vị, nhất định là cần Tô Mộc giúp đỡ.
- Bạn tốt đồng môn!
Tô Mộc đốt một điếu thuốc lá, mở mắt nhìn phong cảnh ngoài cửa xe, trong lòng thầm suy nghĩ. Đúng vậy, tại sao mình lại quên một việc trọng yếu như vậy, không có gì dùng tốt hơn loại quan hệ bạn tốt đồng môn. Mặc dù bây giờ mình còn chưa có tiền vốn bồi dưỡng thành viên tổ chức, nhưng cái này cũng không làm trở ngại hắn mượn lần này xây dựng nhân mạch quan hệ. Phải biết rằng có đôi khi chuyên cần gọi điện thoại sẽ có được chỗ tốt khó tưởng tượng.
Thân thích dù thân một thời gian dài không liên lạc, cũng trở nên không thân, huống chi là loại quan hệ này?
Trước kia là sơ sót, hiện tại nghĩ tới, Tô Mộc sẽ không bỏ qua nữa. Sau khi trong đầu nhớ kỹ chuyện này, tâm tình rõ ràng thoải mái hơn vừa rồi không ít. Nghĩ đến trước kia mình từng hứa với Diêm Sùng , sẽ cùng hắn liên thủ viết hai bài phát biểu, đến hiện tại vẫn chưa thể thực hiện, cũng cảm giác được một trận bất an.
Mùi vị thiếu nợ quả thật không dễ chịu, xem ra phải nhanh chóng trả nợ rồi!
Trong tâm tình như vậy, Tô Mộc xuất hiện tại sở giáo dục huyện.