Quan Bảng

Chương 487: Cương nhu cùng tế, thành thạo



Rốt cục vì sao lại bị dời, tới bây giờ Tô Mộc vẫn không biết nguyên nhân. Hắn chỉ biết sự kiện này do Diệp An Bang thao tác, về phần lý do cụ thể hắn lại không hiểu. Vì sao tự dưng lại bị dời, chẳng lẽ bởi vì mũi nhọn của hắn quá bại lộ? Chẳng lẽ vì phải nhường đường cho Tôn Nguyên Bồi? Chẳng lẽ vì thượng tầng thỏa hiệp?

- Chủ tịch, ngài đừng thừa nước đục thả câu với tôi, rốt cục là chuyện gì xảy ra, nếu ngài biết thì thống khoái nói với tôi đi. Cho dù chết cũng cho tôi được chết thoải mái phải không.

Tô Mộc cười nói.

- Cậu nha!

Tần Mông lắc đầu, vẻ mặt càng thêm nghiêm túc:

- Như lời tôi vừa mới nói, tuy Tôn Nguyên Bồi được điều nhiệm tới đây, nhưng nguyên nhân chân chính không phải vì việc này. Không thể phủ nhận cậu là một quan tốt, là một quan tốt biết làm việc cho dân. Ở trên người của cậu có rất nhiều ưu điểm, điều là những ưu điểm sáng nhất. Nhưng mà cậu biết không? Cậu lại có một nhược điểm trí mạng, mà nhược điểm này ở trong quan trường hiện giờ thật sự không hợp, đó chính là cường ngạnh!

Cường ngạnh? Tô Mộc nhíu mày, như bắt giữ được điều gì.

- Tô Mộc, cậu nói thử xem từ khi cậu nhậm chức tới bây giờ, hoặc gián tiếp hoặc trực tiếp, đã có bao nhiêu người vì cậu bị cách chức. Xa thì không nói, nói tới sự kiện đội săn trộm bắn chết người lần này, quan chức bị bắt không ít, thậm chí có một phó chủ tịch thành phố vì việc này bị liên lụy. Cậu không cần giải thích, tôi cũng biết đó là quả báo của bọn hắn. Nhưng cậu hẳn nên rõ ràng, có đôi khi một số việc không phải chỉ có một loại biện pháp giải quyết. Làm như vậy tuy thật thống khoái, nhưng cậu có nghĩ tới hậu quả hay không?

- Thay một người khác nhậm chức, hắn có thể bảo chứng mình thanh liêm sao? Đương nhiên nếu việc này tạm thời có thể xem nhẹ, vậy nói thử xem nhóm lãnh đạo cục lâm nghiệp bị cậu kéo xuống kia, trong khoảng thời gian ngắn trong cục lòng người bàng hoàng phải không? Một khi lòng người rối loạn, còn có tâm tư gì công tác? Quan trường hiện tại, có ai dám vỗ ngực nói mình khẳng định không thành vấn đề. Cậu làm như vậy, người bị liên lụy có bao nhiêu? Những điều này cậu từng nghĩ qua hay không?

Tần Mông nói thẳng.

Với thân phận của Tần Mông, hắn đã biết quan hệ giữa Tô Mộc cùng Chu Phụng Tiền. Hiểu được Chu Phụng Tiền có hảo cảm với Tô Mộc, hơn nữa nghĩ tới nếu như có thể muốn kéo Tô Mộc qua bên đoàn hệ. Nếu như vậy dưới tình huống tận hết khả năng, Tần Mông muốn dùng thân phận tiền bối chỉ điểm cho hành vi của Tô Mộc. Về phần Tô Mộc có thể lĩnh ngộ bao nhiêu, có muốn lĩnh ngộ hay không, đó là chuyện của hắn.

Làm hết khả năng nghe mệnh trời, đây là pháp tắc làm người làm việc của hắn.

- Việc này…

Tô Mộc chần chờ.

Tần Mông nhìn vẻ mặt của Tô Mộc, biết hắn thật sự nghe hiểu được, bởi vì cũng không có ý tạm dừng, uống hớp nước trà liền nói tiếp:

- Làm quan, buôn bán, nghiên cứu học vấn, đây là ba loại phương hướng bất đồng. Lấy quy củ học vấn đưa vào trong việc làm quan, thật hiển nhiên là không thể thực hiện được. Ở trong học thuật giới, nếu có nghi vấn có vấn đề thì cậu có thể không chút kiêng nể, có thể cố gắng làm tới cùng. Dù sao càng biện giải thì khoảng cách tiếp cận chân lý càng gần, nhưng trong con đường làm quan, tình huống như vậy thật không thấy nhiều.

- Văn hóa nước ta uyên thâm, mà trong việc này còn có một vấn đề trọng yếu, đó là lấy nhu thắng cương, lấy nhu khắc cương. Nhờ đó đạt tới kết hợp cương nhu, thiên hạ vô địch, trở nên thành thạo. Phải biết rằng nếu một mặt cương ngạnh tới cùng, đổi lấy sẽ là hai bên cùng tổn thương, ngọc đá cùng vỡ, căn bản không làm được lợi ích hiệu quả lớn nhất. Chỉ có đem nhu dung hợp trong cương, dùng phương thức cương nhu biểu hiện ra ngoài mới là chính đạo. Mà kết hợp đạo lý cương nhu mới là cách đối nhân xử thế chính tông của nước mình.

Lời của Tần Mông làm Tô Mộc rơi vào trầm tư, nhưng hắn có nguyên tắc làm người của mình, sẽ không vì vài câu nói của Tần Mông mà trực tiếp thay đổi:

- Chủ tịch, tôi biết lời của ngài là có ý gì, nhưng nếu để cho tôi gặp được những chuyện bất bình như vậy, muốn tôi làm như không nhìn thấy, tôi làm không được. Mỗi một cán bộ đảng viên, từ ngày hắn quyết định làm quan, nên nghiêm khắc kiềm chế bản thân. Ai phạm sai lầm, thì phải nhận trừng phạt.

- Tôi cũng không bảo cậu làm việc kiểu như vậy, tôi chỉ muốn hỏi cậu, trong thiên hạ này chỉ có thể dùng cách cường ngạnh? Chỉ có thể dùng cương thống trị thiên hạ?

Tần Mông hỏi.

- Đương nhiên không phải!

Tô Mộc nói.

- Biết Lưu Tú sao?

Tần Mông hỏi.

- Biết! Quang Vũ đế thời Đông Hán.

Tô Mộc gật đầu đáp.

- Biết Lưu Tú, cậu nên biết ở trong lịch sử của nước ta, có thể đem cương nhu đùa tới xuất thần nhập hóa chính là Quang Vũ đế. Đừng nói là lúc ban đầu kiến quốc hay trở thành đế vương, Lưu Tú trước sau đều có thể thực hiện cương nhu. Hiệu quả hành động của Lưu Tú thế nào, từ nền chính trị yên ổn cùng kinh tế hưng thịnh thời Đông Hán thì có thể nhìn thấy. Tôi muốn nói với cậu chính là cương nhu cùng tế chính là thuật trị người. Làm cho cậu biết nên dùng cương nhu, thật sự không phải tước đoạt cương ngạnh của cậu, tôi chỉ là muốn cho cậu hiểu được, khi cần cương thì cương, khi cần nhu thì phải nhu.

- Trước kia cậu làm việc trong cơ cấu chính phủ cấp trấn, có lẽ không cần để ý việc này. Nhưng phải biết rằng từ giờ trở đi, cậu đã là cán bộ xứ cấp, cần tiếp xúc không chỉ là một hương trấn, còn có sân khấu càng rộng lớn hơn. Nếu muốn phát triển trên sân khấu rộng lớn này, cậu phải lĩnh ngộ kết hợp đạo cương nhu. Đây cũng là yêu cầu duy nhất của tôi đối với cậu trước khi cậu rời khỏi Thanh Lâm thị.

Tần Mông nói.

Tô Mộc nghe lời chỉ điểm của Tần Mông, trong lòng tràn ngập cảm động. Bất kể nói như thế nào, thái độ của Tần Mông rất rõ ràng, chính là bồi dưỡng hắn. Có Tần Mông chỉ điểm, Tô Mộc biết mình có thể tiết kiệm rất nhiều đường vòng. Nếu nói sâu hơn, sở dĩ trong Thanh Lâm thị hắn có thể làm việc sắc bén, là nhờ có nhân mạch lớn của bản thân. Nếu như nói trong thành phố không có Tần Mông, không có Lý Nhạc Dân, không có Chu Tòng Lan chiếu ứng, Tô Mộc dám làm như thế sao?

Nếu ở trong huyện không có Nhiếp Việt làm hậu trường, Tô Mộc dám quyết đoán tiến hành cải cách sao? Cho dù chân chính tiến hành, lại có bao nhiêu người nể mặt, những điều này thật sự không thể biết. Cho nên lời nói của Tần Mông thật sự làm cho Tô Mộc hiểu được sâu sắc. Dù sao hắn đã ở vị trí hiện tại, cũng không thể giống như lúc còn ở dưới hương trấn, hẳn phải có bản sắc của chính mình.

- Chủ tịch, cảm ơn ngài, thật sự cảm ơn!

Tô Mộc cảm động nói.

- Với tôi cần gì cảm ơn!

Tần Mông nhìn dáng vẻ của Tô Mộc, biết hắn đã hiểu ý tứ của mình. Những lời này nói tới đây đã thật rõ ràng, nếu còn tiếp tục nói trắng ra Tần Mông nhất định phải xem xét Tô Mộc rốt cục có đáng được bồi dưỡng hay không.

- Chủ tịch, ngài có biết lần này tôi qua Cổ Lan được an bài vào vị trí nào không?

Tô Mộc cười hỏi.

- Việc này tôi cũng không rõ ràng.

Tần Mông lắc đầu:

- Nhắc tới nếu là cán bộ giao lưu, cậu cứ ở đó an tâm công tác một thời gian, đợi khi thời cơ tới quay về là được. Nhưng mà Tô Mộc, cậu phải nhớ cậu từ Thanh Lâm đi ra, dù tới nơi đó cũng phải làm ra thành tích, không nên vứt bỏ mặt mũi của Thanh Lâm chúng ta.

- Chủ tịch, ngài yên tâm, tôi biết nên làm sao.

Tô Mộc gật đầu nói.

- Nói cũng đúng, dù sao bên kia bây giờ do Lý Hưng Hoa quản lý, bằng vào quan hệ giữa cậu cùng hắn, nói thế nào hắn cũng không để cậu có hại. Còn nữa, sau khi đi qua có sự tình gì thì đi tìm phó cục trưởng thường vụ cục công an thành phố Đỗ Dã.

Tần Mông tùy ý nói.

Đỗ Dã? Trong lòng Tô Mộc nhớ kỹ tên này, hắn biết nếu Tần Mông đã nói ra người kia, vậy chứng minh quan hệ giữa họ không đơn giản. Về phần là quan hệ thế nào, không cần hỏi sâu hơn.

- Đa tạ chủ tịch!

Tô Mộc thật tâm nói.

- Được rồi, tôi cũng không lưu cậu nữa, biết cậu còn nhiều việc cần làm. Khi nào có rảnh chúng ta cùng đi thủ đô thăm lão Trịnh. Người này thật sự cho rằng mình làm quan ở chủ đô, không đem chúng ta để vào mắt. Hôm nay gặp hắn nhất định chuốc hắn vài ly mới được.

Tần Mông nói.

- Chủ tịch, chuyện này giao cho tôi, tôi nhất định bồi sư huynh tới cùng!

Tô Mộc cười nói.

- Ha ha, đi thôi!

Tần Mông đáp.

Đợi khi Tô Mộc rời khỏi văn phòng, Tần Mông gọi điện cho Trịnh Kinh Luân, hỏi thẳng:

- Những lời nên nói tôi đã nói với Tô Mộc, nhưng mà lão Trịnh, anh nói ta nghe một chút xem, Chu lão thật sự nhìn Tô Mộc với con mắt khác sao? Tô Mộc thật sự có thể sao?

- Phải, Chu lão thật thưởng thức Tô Mộc. Mà vấn đề có thể đi tới hay không, bây giờ nói còn quá sớm. Nhưng nếu hiện tại Tô Mộc bị đuổi ra Thanh Lâm thị, thì cứ cho đoàn thanh niên Cổ Lan thị tiếp xúc với hắn nhiều một chút. Có gì giúp được hắn tận lực giúp đỡ. Ta nghe nói Cổ Lan thị bài danh cuối cùng trong toàn tỉnh chỗ anh đó.

Trịnh Kinh Luân đáp.

- Vậy thì cũng phải, nếu như có thể tôi thật sự muốn lưu lại Tô Mộc, hắn là nhân tài làm kinh tế đâu.

Tần Mông có chút đáng tiếc nói.

- Yên tâm đi, sau này vẫn sẽ còn cơ hội.

Trịnh Kinh Luân cười nói.

- Cứ như vậy đi!

Tần Mông cúp điện thoại.

Tô Mộc hoàn toàn không biết Trịnh Kinh Luân cùng Tần Môngđang bàn chuyện của mình, hắn đi ra khỏi ủy ban thành phố, liền lên xe chạy thẳng tới Nhã Trúc. Ngồi trong xe, trong đầu hắn suy nghĩ lại lời Tần Mông vừa nói, càng nghĩ càng cảm thấy khắc sâu.

Nhưng nếu đánh mất cỗ mũi nhọn kia, Tô Mộc còn là Tô Mộc sao?

- Cương nhu cùng tế…

Tô Mộc ngồi trong xe, nhìn ra cửa sổ, thì thào tự nhủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.