Người có nhân pháp, xà có xà đạo, chuột có chuột đạo, từ thời khắc con người sinh ra, nhất định phải trải qua cuộc sống muôn màu muôn vẻ. Không ai có thể né tránh hiện thực này, có một số người sinh ra giàu có, cả đời hưởng thụ vinh hoa. Có một số người từ nhỏ nghèo khó, nhất định phải đối mặt với thực tế như vậy, chẳng lẽ lại ngồi yên chờ chết đói? Nhưng cuộc sống có đôi khi chính là như vậy, sau khi giày xéo lòng tự tôn của bản thân, còn bắt bản thân phải chảy nước mắt.
Nếu không chịu, chỉ có chết đói!
Hiện tại theo những lời này của Du Quỳ, chính là như vậy!
- Mặc dù tôi không biết anh có thân phận gì, nhưng có thể làm cho Mã Minh Sơn làm chỗ dựa cho anh, chứng tỏ anh khẳng định không đơn giản, tôi nói những thứ này cũng không phải cầu xin anh lượng giải, chỉ là muốn để cho anh biết được chân tướng sự việc. Đợi sau khi anh nghe xong những gì tôi nói, nếu anh vẫn muốn kiên trì thái độ của mình, tôi cũng không còn gì để nói.
Du Quỳ vẫn hết sức duy trì ngữ điệu đều đều, hai mắt nhìn Tô Mộc, cắt tỉa lại lời ngôn ngữ, bắt đầu chậm rãi nói.
- Chuyện đêm nay, bất kể anh có tin hay không, là lần đầu tiên tôi làm. Trước kia tôi chưa từng làm chuyện như vậy, nhưng tối nay thật sự không được, nếu không làm như vậy, chúng tôi sẽ bị đuổi ra khỏi khu Cao Khai. Nếu như vậy, sau này cuộc sống của chúng tôi cũng không yên ổn. Anh biết không? Chúng tôi làm như vậy, tiền kiếm được, cũng không phải rơi toàn bộ vào túi tiền của chúng tôi, nói chính xác, chúng tôi chỉ có thể tiêu được một phần rất ít, phần lớn số tiền đều nằm trong tay Từ Hổ.
Từ Hổ? Lại là Từ Hổ? Chân mày Tô Mộc khẽ cau lại, nhưng vẫn im lặng ngồi nghe Du Quỳ nói tiếp. Một khi Du Quỳ nói ra nàng cũng không có ý do dự dừng lại. Hơn nữa nàng sở dĩ theo dõi Tô Mộc tới đây, cũng là muốn nói ra sự thật, hy vọng có thể giúp được Hạ Đào. Nếu không, Du Quỳ thật sự không có cách nào, cho dù biết rằng làm như vậy hi vọng rất nhỏ, nàng cũng phải đánh cuộc một lần.
- Có lẽ anh vẫn không biết tại sao tôi có chìa khóa phòng của anh? Thật ra thì đó là khách sạn đưa cho. Nếu tôi có thể thuận lợi lấy tiền của anh đi thì tốt, nếu không lấy trộm được, thì sau đó sẽ sử dụng trò mỹ nhân kế. Nhưng chúng tôi thật sự không có cách nào. Anh không biết, đám lăn lộn như chúng tôi, mỗi tháng theo định kỳ phải nộp cho đội phó trị an Từ Hổ một khoản hiếu kính.
Nếu có tháng nào không nộp, hắn sẽ bắt tất cả chúng tôi. Tôi thật sự không muốn vào chỗ đó, nơi đó quả thực không phải nơi cho người ở. Hạ Đào ca vì tôi đã từng vào đó nhiều lần, mỗi lần ra ngoài đều là vết thương chồng chất. Lần này nhìn thấy lại sắp cuối tháng, nhưng chúng tôi còn thiếu ba ngàn đồng, cho nên sau khi biết anh rất giàu có, chúng tôi mới gây ra chuyện này.
Thật sự, tôi không lừa ngươi, nếu không, tại sao Từ Hổ lại đáp ứng chúng tôi vào trong cục chỉ là đi dạo? Nhưng cho dù đi dạo tôi cũng không cần đi vào. Nếu như không phải vì lời nói của anh, chuyện đêm nay chính là như vậy.
Nhưng hiện tại, bọn người Hạ Đào lại bị Nhâm đội nhốt lại, nói muốn nghiêm khắc điều tra. Tôi thật sự không có cách nào rồi, cho nên mới đến van cầu anh, hi vọng ngươi có thể đại nhân đại lượng, bỏ qua cho Hạ Đào? Chỉ cần anh chịu bỏ qua cho hắn, chúng tôi bảo đảm sẽ không phạm tội ở khu Cao Khai này nữa.
Theo lời nói của Du Quỳ..., sắc mặt Tô Mộc càng ngày càng âm trầm. Vốn còn tưởng rằng Từ Hổ chỉ là một người ỷ thế hiếp người. Không ngờ sau lưng hắn còn làm ra những chuyện như vậy. Giống như là Du Quỳ đã nói, nếu như tối nay không phải vì mình chặn ngang một cước, đổi thành người khác sợ rằng chuyện này sẽ đi qua như vậy. Đây vừa vặn là bởi vì mình cũng kinh động đến Mã Minh Sơn, Du Quỳ mới nhận được tin tức, biết lần này Từ Hổ sợ rằng sẽ gặp hạn, cho nên mới tới đây van xin mình.
- Đồ cặn bã bại hoại!
Tô Mộc hung hăng nói.
- Tôi biết chúng tôi làm không đúng. Nhưng chúng tôi thật sự là không có cách nào. Tôi không muốn ở chỗ này tố khổ với anh, tôi chỉ muốn cho anh biết, Hạ Đào vốn không muốn trở thành lưu manh. Tất cả đều là Từ Hổ ép, chỉ cần anh có thể hỗ trợ bỏ qua cho Hạ Đào, chúng tôi nguyện ý lấy ra chứng cớ tội phạm của Từ Hổ.
Du Quỳ gấp giọng nói.
- Làm sao? Cô đang nói điều kiện với tôi sao?
Tô Mộc lãnh đạm nói.
- Không! Tôi không muốn nói điều kiện với anh, tôi chỉ muốn nói cho anh biết, Hạ Đào làm như vậy vì có ẩn tình. Nếu thật sự điều tra..., chúng tôi cũng sẽ thật tình khai báo. Nếu ngồi tù, chúng tôi tuyệt đối sẽ không nhận nợ. Chỉ cần anh chịu hỗ trợ, tôi sẽ ngay lập tức đi giao chứng cớ cho Nhâm Đội, hơn nữa tôi cũng sẽ tự thú.
Du Quỳ có chút không kềm nén được gấp gáp nói.
Thật sự là một nữ nhân lăn lộn trong xã hội!
Mỗi câu nói đều rất mạch lạc, hơn nữa cũng rất có ý tứ, chỉ cần thuận theo mạch suy nghĩ của nàng, ngươi sẽ phát hiện, vô hình trung sẽ bị nàng nắm đi, sa vào trong không khí nói chuyện nàng tỉ mỉ bố trí.
Tô Mộc không thích cảm giác như thế!
Hạ Đào có nghĩa khí, có nỗi khổ tâm hay không, đối với hắn đều không có bất kỳ ý nghĩa gì nữa, chỉ cần chuyện vẫn trong tay Nhâm Lập Quyên, theo lẽ công bằng xử lý, đá tên cặn bã Từ Hổ ra khỏi cảnh đội, đã đạt tới yêu cầu của Tô Mộc rồi.
- Hiện tại cô cầm chứng cớ đến phân cục, tự mình giao chứng cớ cho Nhâm Lập Quyên đội trưởng, sau đó nói cho cô ấy biết, chuyện các người giở trò mỹ nhân kế tôi sẽ không truy cứu, nhưng các ngươi phải phối hợp với Nhâm đội, chứng thực chuyện của Từ Hổ! Về phần trên lưng các người sẽ đeo trách nhiệm gì, hãy để cho luật pháp phán quyết, tôi sẽ không can thiệp chấp pháp.
Tô Mộc bưng cà phê lên, bình tĩnh nói.
- Được, được, vậy tôi đi ngay!
Du Quỳ như trút được gánh nặng vội vàng đứng dậy rời đi.
Chỉ cần nhận được thái độ chính diện của Tô Mộc, mục đích đến đây của Du Quỳ đã đạt được. Du Quỳ cũng không phải không hiểu phép tắc, nàng biết nếu không có chứng cớ xác thật, chỉ riêng chuyện lừa đảo, thật sự đã không thể thoát tội. Hơn nữa bọn họ có hành động lập công, có thể giảm nhẹ tội. Chỉ cần lần này có thể tránh được một kiếp, chỉ cần Từ Hổ rơi đài, bọn họ tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy nữa.
Tô Mộc nhìn thân ảnh Du Quỳ biến mất trước mắt, trong đáy lòng không có bất kỳ gợn sóng. Hắn cũng không cho mình làm như vậy có gì không đúng, bọn người Hạ Đào phạm sai lầm, tự nhiên sẽ có luật pháp xử lý. Nếu có thể để cho Du Quỳ lấy ra càng nhiều chứng cớ, đá con sâu làm rầu nồi canh Từ Hổ ra khỏi đội trị an, đây tuyệt đối là chuyện Tô Mộc vui lòng nhìn thấy.
Ngồi ở đây không bao lâu, Tô Mộc liền đứng dậy rời đi, tìm một khách sạn không tệ ở thành phố Cổ Lan nghỉ lại. Lần này hắn không gặp bất cứ phiền phức gì, ngủ một giấc tới sáng. Sau khi ăn điểm tâm, rửa mặt, Tô Mộc liền chuẩn bị tới bộ tổ chức thị ủy thành phố Cổ Lan trình diện. Tới cũng tới rồi, tối qua lại phát sinh chuyện như vậy, Tô Mộc biết bộ dạng của mình cũng không thể giấu diếm được nữa.
Nếu giấu diếm không được, chi bằng không giấu diếm nữa.
Khi Tô Mộc xuất hiện tại bộ tổ chức thị ủy thành phố Cổ Lan, người chịu trách nhiệm tiếp đãi hắn, thật ra khiến Tô Mộc có chút bất ngờ, hắn làm sao cũng không nghĩ tới, người chịu trách nhiệm nói chuyện cùng hắn, lại là bộ trưởng bộ tổ chức thị ủy thành phố Cổ Lan, Bàng Tử Trăn.
Điều này làm cho Tô Mộc thật sự bất ngờ!
Quy cách tiếp đãi như vậy có phải quá cao hay không?
Chẳng lẽ nói trong chuyện này có uẩn khúc hay sao? Hay Bàng Tử Trăn là người của Lý Hưng Hoa?
Trước khi tới thành phố Cổ Lan, Tô Mộc đã từ trong miệng Diệp An Bang dò được tiếng gió, lần này đến thành phố Cổ Lan, lại có Diệp An Bang điểm tướng, lại có Lý Hưng Hoa điểm danh yêu cầu. Cho nên Tô Mộc biết lần này tới đây, mình cũng không phải lục bình không có chỗ nương tựa. Người khác không dám nói, tối thiểu Lý Hưng Hoa nhất định sẽ đứng bên cạnh mình. Còn mình nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cũng sẽ đứng bên phía Lý Hưng Hoa.
Dù sao ở trong thể chế, có một số quan hệ anh muốn giấu cũng giấu không được.
Người nào không biết Lý Hưng Hoa trước kia là Phó thị trưởng thường vụ thành phố Thanh Lâm, người nào không biết Tô Mộc là từ huyện Hình Đường thành phố Thanh Lâm trao đổi đến? Chuyện ở ngoài sáng, không cần suy nghĩ nhiều là có thể đoán ra đại khái....
Cuộc nói chuyện rất bình thường, cứ như vậy diễn ra giữa Tô Mộc và Bàng Tử Trăn.
Đừng thấy nói chuyện như vậy là công thức hoá, nhưng dưới sự hướng dẫn cố ý của Bàng Tử Trăn, hắn hỏi rất nhiều vấn đề muốn biết. Nhưng điều khiến cho hắn cảm thấy có chút bất đắc dĩ chính là, Tô Mộc giống như đã sớm đoán được những vấn đề này, mỗi lần trả lời đều rất hoàn mỹ, nhưng hoàn mỹ như vậy cũng chỉ là mơ hồ, nếu cẩn thận suy nghĩ..., tất cả đều là lời nói khách sáo.
Thật sự chính là một kẻ linh hoạt không đơn giản!
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, nếu không phải tự mình nói chuyện, Bàng Tử Trăn cũng không thể tin được, người trẻ tuổi trước mắt này lại có suy nghĩ tinh tế như vậy.
Người này bất phàm!
Mọi người đều biết bên trong quan trường, bí thư huyện ủy cũng vậy, bí thư thị ủy cũng vậy, thậm chí là bí thư tỉnh ủy, đều có một quy luật ai cũng tán đồng, đó chính là những người này trong thường ủy hội, bất kể là nắm giữ hay không nắm giữ, có hai phiếu cần phải nắm trong tay. Một là của thư ký trưởng, nói thí dụ như thư ký trưởng của phòng thư ký thị ủy, là người chuyên phục vụ cho bí thư thị ủy, nếu như nói ngay cả lá phiếu của bí thư thị ủy cũng không nắm giữ được, vậy thì có vấn đề rồi.
Còn có một phiếu chính là bộ trưởng bộ tổ chức thị ủy, bí thư thị ủy là quản nhân sự, làm bí thư trông coi đại quyền nhân sự, nếu bộ trưởng bộ tổ chức thị ủy và mình không đồng lòng, tình huống như thế thật sự nguy hiểm. Mặc dù nói ở chỗ này sẽ có ngoại lệ xuất hiện, nhưng hiện tượng như vậy trước sau là phổ biến nhất. Nếu hai lá phiếu này không thể nắm trong tay, bí thư thị ủy tuyệt đối sẽ nổi đóa.
Bàng Tử Trăn chính là duới tình huống như thế, là người đầu tiên đứng về phía Lý Hưng Hoa!
Từ trong miệng Lý Hưng Hoa, Bàng Tử Trăn biết Tô Mộc làm thế nào đến được thành phố Cổ Lan, cũng hiểu được ở trong lòng Lý Hưng Hoa địa vị của Tô Mộc có phân lượng như thế nào, cho nên cuộc nói chuyện này mới do hắn tự mình ra mặt, nếu không, Bàng Tử Trăn tuyệt đối có thể tìm lý do khác rời khỏi.
Khi Bàng Tử Trăn đặt câu hỏi, Tô Mộc làm sao lại không đánh giá vị đứng đầu bộ tổ chức thị ủy.
Khi hai người mới vừa gặp mặt, trong nháy mắt thân thể vô tình tiếp xúc, quan bảng trong đầu Tô Mộc xoay tròn, khiến cho Tô Mộc có được những hiểu biết cơ bản nhất về Bàng Tử Trăn, cũng chính vì hiểu rõ, khiến cho Tô Mộc biết được, Bàng Tử Trăn là người vô hại.