Bất cứ lúc nào tỉnh táo cũng phải ở địa vị chủ đạo, dưới tình huống không tỉnh táo làm ra bất cứ quyết định gì cũng có thể có hậu hoạn vô cùng. Giống như là hiện tại, mặc dù Tô Mộc thực sự tức giận, nhưng không nổi đóa, không gọi điện thoại cho người của cục giáo dục huyện tới giải thích rõ ràng. Loại phí dự thính này, khi Tô Mộc làm phó trấn trưởng ở Hắc Sơn trấn cũng biết, đây tuyệt đối không phải là chuyện một sớm một chiều có thể giải quyết.
Cái gọi là trên có chính sách, dưới có đối sách, chính là đạo lý này.
Thành phố Thanh Lâm đích xác là một năm trước đã ban bố quy định, tất cả trường học bên trong thị khu có chính sách ưu đãi đối với con cái của công nhân, nhưng điều này cũng không có nghĩa các huyện còn lại bên trong thị khu cũng có thể làm được cái này. Nguyên nhân rất đơn giản, vẫn là vấn đề tài chính. Tô Mộc rất rõ ràng hiện tại bên trong thành phố Thanh Lâm có bao nhiêu công nhân, chỉ tính riêng ở huyện Hình Đường đã có rất nhiều.
Chớ nói chi hiện tại Hắc Sơn trấn còn đang ở thời kỳ phát triển, số lượng công nhân tăng thêm gấp mấy lần. Dưới tình huống thực tế, anh coi như để cho trường học của huyện Hình Đường hoàn toàn mở ra, thực hành đối xử chính sách giáo dục bình đẳng, cũng là rất không thực tế. Bởi vì cùng với tài nguyên giáo dục nhiều như vậy, cũng phải tăng cường đầu tư. Mở ra một phòng học, có thêm một giáo viên, có thêm một phòng học, những điều này đều cần tiền.
Nếu thật sự gọi Lâm Phương tới đây, nàng có thể nói ra cái gì?
Dĩ nhiên điều này cũng không có nghĩa là Tô Mộc sẽ bỏ mặc, trong trung học Hình Đường phát sinh tuyệt đối chuyện này không phải là một chuyện nhỏ, kêu con cái của công nhân tạm nghỉ học, tự gom góp tiền dự thính và tiền đồng phục học sinh, quả thực chính là hồ đồ, học là nhất định phải học, về phần cái gọi là tiền, có thể tạm thời trì hoãn, để cho gia đình của bọn hắn gom góp đủ rồi giao nộp cũng được. Cùng lắm thì trước khi tốt nghiệp, tất cả đều nộp đủ là được.
Những thứ này vẫn là thứ yếu, Tô Mộc lo lắng nhất chính là. Ở trong chuyện này có khả năng tồn tại hành động trái pháp luật hay không.
Bày ra nhiều hạng mục thu phí như vậy, thật sự có cần thiết hay không?
Những số tiền thu được kia, đến cuối cùng rốt cuộc chảy vào nơi nào?
Khoản thu phí của mỗi trường học cũng không phải là số lượng nhỏ. Duới tình huống như thế, bọn họ lại vẫn khóc than với mình, nói cục giáo dục nghèo muốn chết, nếu trong chuyện này không có gì mờ ám, ai tin?
- Huyện trưởng, có muốn tôi gọi điện thoại kêu cục trưởng Lưu Đăng Khoa tới không?
Đỗ Liêm thấp giọng nói.
- Tạm thời không cần!
Tô Mộc lạnh nhạt nói:
- Trong các cậu người nào cầm tiền đi?
- Tôi có!
- Tôi cũng có!
Vừa nói Đoạn Bằng liền móc từ trong túi quần ra một xấp tiền, bởi vì không ai nghĩ gặp phải chuyện này, cho nên không có bao nhiêu. Cũng chính chỉ có hai ngàn đồng, Tô Mộc trực tiếp cầm lấy, không nói thêm gì, đưa tất cả cho hai đứa bé kia.
- Số tiền này là học phí chú cho các cháu, các cháu cầm lấy. Sau này ngoan ngoãn đi học, không nên làm những chuyện lặt vặt này nữa, biết không?
- Chú, chúng cháu không thể cầm tiền của chú!
- Đúng vậy. Cha cháu nói không thể tùy tiện cầm tiền của người lạ.
Hai đứa bé đều lắc đầu, không có đứa nào muốn trực tiếp nhận lấy, Tô Mộc nhìn hai khuôn mặt non nớt trước mặt, mỉm cười nói:
- Yên tâm, số tiền kia là chú cho các cháu. Không phải người xa lạ, cầm lấy. Sau này học tập cho tốt, chính là lễ vật tốt nhất tặng cho chú.
- Đa tạ chú!
Hai đứa bé nhìn Tô Mộc, không kiên trì nữa, đồng loạt khom người cám ơn Tô Mộc.
Tô Mộc không còn tâm tư ăn uống, sau khi cùng hai đứa bé đi ra khỏi quán thịt nướng, vẻ mặt không có bất kỳ ý tứ giảm bớt. Thật sự là có rất nhiều chuyện, vốn cho là sau sự kiện dư luận, mình có thể dùng tất cả tinh lực vào quản ủy hội khu đang quy hoạch, chân chính lôi kéo trình độ kinh tế của khu đang quy hoạch. Nhưng bây giờ nhìn lại, thật sự là không được.
Ai kêu mình phân quản giáo dục chứ!
- Đỗ Liêm, chuyện này cậu lập tức đi điều tra.
Tô Mộc lạnh nhạt nói.
- Vâng!
Đỗ Liêm xoay người rời đi.
- Từ Viêm, chuyện tôi nói với cậu cũng nhanh chóng làm rõ ràng.
Tô Mộc nói.
- Tôi hiểu!
Từ Viêm gật đầu, khi sắp lái xe đi, có chút do dự nhưng vẫn nói thẳng:
- Lãnh đạo, có đôi khi có một số việc anh nên nhìn rộng mở một chút, nếu không thật sự suy nghĩ mệt chết.
- Tôi biết!
Tô Mộc nói.
Từ Viêm không nói thêm gì nữa, trực tiếp lên xe rời đi.
Sau khi nơi này chỉ còn lại hai người, Tô Mộc nói với Đoạn Bằng:
- Cậu lái xe trở về, tôi đi một chút.
- Lão bản, tôi lái xe đi theo anh.
Đoạn Bằng kiên trì nói.
- Tùy cậu.
Tô Mộc không cự tuyệt nữa, cứ như vậy tùy ý đi dọc theo con đường huyện thành thẳng về phía trước. Thẳng thắn mà nói chuyện phát sinh ở quán thịt nướng, thật sự khiến cho Tô Mộc cảm thụ thâm hậu, hắn làm sao cũng không nghĩ tới, chuyện lại biến thành như vậy. Mình luôn một lòng muốn mở rộng xây dựng tài nguyên giáo dục văn hóa cả huyện, nhưng không nghĩ tới, trước khi xây dựng nền móng này, giáo dục của các học sinh lại thành vấn đề.
Con cái của công nhân đi học chắc chắn trở thành vấn đề Tô Mộc phải vượt qua trong thời gian chấp chính.
Cuối cùng vẫn là phải có tài chính hùng hậu làm trụ cột, nếu khu đang quy hoạch đặc biệt xây dựng ở huyện thành, nhất định phải mau sớm phát triển. Cùng với Gia Hòa và nhà máy xi măng Hoàng Vân cũng phát triển, mình mới có thể có được nguồn tài chính tuyệt đối, đến lúc đó, liền có thể chân chánh ra tay giải quyết vấn đề này.
Dục tốc tất bất đạt!
Reng reng!
Khi Tô Mộc đang vừa đi vừa nghĩ, điện thoại của hắn đột nhiên vang lên, vừa bắt máy bên kia chính là thanh âm của Lý Nhạc Thiên:
- Làm sao anh lại có tâm tư gọi điện tới vậy?
- Nhớ cậu quá!
Lý Nhạc Thiên cười hì hì nói.
- Bớt nói nhảm đi, có chuyện gì?
Tô Mộc nói thẳng.
- Là thư ký của tôi, Lý Mộng, nàng có chuyện tìm cậu.
Lý Nhạc Thiên cười nói.
Đối với Lý Mộng, Lý Nhạc Thiên thật sự rất yên tâm, nàng có học thức, có năng lực, thật sự có thể giúp mình. Công ty giải trí Lý thị dưới sự quản lý kinh doanh của nàng, rất nhanh tiến hành hoàn thành thâu tóm chỉnh hợp với công ty giải trí Đại Hoa, Lý thị trong thủ đô hôm nay tuyệt đối là công ty giải trí số một. Hiện tại Lý Nhạc Thiên thật sự không thể rời bỏ nhân tài Lý Mộng, nếu không cũng sẽ không vì nàng gọi điện thoại cho Tô Mộc.
- Tô tiên sinh, là tôi.
Bên kia rất nhanh truyền đến thanh âm thanh thúy của Lý Mộng.
- Lý tiểu thư, tôi biết là cô, có phải Lý Nhạc Thiên khi dễ cô hay không? Nói cho tôi, tôi thay cô đánh hắn.
Tô Mộc cười nói.
- Không có, không có, Lý tổng đối với tôi rất tốt.
Lý Mộng vội vàng nói.
- Nói giỡn thôi, nói đi, tìm tôi có chuyện gì.
Tô Mộc nói.
- Là như vậy, Quan Ngư nghe nói chuyện của anh rồi, đã quyết định qua chỗ anh. Hiện tại tôi còn không biết nàng rốt cuộc đến đâu rồi, nếu nàng tới đó..., làm phiền anh báo với tôi một tiếng, bởi vì mẹ nàng có chút lo lắng cho nàng. Bởi vì Quan Ngư lớn như vậy, vẫn chưa bao giờ đi xa khỏi nhà.
Lý Mộng vội vàng nói.
Quan Ngư tới đây?
Tô Mộc thật sự bị tin tức kia kinh hãi, mấy ngày qua hắn có chút bận rộn, nhưng cũng đã an bài chuyện của Quan Ngư cho Đỗ Liêm, tin tưởng hiện tại cũng đã chuẩn bị không sai biệt lắm. Hắn đã nghĩ hôm nay sẽ gọi điện cho Quan Ngư báo một tiếng, không ngờ tiểu nha đầu này đã từ thủ đô đến đây.
Tô Mộc thật sự rất quan tâm đến Quan Ngư, ở đây ngoại trừ nguyên nhân Chu Phụng Tiền, chỉ là Tô Mộc thật sự rất quan tâm đến nha đầu quật cường này.
- Được, tôi hiểu rồi, Lý Mộng cô nói với dì, bên tôi cũng đã sắp xếp xong xuôi, nếu Quan Ngư tới đây, vậy hãy để cho nàng ở chỗ này đi học, đợi sau khi tôi dàn xếp xong, nếu dì không yên lòng cũng có thể tới đây xem.
Tô Mộc nói.
- Tôi hiểu, tôi sẽ gọi điện thoại cho dì, Tô tiên sinh, thật sự cám ơn anh.
Lý Mộng cảm kích nói.
- Không cần phải khách khí, cứ như vậy đi!
Vừa nói Tô Mộc liền cúp điện thoại.
Bên kia Lý Mộng vừa đặt điện thoại xuống, nhìn về phía Lý Nhạc Thiên cảm kích nói:
- Lý tổng, chuyện này đa tạ ngài.
- Cám ơn tôi cái gì? Tôi bây giờ còn có chút áy náy, chuyện của Quan Ngư không phải tôi làm thành, cũng không biết rốt cuộc là người nào ở sau lưng ra tay, lại có thể dễ dàng thu thập một phó khu trưởng.
Lý Nhạc Thiên thật sự có chút không giải thích được.
Trước khi Tô Mộc rời đi, đã giao chuyện của Phạm Khương Dụ cho Lý Nhạc Thiên. Nhưng còn không đợi đến Nhạc Thiên động thủ, hắn đã nhận được tin tức, nói phó khu trưởng Doãn Vĩ Thành, đã bị điều đi, an bài đến một dưỡng lão nha môn nước trong. Điều này thật sự khiến cho Lý Nhạc Thiên có chút mở mắt, lẽ nào ông trời có mắt? Nếu không, tại sao đến hiện tại mình cũng không điều tra ra là ai ra tay?
Trong tài liệu biểu hiện, nhà Quan Ngư không có bối cảnh gì! Phạm Khương Dụ cũng chỉ là một người mẹ hết sức bình thường.
- Bất kể như thế nào, vẫn phải cám ơn Lý tổng.
Lý Mộng chấp nhất nói.
- Tôi nói này Lý Mộng, cô đừng khách khí như vậy. Muốn cám ơn tôi sao? Được, tối nay cô mời tôi ăn cơm.
Lý Nhạc Thiên cười tủm tỉm nói.
- Được!
Lý Mộng gật đầu, nhưng ngay sau đó giống như nghĩ tới điều gì, trên mặt đỏ ửng. Lý Nhạc Thiên nhìn hình dạng của nàng, không nhịn được cười lớn lên,, dọa Lý Mộng nhất thời chạy trối chết. Cho đến khi ra khỏi phòng làm việc, nàng cũng không biết tại sao mình muốn trốn.
Sau khi tắt điện thoại, tâm tình hơi có chút uất ức vừa rồi của Tô Mộc mới rõ ràng buông lỏng không ít, có đôi khi chính là như vậy, anh đổi lại vấn đề góc độ nhìn nhận, liền có thể có được kết quả không tưởng.
Không sai, hiện tại giáo dục của huyện Hình Đường tồn tại vấn đề rất lớn, nhưng chính bởi vì có vấn đề như vậy, không phải mới có lý do Tô Mộc quản lý sao? Nếu như nói Tô Mộc cứ co vòi như vậy..., vậy những gì hắn đã thề trước kia chẳng phải cũng chỉ là trò cười đáng thương.
- Cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn cần cố gắng!
Nghĩ tới câu này, Tô Mộc nhất thời biến thành tự tin, trên mặt một lần nữa lộ ra khí sắc hưng phấn. Đoạn Bằng lái xe theo phía sau, nhìn khí chất của Tô Mộc thay đổi, khóe miệng lộ ra nụ cười hiếm thấy.
Sự thật chứng minh, khi tâm tình của anh trở nên tốt hơn đồng thời, chuyện tốt sẽ theo đuôi mà tới.
Khi Tô Mộc mới vừa trở lại phòng làm việc, đang chuẩn bị xử lý công vụ, điện thoại trên bàn lặng lẽ vang lên, sau khi nhận máy nghe được tin tức bên kia truyền đến, nụ cười trên mặt hắn càng phát ra rực rỡ.