Quan Bảng

Chương 512: Một chỗ sơ hở trí mạng



- Đi đi!

Bạch Vi Dân nói.

- Vâng!

Khi Mai Ngự Thư sắp rời khỏi phòng làm việc, Bạch Vi Dân đột nhiên hỏi:

- Là ai bên bộ tổ chức đưa xuống?

- Nghe nói là Bàng bộ trưởng đích thân đưa đi.

Mai Ngự Thư nói.

- A!

Bạch Vi Dân có vẻ ngạc nhiên nói:

- Như vậy, nghi thức hoan nghênh phải cố gắng bố trí long trọng một chút, một giờ đủ không?

- Đủ, mọi thứ đã chuẩn bị xong, giờ chỉ cần bầy đặt là hoàn thành.

Mai Ngự Thư nói.

- Đi đi!

Sau khi Mai Ngự Thư rời đi, Bạch Vi Dân đứng phía trước cửa sổ, hai mắt khẽ nheo lại, tự nhủ:

- Bàng Tử Trăn tự mình đưa xuống tiền nhiệm...

Tô Mộc cũng không rời đi, mà ngồi bên trong phòng làm việc phía ngoài bộ tổ chức chờ đợi. Một giờ nghe rất dài, thật ra cũng rất ngắn. Tô Mộc yên tĩnh cắt tỉa lại nội dung mới vừa nghe được, suy nghĩ nên làm như thế nào mới có thể trong thời gian ngắn nhất, triển khai công việc ở khu Cao Khai. Đúng lúc này, một đạo thân ảnh đột nhiên xuất hiện trước mắt.

- Xin hỏi, anh là đồng chí Tô Mộc?

Tô Mộc ngẩng đầu nhìn về phía trước, xuất hiện trước mắt hắn chính là một nam tử quần áo sạch sẽ lịch lãm, hắn đeo một đôi mắt kiếng màu đen, trên mặt lộ ra nụ cười nhợt nhạt. Nhưng hai đầu lông mày lại tỏa ra vẻ kiêu ngạo không hề che giấu. Hắn đứng trước mặt Tô Mộc, nhìn Tô Mộc, chờ đợi câu trả lời của hắn.

- Không sai, tôi là Tô Mộc!

Tô Mộc bình tĩnh nói.

- Xin chào, tôi là Cố Lễ.

Cố Lễ vừa nói vừa vươn tay. Tô Mộc vừa vặn muốn thăm dò lai lịch đối phương, dĩ nhiên không hề do dự liền cầm lấy, bên trong quan bảng chuyển động, khiến cho hắn rất nhanh hiểu được vị trước mắt này là người nào.

Khó trách bày ra tư thái lớn như vậy, hai đầu lông mày toát ra vẻ kiêu ngạo, thì ra là người ta có tiền vốn này. Chẳng qua kiêu ngạo như vậy, đặt trước mặt Tô Mộc hoàn toàn không có tác dụng.

Tên họ: Cố Lễ

Chức vụ: Thư ký bí thư thị ủy Lý Hưng Hoa

Yêu thích: chơi chữ

Độ thân mật: hai mươi

Lên chức: tạm thời chưa có

Bệnh không tiện nói ra: bệnh đau mắt

Điều riêng tư: Tô Mộc có tranh thủ tình cảm với mình hay không?

Nơi này là bộ tổ chức thị ủy, nếu như không phải là người có thân phận, quả quyết không thể nào tùy tiện đi vào phòng làm việc này. Mà tư liệu quan bảng cho thấy đã thực sự minh xác, nam tử tên là Cố Lễ này chính là thư ký của Lý Hưng Hoa sau khi được điều tới đây. Chẳng qua ánh mắt của Lý Hưng Hoa thật sự có chút vấn đề. Người tên Cố Lễ này thậm chí còn có chút xấc lác hơn Đường Minh Hán trước đó.

Thật sự nghĩ ngươi là thư ký của Lý Hưng Hoa, là có thể diễu võ dương oai với ta sao?

Tô Mộc cũng không phải không tôn trọng Lý Hưng Hoa, dù sao Lý Hưng Hoa lúc trước cũng có chút chiếu cố hắn, hai người lại đều có quan hệ với Diệp An Bang, muốn không trở thành đồng minh cũng không được. Chẳng qua thái độ của Cố Lễ, khiến cho Tô Mộc thật sự khó chịu. Ngươi xấc láo với người khác thì thôi, lại còn bày ra tư thái như vậy trước mặt Tô Mộc, khoa trương hơn chính là, hai tay mới chạm vào liền tách ra.

Làm vậy là có ý gì? Tô Mộc còn không có tư cách bắt tay ngươi sao?

Tranh thủ tình cảm với ngươi? Tận đáy lòng Tô Mộc khinh thường mỉm cười. Tô Mộc ta tới đây là làm chuyện, không phải là tới tranh thủ tình cảm với ai đó. Cố Lễ ngươi có thể trở thành thư ký của Lý Hưng Hoa thì thế nào, ta chẳng muốn đi quản, nhưng ta còn chưa suy bại tới mức muốn tranh thủ tình cảm với ngươi.

- Chào Cố thư ký.

Tô Mộc nghĩ tới đây, giọng nói liền trở nên bình thản hơn không ít.

Chỉ có điều giọng nói bình thản này, khiến cho cảm giác ưu việt trong lòng Cố Lễ thoáng cái hạ xuống không ít, từ ngày hắn trở thành thư ký của Lý Hưng Hoa, ở trong thành phố hưởng vô số vinh quang, không ngờ trước mặt Tô Mộc lại nhận được thái độ như vậy. Tô Mộc à Tô Mộc, ngươi cho ngươi là ai. Ngươi không phải chỉ là một cán bộ trao đổi thôi sao? Ỷ vào trước kia là bộ hạ của bí thư, là có thể cưỡi trên cổ tôi tác oai tác quái hay sao?...

- Tô chủ nhiệm, tôi là phụng theo chỉ thị của bí thư, đến đây mời anh qua đó, bí thư có chuyện muốn hỏi anh.

Trong giọng nói của Cố Lễ vẫn toát ra vẻ kiêu ngạo, đẩy Lý Hưng Hoa ra phía trước, muốn để cho Tô Mộc biết, sau lưng mình chính là vị tôn đại phật kia, một chủ nhiệm quản ủy hội khu Cao Khai, sau này thấy mình nhất định phải cung kính một chút.

Không thể không nói, có một số người ở trước mặt người khác nói thế này, ở sau lưng lại nói thế khác. Đối với người như vậy, trong lòng bọn họ chỉ có một điều, đó chính là nịnh bợ lãnh đạo. Giống như Cố Lễ hiện tại, Tô Mộc có thể tưởng tượng được, Cố Lễ ở trước mặt Lý Hưng Hoa tuyệt đối là biểu hiện vô cùng biết điều. Mà bởi vì biết điều như vậy, mới để cho hắn toát ra tư thái cuồng ngạo như vậy.

Chẳng qua Lý Hưng Hoa làm sao lại lựa chọn người như Cố Lễ làm thư ký chứ?

Chẳng lẽ người xuất thân từ thư ký như Lý Hưng Hoa, không biết vị trí thư ký có tầm quan trọng như thế nào sao? Hay là trong chuyện này còn có tin vịt khác?

Khụ khụ!

Khi Tô Mộc vừa định gật đầu rời đi, thân ảnh của Bàng Tử Trăn đã từ bên cạnh dần hiện ra, sau hai tiếng ho khan rất nhỏ, cười nói với Cố Lễ:

- Tiểu Cố, cậu đang làm gì vậy? Tại sao đến bộ rồi, cũng không biết đến chỗ tôi nói một tiếng.

Nghe được lời nói của Bàng Tử Trăn..., toàn thân Cố Lễ nhất thời rùng mình một cái, hắn có thể diễu võ dương oai trước mặt Tô Mộc, nhưng đối mặt với người như Bàng Tử Trăn, hắn tuyệt đối không dám có bất kỳ ý tứ ngỗ nghịch. Phải biết rằng đây chính là thường ủy thị ủy, là đối tượng Lý Hưng Hoa cố gắng dựa hơi, nếu đắc tội, những ngày an nhàn của mình cũng xem như chấm dứt.

- Bàng bộ trưởng, tôi không phải có chút chuyện bí thư phân phó, cho nên mới gấp gáp không tới chỗ ngài trình diện sao?

Cố Lễ vội vàng nói.

- Nếu là chuyện Lý bí thư phân phó, dĩ nhiên là đại sự, không biết là chuyện gì?

Bàng Tử Trăn hỏi.

- Là như vậy, bí thư nói muốn gặp Tô chủ nhiệm. Cho nên tôi mới tới đây, muốn mời Tô chủ nhiệm qua đó. Bàng bộ trưởng, không quấy rầy các vị chứ?

Cố Lễ cười hỏi.

- Làm sao lại như vậy?

Bàng Tử Trăn cười nói:

- Nhưng một giờ sau, tôi phải đích thân đưa Tô chủ nhiệm đến khu Cao Khai nhận chức, cho nên...

- Được, tôi biết phải nói thế nào với bí thư rồi.

Cố Lễ cười nói.

- Vậy thì tốt!

Bàng Tử Trăn cười nói với Tô Mộc:

- Tô chủ nhiệm, vậy một giờ sau chúng ta gặp nhau trước tòa nhà thị ủy. Cậu tới chỗ Lý bí thư đi, không chừng Lý bí thư tìm cậu có chuyện gì.

- Không thành vấn đề!

Tô Mộc gật đầu nói.

Sau khi Cố Lễ rời khỏi phòng làm việc trước, Bàng Tử Trăn lại nói với Tô Mộc:

- Tô chủ nhiệm, Cố Lễ là thư ký của Lý bí thư, lúc trước công tác ở cục du lịch chúng tôi, tỷ tỷ của hắn chính là cục trưởng cục du lịch thành phố Cổ Lan chúng tôi Cố Mỹ.

Vẽ rồng điểm mắt!

Tô Mộc giống như vừa bắt được cái gì, mặc dù bây giờ còn rất mơ hồ, nhưng có thể phát hiện dấu vết. Vì vậy trong lòng hắn tràn đầy lòng cảm kích với nhắc nhở của Bàng Tử Trăn.

- Bàng bộ trưởng, đa tạ, lúc nào rãnh rỗi, tôi mời Bàng bộ trưởng ăn bữa cơm, đến lúc đó kính xin Bàng bộ trưởng đại giá quang lâm.

- Được được!

Bàng Tử Trăn cười nói.

Đợi sau khi Tô Mộc rời khỏi bộ tổ chức thị ủy, trước mắt Bàng Tử Trăn chợt hiện lên một đạo ánh sáng, so sánh Tô Mộc với Cố Lễ, càng cảm thấy có chút thất vọng đối với Cố Lễ. Cố Lễ có thể trở thành thư ký của Lý Hưng Hoa, là đi cửa sau. Người này chẳng qua là biết giả bộ làm người tốt trước mặt Lý Hưng Hoa, đi ra ngoài là vẫy cái đuôi to. Đối với Cố Lễ, tận đáy lòng Bàng Tử Trăn hoàn toàn không có hảo cảm.

Hiện tại so sánh Cố Lễ với Tô Mộc, Bàng Tử Trăn lại càng cảm thấy Cố Lễ không có tiền đồ.

Hi vọng Lý Hưng Hoa có thể sớm thay đổi con người này, nếu không không biết lúc nào, Cố Lễ sẽ liên lụy đến Lý Hưng Hoa.

Khi Tô Mộc rời khỏi bộ tổ chức thị ủy, Cố Lễ đã không đứng bên ngoài, mà ngồi trong xe sắm vai tài xế, nhìn thấy Tô Mộc đi ra ngoài, liền ý bảo Tô Mộc lên xe. Tô Mộc khẽ nhíu mày, nhưng không nói thêm gì, chỉ âm thầm ghi nhớ trong lòng, tạm thời liệt Cố Lễ vào hàng ngũ không giao lưu. Người như vậy, nếu không có Lý Hưng Hoa bao phủ, đoán chừng sớm đã bị người khác nuốt sạch rồi....

Trên đường đi biểu hiện của Cố Lễ, càng khiến cho Tô Mộc kiên định ý nghĩ của mình, Cố Lễ thật sự quá cuồng ngạo, hoàn toàn không biết thu liễm.

Thật ra trong lòng Cố Lễ cũng không ưa Tô Mộc, ngươi nói trao đổi cán bộ nào không trao đổi, tại sao cần phải là Tô Mộc. Cố Lễ đã thử kiểm tra, hiểu rõ ở trong lòng Lý Hưng Hoa, Tô Mộc có vị trí như thế nào. Cố Lễ sợ Tô Mộc sẽ chống lại mình, cho nên mới nghĩ tới bất cứ lúc nào cũng phải tiến hành gõ hắn, để cho hắn hiểu vị trí của mình như thế nào.

Dĩ nhiên còn có một nguyên nhân giấu diếm chính là Cố Lễ ghen tỵ, tại sao mình lăn lộn nhiều năm như vậy, mới ngồi đến vị trí hiện tại. Hơn nữa vị trí này, còn là lão tỷ hắn đi cửa sau, nếu không chắc chắn không thể lấy được. Nhưng Tô Mộc thì sao? Còn trẻ như vậy, đã là cán bộ thực quyền cấp xử, mặc dù nói sắp tới sẽ đến khu Cao Khai, nhưng dù sao nơi đó cũng là một cơ cấu cấp huyện. Sau khi Tô Mộc qua đó, chính là người đứng đầu.

Nghĩ đến khi còn ở tuổi Tô Mộc, Cố Lễ vẫn đang còn ở cục du lịch, hắn liền cảm thấy thực sự đố kỵ. Cố Lễ bị vây trong đố kỵ hoàn toàn không ý thức được, quan hệ giữa mình và Tô Mộc, vốn không phải như vậy. Nếu thật sự xé mở da mặt, quan hệ tan vỡ..., Cố Lễ sẽ nhận được bảo vệ của Lý Hưng Hoa sao? Chẳng lẽ Lý Hưng Hoa không biết mình có đức hạnh như thế nào hay sao?

Nếu người này không để tâm vào chuyện vụn vặt, không bị dục vọng làm cho choáng váng đầu óc, thì chuyện xảy ra đã không đạt đến trình độ đại thất như vậy.

- Tô chủ nhiệm, lần này sau khi anh tiền nhiệm, bên cạnh không thể không có mấy người hiểu chuyện, Niên Họa của văn phòng khu Cao Khai rất khá, nếu có thể giữ lại bên cạnh giúp đỡ, tuyệt đối có thể làm cho anh trong thời gian ngắn nhất, nắm giữ khu Cao Khai, anh có thể suy nghĩ.

Trước khi xe dừng ở tòa nhà thị ủy, Cố Lễ và Tô Mộc cùng nhau đi tới, hắn cười nói.

Không biết! Nông cạn! Cuồng ngạo!

Chính mấy câu nói này đã khiến Tô Mộc liệt Cố Lễ vào trong sổ đen, thật sự không chuẩn bị cố bất kỳ cuộc gặp gỡ nào nữa với Cố Lễ. Người như vậy, ngay cả quy củ cơ bản nhất của quan trường cũng không hiểu, bị chơi chết cũng là chuyện sớm hay muộn.

Xem ra rất cần thiết, sau khi gặp Lý Hưng Hoa, phải nói với hắn mấy câu về Cố Lễ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.