Sự kiện đội săn trộm nổ súng giết người tại Cát Gia Lĩnh trấn Hắc Sơn, đề cập tới cục lâm nghiệp thành phố Thanh Lâm, cho nên kết quả xử lý là do thành phố Thanh Lâm cùng huyện Hình Đường quyết định, hình thành văn kiện sau đó tiến hành thông báo với xã hội.
Đội săn trộm Hoàng Tam tội danh thành lập, tiến hành nghiêm trị theo pháp luật!
Hoàng Tam bắn chết Cát Xuân Vượng, tội danh thành lập, phán quyết tội chết!
Đội trưởng trung đội phòng hộ rừng cục lâm nghiệp thành phố Thanh Lâm Phong Tiêu, đội phó Triệu Hoa Vũ bị tình nghi không làm tròn trách nhiệm, tham ô, đánh lén công an nhiều tội danh, bị cách chức đồng thời bị truy cứu trách nhiệm hình sự!
Những thành viên khác trong đội phòng hộ rừng cũng bị nghiêm trị theo luật pháp!
Cục trưởng Vương Tiêu của cục lâm nghiệp thành phố Thanh Lâm bị cách chức!
Phó cục trưởng thường vụ cục lâm nghiệp Đàm Vinh Quang bị cách chức điều tra!
Sau khi điều tra rõ trách nhiệm của những người liên can khác, theo quy định tiến hành xử lý, sau đó sẽ thông báo với quần chúng.
Khi kết quả xử lý rơi vào trong tai Tô Mộc, hắn cũng không nói thêm lời gì, hắn biết kết quả xử lý sẽ không còn biến động, đây là kết quả cuối cùng.
Mặc dù nói đã liên lụy một nhóm người, nhưng tới cuối cùng người được phân công quản lý lâm nghiệp phó chủ tịch thành phố Diêu Lâm lại không bị kéo xuống ghế, chỉ bị cảnh cáo xử phạt mà thôi. Mặc dù nói chỉ là cảnh cáo xử phạt, nhưng chỉ cần hoạt động một chút, tiền đồ chỉ sợ đã mất, đời này nếu như không có người bảo hộ, sẽ phải dừng bước ở nơi này.
Nhưng cho dù là vậy cũng không phải kết quả mà Tô Mộc muốn thấy.
Cả quá trình kỳ thật rất rõ ràng, trung đội phòng hộ rừng không làm tròn trách nhiệm dám tham ô thì phải bị truy xét, nhóm lãnh đạo cục lâm nghiệp thành phố bị điều chỉnh là việc hợp tình lý. Xử trí như vậy Tô Mộc cũng không cho rằng không đúng. Chân chính là cho Tô Mộc tức giận chính là, bên đường dây của đội săn trộm. Hắn thật không tin Hoàng Tam dám săn trộm kiêu ngạo như vậy, trong chuyện này lại không có ai làm ô dù? Chỉ bằng người như Hoàng Tam, làm sao có thể để cho Phong Tiêu nghe lời?
Sau lưng tuyệt đối có bàn tay đen thật lớn bảo hộ!
Nhưng cho dù biết có bàn tay đen, lại có ích lợi gì? Kết quả điều tra của thành phố đã thật rõ ràng, dừng bước ở cục lâm nghiệp thành phố. Không tiếp tục liên lụy tới ai khác, nhiều nhất chỉ là dừng ở chỗ Diêu Lâm, muốn sâu hơn thì đừng nghĩ.
Tô Mộc rất rõ ràng, đây là hiệp thương giữa Trương Ngâm Tuyên, Tần Mông cùng Ôn Bằng thương lượng. Dù sao nếu còn tiếp tục điều tra, có thể tra xét được hay không là một chuyện, dù điều tra ra được, nhưng mất mặt chính là Thanh Lâm. Nếu thật làm như vậy nhóm lãnh đạo Thanh Lâm hoàn toàn mất hết mặt mũi.
- Từ lúc điều tra lập án tới lúc hình phạt chấm dứt chỉ có bốn ngày, thời gian thật sự rất nhanh!
Khóe môi Tô Mộc lộ nụ cười trào phúng.
Nếu không phải vì những vị lãnh đạo chủ yếu của Thanh Lâm đạt tới hiệp thương, muốn ở trong thời gian ngắn như vậy hoàn thành tất cả chuyện này quả thật là hoang tưởng. Sự tình làm được thuận lợi như thế, có thể đem lực ảnh hưởng khống chế ở mức độ lớn nhất. Mà tốc độ như vậy, Tô Mộc hiểu được là nhờ Nhiếp Việt phối hợp. Bất kể nói thế nào ở trong địa bàn của mình xảy ra sự kiện nổ súng giết người, Nhiếp Việt cũng không hi vọng sự tình làm lớn.
Tuy bàn tay đen sau màn không bị tìm ra, nhưng Tô Mộc vẫn cảm thấy có chút vui mừng. Dù sao hung thủ Hoàng Tam bắn chết Cát Xuân Vượng đã bị tuyên án tội chết, đám người Phong Tiêu đều bị nghiêm trị. Ngay cả đội phòng hộ rừng cũng bị trực tiếp đưa tới trong huyện, giao lại cho cục lâm nghiệp huyện quản lý. Công tác như thế rơi vào trong huyện, chuyện khác không dám nói, ít nhất có thể cam đoan từ giờ trở đi trong trấn Hắc Sơn sẽ không còn chuyện săn trộm phát sinh.
Đây tuyệt đối là chuyện rất tốt!
- Chủ tịch!
Đỗ Liêm gõ cửa đi vào:
- Chủ tịch, tan tầm.
Tô Mộc ngồi trong văn phòng cả ngày, không gặp ai, chỉ ngồi như vậy. Làm thư ký của hắn, Đỗ Liêm tự nhiên biết đây không phải kết quả mà Tô Mộc muốn thấy. Nhưng Đỗ Liêm không nói được gì, dù sao đây đã là sự thật.
- Hậu sự của lão bí thư chi bộ thế nào?
Tô Mộc hỏi.
- Hậu sự của lão bí thư đã làm xong, lão nhân gia đã được hạ huyệt. Nguyên bản Cát Đại muốn tới cảm tạ chủ tịch, nhưng bởi vì không có thời gian cho nên không thể đi qua. Hắn nói đợi khi có thời gian nhất định sẽ tới huyện.
Đỗ Liêm nói.
- Đã biết.
Tô Mộc lạnh nhạt nói, vẻ mặt không có chút vui sướng.
Cả sự kiện cứ vậy đã xong, tuy Hoàng Tam bị nghiêm trị, nhưng tính mạng Cát Xuân Vượng cũng đã mất. Mà chuyện như vậy nguyên bản có thể tránh được, hiện tại lại cứ xảy ra. Chuyện mà Tô Mộc canh cánh nhất trong lòng chính là không cách nào đem bàn tay đen sau màn triệt để vạch trần.
Đinh linh linh!
Ngay lúc Tô Mộc chuẩn bị rời đi, di động chợt vang lên, nhìn thấy dãy số sắc mặt có chút tối tăm rốt cục đã có biến hóa:
- Diệp Tích, nghĩ thế nào lại gọi điện thoại cho anh đây?
- Chuyện xảy ra bên anh em đã biết, Tô Mộc, em biết bây giờ anh cảm thấy thật khổ sở, nhưng đây là quan trường. Nếu không anh nghĩ lại, tạm thời từ chức đi qua bồi em chơi đùa đi?
Diệp Tích nói.
- Diệp Tích, em cũng biết anh sẽ không từ chức.
Tô Mộc cười khổ nói:
- Nhưng bồi em thật không thành vấn đề, thế nào? Khi nào em trở về? Nếu em còn không trở lại, anh sẽ quên mất bộ dáng của em. Lần này trở về, có cơ hội anh dẫn em về Tô Trang.
- Thật sao?
Diệp Tích lớn tiếng hô to.
- Em nói đi?
Tô Mộc cười nói.
Lời của Tô Mộc vừa thốt ra, thật lâu sau Diệp Tích vẫn không nói gì, khi không khí trầm mặc làm người muốn ngạt thở, bên tai Tô Mộc chợt truyền ra thanh âm nức nở đau lòng người.
- Em làm sao vậy? Tại sao khóc? Có phải gần đây công tác không thuận lợi?
Tô Mộc vội vàng hỏi.
- Không có, em chỉ cao hứng.
Diệp Tích lau nước mắt:
- Anh chờ em, em rất nhanh xử lý xong sự tình quay về.
- Đừng có gấp, bất cứ chuyện gì nôn nóng cũng không được, chậm rãi giải quyết là được.
Tô Mộc cười nói.
Hai người lại hàn huyên hồi lâu mới cúp điện thoại. Bờ biển cả đối diện, Diệp Tích đứng bên trong phòng làm việc xa hoa, siết chặt di động trong tay, nước mắt không tự chủ được rơi xuống. Cảm tình của nàng đối với Tô Mộc là nghiêm túc, nàng rất muốn sớm đi vào nội tâm của hắn. Mà theo nàng xem, phương thức chứng minh tốt nhất chính là Tô Mộc dẫn nàng về nhà.
Diệp Tích chưa từng bức bách Tô Mộc, nhưng cũng không có nghĩa nàng không muốn giống như những cô gái khác, có thể chính thức về gặp cha mẹ của Tô Mộc. Mà bây giờ cơ hội như vậy đặt ở trước mắt, khiến cho nàng vô cùng mừng rỡ lại kích động.
- Ai nha, chỉ lo cao hứng cũng đã quên báo tin đã gởi ngọc thạch cho anh ấy. Tính thời gian hẳn cũng đã tới rồi. Bỏ đi, sau khi anh ấy thu được cũng sẽ báo cho mình.
Diệp Tích lau nước mắt, lại biến thành nữ quan tổng tài cường thế. Vì có thể sớm quay về quốc nội, nàng thật lưu loát tiến hành an bài công tác trong Thịnh Thế Đằng Long.
Điện thoại của Diệp Tích làm tâm tình có chút buồn bực của Tô Mộc nhất thời được thả lỏng, nhưng cũng chỉ là thả lỏng mà thôi. Nhìn sắc trời đã dần tối xuống, hắn rời khỏi văn phòng, cũng không gọi Đỗ Liêm cùng Đoạn Bằng, một mình đi qua Kim Sắc Huy Hoàng.
Huyện thành Hình Đường đang được phát triển với tốc độ cao, khiến Kim Sắc Huy Hoàng càng thêm chói mắt. Có Tô Mộc chiếu ứng, địa vị chẳng những vững chắc, thậm chí Dương Tiểu Thúy bắt đầu phát triển chi nhánh ở địa phương khác.
Lần này Tô Mộc đi qua chỉ là muốn uống bia, vì vậy ngồi ở trong góc, cứ thế mà uống. Nghĩ tới sự kiện đội săn trộm, chỉ có thể tra xét tới mức độ như thế, cỗ áp lực trong lòng hắn không còn cách nào khống chế, hoàn toàn bị phóng thích.
- Sao lại ngồi một mình ở đây uống bia giải sầu vậy?
Ngay lúc Tô Mộc đã uống không ít, muốn tiếp tục uống thêm, đột nhiên có một thân ảnh ngồi xuống cạnh bên, hắn ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện không phải ai xa lạ mà chính là Lạc Lâm.
- Sao em ở chỗ này?
Tô Mộc hỏi.
- Sao em lại không thể ở đây? Đừng quên, em tới nơi này còn nhiều hơn anh đó. Sao vậy? Vẫn còn buồn bực vì sự kiện đội săn trộm sao?
Lạc Lâm mở chai bia, hỏi.
Là một cô gái thông minh, Lạc Lâm biết ở thời điểm nào nên làm những việc gì, nàng chỉ có thể ủng hộ Tô Mộc giống như hiện tại. Tô Mộc muốn uống rượu, nàng chỉ cần uống với hắn. Bởi vì dựa theo tính cách của hắn, trừ phi gặp phải khúc mắc không giải được, nếu không hắn tuyệt đối sẽ không tới nơi đây uống rượu. Càng khỏi nói giống như dáng vẻ trước mắt, rõ ràng là hắn đang muốn uống cho say.
- Một sinh mạng nói không có liền không có, mà bây giờ nhìn bề ngoài giống như đã lấy lại công đạo cho người ta, nhưng trên thực tế tội phạm chân chính vẫn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật. Thật không ngờ đây là thứ gọi là chính nghĩa. Mà anh thì sao? Gặp phải chuyện như vậy, lại không làm được gì. Em nói có phải anh thật quá thất bại hay không? Em nói anh có nên cúp ấn mà đi không?
Đôi mắt Tô Mộc có chút men say mông lung nói.
- Tô Mộc, anh đã làm rất tốt. Nếu không có anh, tấm màn đen đội săn trộm còn chưa có biện pháp xốc lên, mà Cát Xuân Vượng chết cũng vô ích, những chuyện còn lại không phải việc của anh, nếu anh vẫn luôn tự trách như vậy, căn bản không phải phong cách của anh. Tô Mộc, anh phải biết rằng anh không thể từ chức, càng không thể tùy tiện nói cúp ấn rời đi, thật muốn như vậy, anh đã có lỗi với ước nguyện làm quan ban đầu của chính mình.
Lạc Lâm nói.
- Là vậy sao?
Tô Mộc lẩm bẩm.
- Phải!
Lạc Lâm trầm giọng nói:
- Chỉ cần anh một lòng vì dân, chỉ cần anh không thẹn với lương tâm, thì không cần phải như vậy. Tô Mộc, nếu anh cho rằng chuyện như vậy không đúng, thì việc anh cần làm chính là tranh quyền!
- Tranh quyền?
Tô Mộc lẩm bẩm.
- Đúng vậy, chính là tranh quyền! Nắm giữ quyền hành lớn hơn nữa, có được quyền nói chuyện lớn hơn nữa, leo lên vị trí càng cao hơn. Chỉ có như vậy anh mới có thể chân chính thực hiện khát vọng trong lòng!
Lạc Lâm như đinh đóng cột nói.
Cho dù đang say, nhưng nghe được lời của Lạc Lâm, trong đầu Tô Mộc không khỏi bừng sáng.
Đúng vậy, tranh quyền, leo lên vị trí càng cao, chỉ có như vậy mới không có lỗi với quan bảng, mới có thể mở ra khát vọng trong lồng ngực!
- Lạc Lâm, uống rượu!
Sau khi nghĩ thông suốt, Tô Mộc lại cầm chai bia, hai người uống mãi tới khi Tô Mộc sắp say mèm mới kết thúc, sau đó chiến trường giữa hai người đã chuyển dời lên trong phòng.