- Là như vậy, mọi người đều biết, trước khi đồng chí Tô Mộc chưa phân quản giáo dục, hệ thống giáo dục là do tôi chịu trách nhiệm. Nói không khách khí..., hệ thống giáo dục có tình trạng như thế nào, trong lòng tôi rất rõ, không dám nói cái khác, giống như Lâm Phương kể từ khi đảm nhiệm cục trưởng giáo dục tới nay, vẫn luôn cẩn trọng. Ở trong tỉnh giáo dục của huyện chúng ta mặc dù không đứng ở vị trí đầu não, nhưng cũng không tính là rơi ở phía sau. Nhưng cuối cùng vẫn không thể bỏ qua một sự thật, đó chính là giáo dục huyện chúng ta có tính đặc thù rất mạnh.
- Tất cả mọi người đều biết, huyện chúng ta từ trước đến nay đều là nơi có lượng công nhân viên chức từ nơi khác đến rất đông, công nhân nhiều, con cái của họ cũng thành một vấn đề. Trước đây, huyện chúng ta cũng thông qua rất nhiều phương pháp, trợ giúp con cái của công nhân giải quyết vấn đề đi học, hiệu quả rất rõ ràng. Nhưng không thể phủ nhận là, hiệu quả như vậy vẫn không cách nào thỏa mãn như cầu đi học của con em công nhân.
Khi Hà Vị nói tới đây, dừng lại một chút, nhìn ánh mắt mọi người đều chăm chú nhìn mình, hắn liền hắng giọng một cái, tiếp tục nói.
- Phân tích vấn đề cụ thể, từ trước tới nay đều là nguyên tắc phương châm để giải quyết chuyện của đảng chúng ta. Đồng chí Tô Mộc, tôi nghĩ đồng chí có thể tạm thời buông lỏng chủ ý đối với vấn đề này trước khi vấn đề đi học của con cái công nhân chưa được hoàn toàn giải quyết hay không. Nói thí dụ như vấn đề phí dự thính, tôi nghĩ không cần tôi nói nhiều, tất cả mọi người đều biết, thính phí dự ở toàn bộ thành phố huyện thị đều có. Cũng không phải chỉ có một mình huyện chúng ta, cho nên ý kiến của tôi chính là, duy trì hiện trạng, để tránh chọc ra phiền toái không cần thiết.
Hà Vị là muốn công khai tuyên chiến với Tô Mộc!
Phải biết rằng ở chính quyền huyện có quy định bất thành văn, phân quản của người nào là phân quản của người đó. Trừ phi gặp phải chuyện không tuân theo nguyên tắc, nếu không sẽ không có ai chân chính đứng ra can thiệp vào chuyện phân quản của người khác.
Hà Vị trước kia phân quản giáo dục, nhưng phải biết rằng hiện tại những thứ này là chuyện Tô Mộc quản hạt. Biết Lâm Phương trước kia là người của ngươi. Nhưng ngươi cũng không thể lỗ mãng quá mức? Cái này gọi là cái gì! Bày binh bố trận khiêu chiến với Tô Mộc sao?
- Hà phó huyện trưởng, nếu như tôi nhớ không lầm, lĩnh vực giáo dục là Tô huyện trưởng phân quản. Nếu là đồng chí ấy được phân quản, hình như không tới phiên anh quơ tay múa chân.
Lương Xương Quý không khách khí nói.
Làm người phía bên Tô Mộc, Lương Xương Quý là người thấy được Hà Vị là người như thế nào. Không chịu làm việc, cả ngày chỉ nghĩ đến tranh đoạt quyền lợi, ngoài ra không làm chuyện gì khác. Nếu ngươi như vậy, không ai quản ngươi. Nhưng nếu ngươi muốn chĩa mũi nhọn vào Tô Mộc..., vậy thì lại khác. Dù sao Lương Xương Quý cũng sắp về hưu, không giống như người khác, còn cần cố kỵ cái này cái kia, nghĩ đến cái gì sẽ nói cái đó.
Đáng chết chính là Lương Xương Quý còn là phó huyện trưởng thường vụ, ở chính quyền huyện có tiếng nói rất mạnh, nếu hắn đã nói, người bình thường thật sự không ai dám chất vấn, cho dù là Triệu Thụy An cũng phải nhượng bộ mấy phần.
Còn Tô Mộc vẫn ngồi ở đó, thờ ơ nhìn Hà Vị, không muốn mở miệng chất vấn. Sự trầm mặc của hắn, trong mắt Triệu Thụy An, biến thành sợ hãi, trong lòng khinh thường cười lạnh, đồng thời chậm rãi mở miệng.
- Lương huyện trưởng, không thể nói như vậy. Anh hẳn cũng nghe ròi, vừa rồi đề tài thảo luận Hà huyện trưởng nói ra, cũng không nhằm vào người nào. Tình huống của huyện chúng ta anh cũng rõ ràng, nếu thật sự hủy bỏ vấn đề thu phí của con em công nhân, sẽ là một khoản áp lực rất lớn đối với tài chính huyện. Tài chính huyện rốt cuộc có bao nhiêu, tôi không nói chẳng lẽ anh còn không rõ? Cho nên tôi cho là lời nói của Hà huyện trưởng hoàn thị có đạo lý. Nếu như vậy, vậy chi bằng chúng ta...
Cạch!
Khi Triệu Thụy An còn chưa nói hết, cửa phòng họp liền bị đẩy ra, Lâm Song từ bên ngoài đi vào, sắc mặt ảm đạm đứng ở cạnh cửa. Triệu Thụy An chau mày, vừa muốn quát lớn Lâm Song làm sao không có phép tắc như vậy. Đột nhiên phát hiện phía sau Lâm Song, nối đuôi nhau đi tới mấy đạo thân ảnh, mặc tây phục thống nhất màu xám tro, vô hình trung làm cho người ta có loại cảm giác bị đè nén trầm trọng, người đi đầu đương nhiên là phó bí thư Ban Kỷ Luật Thanh tra thành phố Thanh Lâm Khương Vĩnh Tuyền.
Đột nhiên xuất hiện mấy người, khiến cho sắc mặt mọi người đều không khỏi biến đổi.
Triệu Thụy An vội vàng từ chỗ ngồi đứng lên, cười tiến ra đón:
- Khương bí thư, đây là....?
- Đồng chí Triệu Thụy An, có một số vấn đề cần đồng chí phối hợp điều tra, mời đi theo chúng tôi một chuyến!
Khương Vĩnh Tuyền bình tĩnh trầm giọng nói.
Lời nói mang tính bạo tạc!
Cả phòng họp ngoại trừ Tô Mộc, tất cả mọi người đều bị lời này của Khương Vĩnh Tuyền chấn trụ. Không có ai nghĩ bọn họ đến đây chính là để song quy Triệu Thụy An! Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Trái tim Triệu Thụy An như muốn nhảy lên cổ họng, hắn chết sững nhìn Khương Vĩnh Tuyền, kiềm chế khủng hoảng trong lòng, gấp giọng nói:
- Khương bí thư, ở đây có phải có hiểu lầm gì hay không? Các anh muốn làm gì?
- Hiểu lầm? Đồng chí Triệu Thụy An, xin đừng phản kháng, phối hợp với công việc của chúng tôi, đi thôi!
Khương Vĩnh Tuyền lạnh lùng nói. Vừa vặn có hai nhân viên tiến lên, một tả một hữu túm lấy Triệu Thụy An, rất nhanh mang hắn ra khỏi phòng họp.
Cùng lúc đó, Khương Vĩnh Tuyền cũng không lập tức rời đi, mà sau khi quét qua toàn trường, ánh mắt khóa chặt ở chỗ Hà Vị và Trương Giải Phóng, phất tay kêu người bên cạnh tiến lên phía trước.
- Hà Vị, Trương Giải Phóng, các đồng chí cũng đi theo chúng tôi một chuyến!
Hà Vị và Trương Giải Phóng nhất thời mặt xám như tro tàn!
Đại động phát sinh tối hôm qua bọn họ không phải không nhận được tin tức, chỉ có điều không ai để trong lòng, đều cho rằng đó là cục công an huyện bình thường phá án, bây giờ xem ra là mình sơ sót. Nếu không tại sao sáng sớm người của Ban Kỷ Luật Thanh tra thành phố lại có thể xuất hiện ở chỗ này?
Đợi sau khi Hà Vị và Trương Giải Phóng đều bị mang đi, Khương Vĩnh Tuyền mới quét về phía mấy người, bình thản nói:
- Lương huyện trưởng, hội nghị này do anh chịu trách nhiệm tiếp tục tiến hành.
Nói xong, Khương Vĩnh Tuyền liền dẫn người rời đi.
Bởi vì hôm nay là chủ nhật, cho nên nhân viên trong tòa nhà chính quyền huyện cũng không nhiều, nhưng dù vậy, tất cả mọi người đều bị một màn trước mắt hù dọa. Đây là chuyện gì? Tại sao Triệu Thụy An nói bị mang đi đã bị mang đi, chuyện này trước đó thậm chí không được báo trước. Lẽ nào Ban Kỷ Luật Thanh tra thị ủy đã sớm theo dõi Triệu Thụy An, cho đến hiện tại mới động thủ hay sao?
Mọi người nhìn thấy màn này, trong lòng cũng bắt đầu hoảng loạn. Nhất là những người theo sát cước bộ của Triệu Thụy An, lúc này càng trở nên rất khẩn trương, đi tới đi lui trong phòng làm việc, suy tư đây rốt cuộc là chuyện gì.
Bên trong phòng họp.
Cho đến khi thân ảnh của Khương Vĩnh Tuyền biến mất trước mắt, những người còn lại mới từ trong khiếp sợ tỉnh lại. Trong ánh mắt mọi người nhìn về hướng Tô Mộc, đều toát ra một loại sợ hãi khó có thể áp chế. Bởi vì biểu hiện hiện tại của Tô Mộc quá mức trấn định,... giống như hắn đã biết trước chuyện này.
Nếu nói Tô Mộc không biết chuyện, không có người nào tin tưởng!
Lúc này người cảm thấy khẩn trương nhất chính là Mễ Thừa, làm chủ nhiệm chính quyền huyện, không có người nào biết rõ những chiêu trò của Triệu Thụy An hơn hắn, hắn càng thêm rõ ràng lần này Triệu Thụy An đừng hòng thoát tội.
Triệu Thụy An thất thế, vậy Mễ Thừa hắn chẳng phải cũng xui xẻo theo!
Mễ Thừa biết hiện tại mặc dù người của Ban Kỷ Luật Thanh tra chưa mang hắn đi, nhưng hắn tự biết tình huống của mình, nếu thật sự bị điều tra ra, mình có muốn đi cũng khó khăn. Trong lúc nhất thời, trong đầu của hắn toát ra một ý niệm chạy trốn.
Lương Xương Quý nhìn Tô Mộc, trong mắt ngoại trừ khiếp sợ, nhiều hết chính là vui mừng. Hắn là người của Tô Mộc, chỉ cần Tô Mộc không có chuyện gì, hắn có thể yên lòng. Bây giờ xem ra, Tô Mộc thậm chí có hậu thủ lớn như vậy.
Lúc này ánh mắt Vương Vĩ Hoa và Hoàng Linh nhìn Tô Mộc có thêm một phần kiêng kỵ. Bọn họ làm sao cũng không nghĩ tới, Tô Mộc luôn luôn nhu hòa, không động thì thôi, vừa động đã tàn nhẫn như vậy.
Tô Mộc biết mấy người này thật sự hiểu lầm, chuyện này hoàn toàn không có quan hệ đến hắn!
Nhưng hiện tại Tô Mộc không thể giải thích cái gì, chẳng lẽ nói cho bọn hắn biết, chuyện này tôi biết, nhưng lại không thể nói cho các người biết sao? Chuyện này là Cao Bình thọc ra, không có quan hệ đến tôi?
Nghĩ tới đây, Tô Mộc liền bất đắc dĩ lắc đầu.
- Lương huyện trưởng, hội nghị của chúng ta có tiếp tục nữa không?
Tô Mộc hỏi.
- Không họp nữa, cậu đi theo tôi! Tan họp!
Lương Xương Quý vung tay lên, trực tiếp đi ra ngoài, Tô Mộc đứng dậy đi theo sau lưng hắn, tiến vào phòng làm việc của hắn. Sau khi hai người rời đi, ba người còn lại cũng rối rít đứng dậy, chuyện vừa xảy ra quá mức đột nhiên, sau khi bọn họ tỉnh lại, chính là muốn điều tra rõ ràng, trong chuyện này rút cuộc có tin vịt gì không.
Ba người cũng biết, hiện tại quan trường huyện Hình Đường, sợ rằng thật sự bùng nổ rồi!