- Quản giám đốc, tôi nhớ được anh từng nói qua, cả huyện thành Hình Đường sẽ không có ngân hàng nào cho nhà máy Hoàng Vân chúng tôi vay tiền, vì sao hiện tại anh còn chủ động chạy tới đây?
Hà Mân lãnh đạm hỏi.
- Việc này…hiểu lầm, đều là hiểu lầm.
Quản Cố thật sự mặt dạn mày dày, nói ra lời hiểu lầm nhưng vẫn không có ý tứ giải thích, vẫn đứng trong văn phòng nhìn Hà Mân không ngừng nói.
Hà Mân nghe được vài câu, đột nhiên cắt đứt lời của Quản Cố, đứng dậy đi ra khỏi văn phòng, nhìn chằm chằm Quản Cố nói:
- Quản giám đốc, thật xin lỗi, tôi nghĩ không có thời gian ở đây nhiều lời với anh, tôi đã có hẹn trước với Lưu giám đốc ngân hàng, hôm khác chúng ta nói sau.
Nói xong Hà Mân ra khỏi văn phòng, lưu lại Quản Cố kinh ngạc đứng nguyên tại chỗ. Nhìn thấy thân ảnh Hà Mân biến mất trước mắt, Quản Cố sực tỉnh, thần sắc tràn đầy vẻ mặt không cam lòng.
- Lão Lưu, ông dám đoạt khách của tôi, tôi không để yên cho ông! Hà tổng, khoan đã, dừng bước, chúng ta từ từ nói, tôi cam đoan sẽ cho Hoàng Vân các vị điều kiện vô cùng ưu đãi!
Thành phố Hoàng Dương là thành thị nằm bên cạnh thành phố Thanh Lâm, vị trí địa lý khá xa xôi trong tỉnh Giang Nam, là một thành phố địa cấp nằm kề bên tỉnh lân cận. Nền kinh tế của Hoàng Dương xem như dẫn đầu, có thể sắp xếp trước ba trong tỉnh Giang Nam. Kinh tế càng phát đạt, giá bất động sản nơi này càng cao. Bên trong một khu biệt thự khá nổi danh nơi này, hai anh em Mễ Thừa đang trốn tại đây.
Kỳ thật Mễ Thừa hiểu rõ đạo lý thỏ khôn ba lỗ, bắt đầu từ ngày hắn tham ô, đã chuẩn bị đường lui cho mình. Theo tư lịch của hắn, muốn chân chính tham ô được nhiều tiền cũng không phải hiện thực. Không có cơ sở kinh tế hùng hậu, hắn không cách nào di dân, nhưng điều này cũng không gây trở ngại hắn mua được một biệt thự trong thành phố Hoàng Dương.
- Ca, vì sao chúng ta không ở lại trong nông thôn xa xôi, ở đây không phải dễ dàng bị phát hiện sao?
Mễ Nương ngồi trên sô pha nghi hoặc hỏi.
- Em có biết cái gì!
Mễ Thừa quát:
- Có biết cái gì gọi là ẩn cư giữa thành phố, chỉ cần chúng ta ở lại trong này, anh cam đoan tuyệt đối không có ai tìm được chúng ta. Nếu thật sự đi nông thôn, em nghĩ với hình dáng của chúng ta, sẽ không trở thành khác người? Một khi biến thành đối tượng bị người chú ý, như vậy càng dễ dàng bại lộ.
- Dạ, vẫn là ca suy nghĩ chu đáo.
Mễ Nương khích lệ nói.
- Đương nhiên!
Ánh mắt tham lam của Mễ Thừa lướt qua trên người Mễ Nương không hề che giấu, nhưng vẫn khắc chế dục vọng trong lòng.
- Chứng cớ quan hệ tới việc Triệu Thụy An phạm tội mà em thu thập được ở đâu?
- Đều ở đây.
Mễ Nương nói xong lấy ra một phong thư, nhìn độ dầy cũng biết nếu xuất ra phần chứng cớ này, tuyệt đối có thể làm Triệu Thụy An thật sự ngồi tù.
- Anh cần vật này làm gì?
- Anh muốn làm cho Triệu Thụy An hoàn toàn chết trong nhà tù!
Thanh âm Mễ Thừa lạnh lùng nói.
Mễ Thừa không biết hiện tại Triệu Thụy An có đem chính mình cung khai ra hay không, nhưng hắn sẽ không mạo hiểm. Chỉ cần xuất ra chứng cớ này, có thể làm Triệu Thụy An hoàn toàn rối loạn, hoàn toàn mất đi hi vọng, ở dưới tình huống như thế, Mễ Thừa có thể được an toàn hơn rất nhiều.
Nhưng Mễ Thừa hoàn toàn không biết, cũng bởi vì chứng cớ này đã đem chính bản thân hắn hoàn toàn chôn vùi. Có một số việc không thể nghĩ đơn giản, bất kỳ việc gì cũng sẽ có hai mặt suy nghĩ. Nếu không đưa ra chứng cớ này, có lẽ Triệu Thụy An sẽ vì Mễ Nương mà buông tha Mễ Thừa con đường sống. Nhưng khi chứng cớ vừa bại lộ, Triệu Thụy An liền biết là ai đứng sau lưng phá rối, trong cơn phẫn nộ liền cung khai ra Mễ Thừa.
Trước khi tân nhậm chủ tịch tới nhận chức, Nhiếp Việt lấy thân phận bí thư huyện ủy quản lý ủy ban huyện, chuyện như vậy dù có chút người không muốn nhìn thấy, nhưng đây là sự thật không cách nào ngăn cản. Không cần biết trong lòng mọi người nghĩ thế nào, đều phải vô điều kiện phục tùng quyết định của tổ chức. Không ai biết thành phố tính toán ra sao, nhưng bọn họ đều hiểu được phải ngoan ngoãn thu hồi cái đuôi làm người.
Chuyện như vậy người khác nghĩ thế nào, Tô Mộc không tâm tư đi quản, nhưng hắn vẫn biết điều này đối với hắn mà nói, tuyệt đối là một cơ hội khó được. Hơn nữa được Nhiếp Việt toàn lực ủng hộ, công tác của Tô Mộc được tiến hành đâu vào đấy.
Hội quản ủy khu khai phát huyện Hình Đường.
Tô Mộc làm chủ nhiệm quản ủy hội, hôm nay mời tham dự hội nghị, nội dung thật đơn giản, đó là chức năng hành chính quy tắc quản ủy hội, đồng thời tiến hành khai thông cùng các xí nghiệp trong hội quản ủy. Nói là hội nghị, kỳ thật cũng không nghiêm túc như vậy, có điểm giống như một tiệc trà. Ngoại trừ lãnh đạo quản ủy hội, mấy xí nghiệp trong khu vực đều phái đại biểu tới tham dự.
Cả tiệc trà do Ô Mai chủ trì, hiện tại Ô Mai vô cùng phong cảnh, sau khi rời khỏi vũng bùn ủy ban huyện, bây giờ nàng đã hoàn toàn đứng vững gót chân trong quản ủy hội. Được Tô Mộc cho phép, ban đầu một phần công tác của Cổ Phồn đều do Ô Mai tiếp nhận, có thể nói không chút nào khoa trương, trong quản ủy hội hiện tại Ô Mai đã có thể sánh vai với Đàm Mặc, thậm chí có đôi khi còn mơ hồ áp qua một đầu.
Hai phó chủ nhiệm Ô Mai cùng Đàm Mặc, chế ước lẫn nhau, không ai nhiễu công tác của ai, nhưng lại liên hệ với nhau, đây cũng là phương châm dùng người của Tô Mộc. Sự thật chứng minh hai người làm việc đều có thể tin tưởng. Ít nhất cho tới bây giờ, hai người vẫn luôn duy trì quan hệ thật hài hòa.
- Tô chủ tịch, nhà máy Hoàng Vân đã bắt đầu vận chuyển, hơn nữa lần này trong huyện gẩy xuống năm triệu, dùng xây dựng thêm nhà xưởng, chúng tôi cam đoan có thể trong ba tháng tăng cao lợi nhuận.
Hà Mân lớn tiếng nói.
Cuối cùng Hà Mân vẫn lựa chọn hợp tác với Quản Cố, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì Quản Cố cung cấp điều kiện thật ưu đãi. Hành động theo cảm tính cũng không phải nguyên tắc làm người của Hà Mân, có tiện nghi không chiếm cũng không phải thương nhân đủ tư cách.
- Tốt!
Tô Mộc cười nói:
- Hà tổng, nếu nhà máy các vị có thể xoay người, tới lúc đó tôi sẽ thỉnh công cho anh! Nhưng Hà tổng, có chuyện các vị phải chú ý, nhà máy xi măng là ngành sản xuất ô nhiễm, các anh tuyệt đối phải bảo đảm hệ thống xử lý ô nhiễm của nhà máy vận chuyển thật tốt, cần phải cam đoan không làm ảnh hưởng cuộc sống hàng ngày của cư dân trong huyện thành.
- Tô chủ tịch, điểm này anh yên tâm đi, Hoàng Vân là xí nghiệp của Hình Đường, không thể làm ra chuyện muội lương tâm. Thứ nhất nhà máy vốn nằm xa huyện thành, thứ hai lần này chúng tôi đã dùng nhiều tiền sửa chữa cùng trang bị một nhóm máy móc xử lý ô nhiễm, tuyệt đối có thể cam đoan giảm bớt ô nhiễm hoàn cảnh xung quanh. Nếu thật sự có vấn đề gì, anh cứ trực tiếp bắt tôi.
Hà Mân cam đoan nói.
- Có nghe thấy không? Hà tổng đây là muốn bỏ gánh, không được!
Tô Mộc cười nói.
- Ha ha!
Lời của Tô Mộc làm người trong phòng cười vang, bầu không khí hài hòa thật có lợi cho cuộc nói chuyện tiến hành. Hà Mân vừa nói xong, Trần Kiều cũng đã mở miệng.
- Tô chủ tịch, dây chuyền sản xuất của Cự Nhân cũng đã hoàn thành xây dựng, trong một tháng có thể đưa sản phẩm ra thị trường, đồng thời trong ba tháng cũng sẽ nghiên chế ra nước khoáng. Chúng tôi cam đoan thức uống của Cự Nhân tuyệt đối sẽ có thể đóng số tiền thuế lớn cho khu khai phát chúng ta.
Trần Kiều nói.
- Có nghe thấy không? Trần tổng của chúng ta vô cùng có khí phách.
Tô Mộc hài lòng cười nói.
Trần Kiều phát biểu xong, mấy xí nghiệp còn lại đều lần lượt tỏ thái độ. Mấy xí nghiệp này là do Ô Mai tiến cử, mỗi một nhà máy cũng không phải hành nghiệp ô nhiễm, đều có thể đạt được lợi ích trong thời gian ngắn nhất, trong đó xưởng dệt đã bắt đầu vận chuyển, còn giải quyết được một nhóm lớn sức lao động trong huyện Hình Đường.
Hiện tại trong huyện thành, nhắc tới khu khai phát tuyệt đối đều là lời khen ngợi.
Khích lệ khu khai phát, chính là khẳng định công tác của Tô Mộc.
Trên thực tế Tô Mộc rất hài lòng, nhà máy Hoàng Vân cùng nhà máy Cự Nhân chuyển động, kéo theo những xí nghiệp còn lại trong khu khai phát vận chuyển, cứ như vậy khu khai phát đã chính thức đi lên con đường phát triển đúng đắn. Có thể nói không chút nào khoa trương, hiện tại khu khai phát đã trở thành bánh ngọt thơm tho trong huyện Hình Đường, ai cũng nghĩ đủ cách tiến vào quản ủy hội, cho dù trong thành phố Thanh Lâm, khu khai phát cũng đã treo danh hào.
Khu khai phát có Ô Mai trấn thủ, Tô Mộc thật yên tâm. Khi khu khai phát hoàn toàn nổi tiếng, Tô Mộc đi về trấn Hắc Sơn điều nghiên. Hiện tại công tác trong trấn Hắc Sơn đã do Tô Mộc tiếp nhận, đây là do Nhiếp Việt phân phó, không ai phản đối. Trên thực tế ngoại trừ Tô Mộc thật không có lãnh đạo nào trong huyện dám vỗ ngực cam đoan có thể thuyết phục những xí nghiệp trong trấn Hắc Sơn.
Hiện tại huyện Hình Đường vì sự kiện song quy của Triệu Thụy An đang ở trong trạng thái đê mê, không ai muốn gây chuyện, bởi vậy toàn bộ ủy viên thường ủy đều đem hi vọng ký thác lên người Tô Mộc, muốn hắn lập thêm nhiều thành tích xoay chuyển hình tượng bên ngoài của huyện Hình Đường.
Bí thư trấn ủy Hắc Sơn là Trương An, mà tiền nhiệm trưởng trấn Đỗ Kiện bởi vì liên lụy vào sự kiện của Triệu Thụy An cũng bị bắt, Chu Chính trở thành tân nhậm trưởng trấn. Hiện tại hai vị lãnh đạo cao nhất hương trấn vô cùng hòa thuận, hai người đều đứng trong đội ngũ của Tô Mộc. Dưới tình huống như thế, đừng nói muốn làm chuyện gì đều vô cùng thuận buồm xuôi gió.
Liên tục có tin tốt lành từ các xí nghiệp truyền tới, làm toàn bộ Hình Đường đều vui sướng, ở trong hoàn cảnh mọi việc đều tốt đẹp, chiến tích rạng rỡ, đã giúp Tô Mộc trở thành một ngôi sao mới chậm rãi dâng lên trên quan trường.