Trong lòng ai cũng có một cái cân đòn, cân ra cái mà hắn cho là công bình và chánh nghĩa. Giống như đảng viên già như Mã Văn Xương, cả đời khổ cực phấn đấu vì thôn Thượng Hà, mặc dù dưới sự hướng dẫn của hắn, thôn Thượng Hà cũng không có phát triển vượt bậc, nhưng so với trước kia, đã thay đổi rất nhiều. Dưới tình huống như thế, người của thôn Thượng Hà thực sự rất tôn kính hắn.
Tại sao tôn kính? Bởi vì hắn thật lòng vì dân làm việc, là vì cuộc sống của bọn họ mà nỗ lực. Chỉ cần ngươi tốt với chúng ta, chúng ta có thể lấy ra thành tâm gấp mười gấp trăm lần đối đãi ngươi, đây cũng là tâm lý chất phác nhất trong lòng dân chúng. Chỉ cần có cơm ăn, ai muốn đi gây chuyện?
Bọn họ thật sự không nghĩ tới, Tô Mộc còn trẻ mà có thể làm ra cử động vì bọn họ như vậy. Phải biết rằng làm như vậy, tương đương đối mặt với lãnh đạo của huyện Hoa Cổ, chưa nói đến thúc thúc của Hạ Tiểu Xuyên còn là huyện trưởng huyện Hoa Cổ. Tô Mộc làm như vậy, chắc chắn sẽ đắc tội với huyện trưởng.
Nhưng Tô Mộc dám làm như vậy!
Làm như vậy, dẫn đến hiện tượng trực tiếp chính là các lão gia thôn Thượng Hà đều quăng ra ánh mắt hết sức tôn kính về phía Tô Mộc. Tuổi còn nhỏ thì thế nào? Ý chí không ở chỗ lớn tuổi. Tô Mộc thật sự có thể làm việc cho bọn họ, chẳng lẽ bọn họ còn có gì có thể nói sao? Chẳng lẽ không nhìn thấy cách làm của Tô Mộc, từ ban đầu chính là lạnh lùng và quyết đoán như vậy sao?
Cái gọi là Thái Cực quyền trên quan trường, ở trên người Tô Mộc từ đầu đến cuối đều không xuất hiện.
Điều này nói rõ cái gì? Nói rõ ở trong lòng Tô Mộc, thật sự muốn làm việc cho bọn họ. Đối với người như vậy, đối với vị quan như vậy. Bọn họ còn cần gì nhiều lời. Không tín nhiệm Tô Mộc thì tín nhiệm người nào?
- Ngươi dám động đến ta?
Hạ Tiểu Xuyên té trên mặt đất la lớn. Mặc dù đến lúc này, Hạ Tiểu Xuyên vẫn không có ý tứ chịu thua, vẻ mặt vẫn quật cường cuồng vọng.
- Hạ Tiểu Xuyên, hành động hiện tại của ngươi đã là phạm tội, chúng ta sẽ theo quy định tiến hành tra hỏi. Bây giờ đi theo chúng ta!
Từ Viêm trực tiếp xách Hạ Tiểu Xuyên, không để ý hắn giãy dụa nghiêm túc nói.
- Hạ Tiểu Xuyên. Cho ngươi một lời khuyên, trên đỉnh đầu ba thước có thanh thiên, đừng cho là những chuyện mình làm không có ai quản. Có đôi khi có một số việc không phải là không báo, chỉ là chưa tới lúc mà thôi. Mang đi!
Tô Mộc tùy ý nói.
- Vâng!
Sau khi Từ Viêm cúi chào, liền kêu tất cả nhân viên cảnh sát bắt đầu hành động. Mặc dù người của hóa chất Húc Thịnh không ít. Nhưng phải biết rằng lúc này không có ai trong bọn họ dám lộn xộn, chớ nói chi là lén trốn đi.
Lời Hạ Tiểu Xuyên đe dọa uy hiếp bọn họ đã nghe thấy, nhưng nghe thấy thì thế nào? Cho dù không nghe lời Hạ Tiểu Xuyên, nhiều nhất chỉ là bị sa thải. Nếu như nghe lời Hạ Tiểu Xuyên, hậu quả sẽ thật sự rất nghiêm trọng. Bọn họ đều có nhà cửa có vợ con, há có thể đi theo ngươi gây chuyện? Không chạy, cho dù bị giải đến trong cục, với hành động như bọn họ, xử phạt cũng không nghiêm trọng.
Không có người nào vì Hạ Tiểu Xuyên mà vứt bỏ tiền đồ!
Đợi sau khi Từ Viêm đưa tất cả lên xe trở về. Trương Quan Trung tiến lên trước thấp giọng nói:
- Lãnh đạo, nếu làm như vậy, vậy bên hóa chất Húc Thịnh phải làm sao bây giờ? Còn cả huyện Hoa Cổ phải giải quyết như thế nào?
Phải biết rằng Hạ Tiểu Xuyên không phải người bình thường, chưa nói đến danh hiệu một trong mười đại xí nghiệp lớn, thật sự khiến cho người ta đau đầu. Hiện tại Tô Mộc làm như vậy, rõ ràng là không để ý đến cái gọi là danh hiệu này. Phải biết rằng danh hiệu này do chính phủ huyện Hoa Cổ ban tặng, Tô Mộc làm như vậy, rõ ràng là đang nói, tại sao chính phủ huyện Hoa Cổ các ngươi có thể ban phát vinh dự cho người như vậy.
Chuyện này sợ rằng không thể che đậy được, nếu thật sự làm ầm ĩ đến thành phố, không chừng Tô Mộc sẽ chịu thiệt. Phải biết rằng hiện tại ở thành phố Cổ Lan, người để ý Tô Mộc không ít, chỉ riêng Bạch Vi Dân đã đủ gây khó khăn cho Tô Mộc rồi.
- Yên tâm đi, cho dù huyện Hoa Cổ bọn họ muốn lấn át, tôi cũng sẽ không lấn át. Chuyện này rõ ràng là khi dễ chúng ta, chẳng lẽ chúng ta không dám nói gì sao? Chuyện này cho dù huyện Hoa Cổ không nói, tôi cũng đòi bọn họ một lời giải thích.
Tô Mộc không hề có ý tứ lo lắng.
Trương Quan Trung nghe được lời này của Tô Mộc, liền không nói thêm gì nữa. Chức trách của thư ký chính là nhắc nhở, về phần làm thế nào là chuyện của lãnh đạo, hắn sẽ không quản quá nhiều. Hơn nữa chuyện hôm nay, trong lòng Trương Quan Trung cũng đầy hỏa khí, chuyện này là thế nào? Người của hóa chất Húc Thịnh cũng quá kiêu ngạo đi, thậm chí ngay cả Tô Mộc cũng dám đánh, quả thực là vô cùng vô pháp vô thiên.
Nếu cứ để mặc cho huyện Hoa Cổ làm như vậy, chẳng phải khu Cao Khai chúng ta sẽ bị mọi người nhạo báng!
Những ý nghĩ này, thậm chí là hậu quả dẫn đến sau khi bắt Hạ Tiểu Xuyên đi, người của thôn Thượng Hà hoàn toàn không biết. Hiện tại bọn họ chỉ biết là, Tô Mộc đã làm chủ cho bọn họ. Nếu như không phải nhờ Tô Mộc..., chuyện hôm nay cũng không ai biết sẽ phát triển theo phương hướng như thế nào, Tô Mộc chính là cứu tinh của thôn Thượng Hà bọn họ, là người bọn hắn vô cùng cảm kích.
- Tô chủ nhiệm, đa tạ.
Mã Văn Xương tiến lên phía trước kích động nói.
- Lão bí thư chi bộ, ngài đừng nói như vậy, chuyện như vậy ngài cám ơn tôi làm gì? Đây là chuyện thuộc bổn phận của tôi.
Tô Mộc vội vàng nói. Hiện tại rất nhiều cán bộ lãnh đạo đều như vậy, chuyện vốn thuộc về công tác của bọn hắn, nhưng được người khác cảm tạ ân đức mới có thể đi làm. Bọn họ đã quên rằng, nếu cởi lớp da trên người xuống, bọn họ cũng không khác gì quần chúng bình thường?
- Không, chuyện này thật sự phải cảm tạ ngài, nếu như không có Tô chủ nhiệm, hôm nay sợ rằng chúng tôi đã thật sự gặp xui xẻo. Tô chủ nhiệm, ngài không biết, hai người kia bị đánh như thế nào. Còn cả trường học hiện tại thật sự thê thảm không nỡ nhìn, bọn nhỏ cũng không có chỗ nào đi học, tôi quả thật thấy hổ thẹn với thân phận bí thư chi bộ này.
Mã Văn Xương vừa nói vừa muốn rơi lệ.
Lão đảng viên này dùng tâm huyết cả đời ném vào thôn Thượng Hà, ai ngờ đến lúc già rồi phải đối mặt với loại người bại hoại như Hạ Tiểu Xuyên. Chuyện như vậy đã tạo thành rung chuyển trong tín ngưỡng của Mã Văn Xương, nếu như không phải vào thời điểm mấu chốt Tô Mộc đột nhiên xuất thế, trong lòng Mã Văn Xương không biết sẽ nghĩ như thế nào, sau này không biết phải làm sao? Phải biết rằng tư tưởng mê mang là chuyện đáng sợ nhất.
- Tô chủ nhiệm, thật sự cảm tạ ngài!
- Tô chủ nhiệm, ngài phải tiếp tục làm chủ cho chúng tôi!
- Tô chủ nhiệm, ngài có muốn vào trong thôn chúng tôi nhìn một cái không, chúng tôi thật sự không nói dối, ngài phải thấy những gì bọn họ đã làm!
Theo những âm thanh này vang lên, Tô Mộc quyết đoán gật đầu, vừa nói vừa kéo cánh tay Mã Văn Xương:
- Lão bí thư chi bộ, nếu như vậy, vậy chúng ta cùng vào thôn xem một chút. Tôi bây giờ rất muốn nhìn xem, hóa chất Húc Thịnh rốt cuộc lớn lối như thế nào, lại dám làm ra chuyện như vậy. Các vị yên tâm, Tô Mộc tôi đã nói là làm, cho dù có liều mạng mất chức quan trên đầu, cũng sẽ đòi hỏi một câu trả lời cho thôn Thượng Hà các vị.
- Tốt!
Mọi người đều rất kích động!
Khi Tô Mộc đi theo thôn dân thôn Thượng Hà bắt đầu vào trong thôn, hắn mới chính thức nhìn thấy cảnh tượng bi thảm. Cảnh tượng này còn tàn nhẫn hơn hắn nghĩ, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, Tô Mộc cũng khó lòng tin được, người của hóa chất Húc Thịnh lại có lòng dạ độc ác như vậy. Nhìn thấy không? Người bị đánh, còn lòi xương ra ngoài, nằm trên giường, thống khổ rên rỉ.
Bởi vì không có tiền, cho nên bọn họ chỉ băng bó ở trạm y tế trong thôn, chứ không tới bệnh viện khám bệnh. Thấy tình huống như thế, Tô Mộc liền an bài, kêu Trương Quan Trung gọi điện thoại kêu xe cứu thương tới đây, lập tức đưa người bệnh đến bệnh viện tiến hành chữa trị.
Nếu như một màn như vậy đã đủ tàn nhẫn, như vậy khi Tô Mộc xuất hiện ở trường học, khắp nơi đều là bàn ghế ngổn ngang, bảng đen cũng bị đập nát, tất cả đều bị phá hủy, mảnh kính vỡ vương vãi khắp nơi. Khoa trương hơn chính là, người của hóa chất Húc Thịnh giống như đã sớm có dự mưu, còn giội dầu đỏ lòm lên vách tường, thế này là thế nào? Bọn họ là xã hội đen sao?
- Thúc thúc, chúng cháu muốn đi học, chúng cháu không muốn trường học biến thành như vậy.
- Thúc thúc, chúng cháu rất sợ, những người xấu kia còn đến nữa hay không?
- Thúc thúc, bọc sách của cháu quên cầm về, bị bọn họ làm bẩn hết rồi!
Đứng trong trường học, bên tai Tô Mộc truyền đến những thanh âm non nớt, nhìn vẻ mặt khát vọng đi học và sợ hãi của các em học sinh, Tô Mộc cảm giác trái tim giống như bị thứ gì đè lên.
Bọn chúng đều là những đứa trẻ thơ dại, nhưng phải đối mặt với chuyện tàn khốc như vậy. Vết dầu đỏ lòm ở trong mắt Tô Mộc đã chói mắt và máu tanh như vậy, Tô Mộc không biết ở trong lòng những đứa trẻ có thể lưu lại ám ảnh gì hay không, nhưng hắn biết, hiện tại mình phải đòi hỏi công đạo cho những đứa trẻ này.
Nếu như ngay cả chuyện như vậy cũng không quản, Tô Mộc làm quan làm gì?
Những ánh mắt vô tội, khiến cho tâm tình ba động của Tô Mộc rất nhanh trầm tĩnh lại, hắn quét qua toàn trường, ngồi xổm xuống ôm lấy một cô bé, ôn nhu nói:
- Thúc thúc hứa với cháu, rất nhanh là có thể cho các cháu đi học, có được không?
- Thúc thúc, thúc nói thật chứ?
Cô bé chớp mắt hỏi.
- Thật, yên tâm đi, thúc thúc sẽ làm ngay.
Tô Mộc gật đầu nói.
- Vậy thì tốt quá rồi, vậy là chúng cháu có thể đi học nữa rồi.
Cô bé kích động cười nói, khóe miệng lộ ra hai má lúm đồng tiền, dưới ánh mặt trời càng ôn nhu mê người.
Hóa chất Húc Thịnh, món nợ này ta nhất định phải tính sổ với các ngươi, các ngươi không trốn được đâu!
- Quan Trung, đã điều tra lấy chứng cớ ở đây rồi chứ?
Tô Mộc hỏi.
- Vâng, bọn Từ cục đã làm xong. Nhưng muốn khôi phục nơi này, chỉ sợ nhất thời không làm được.
Trương Quan Trung quét nhìn xung quanh nói.
- Khôi phục? Tại sao phải khôi phục? Sắp xếp cho những đứa trẻ này đến trường học gần đây đi học, nơi này cứ để đó cho tôi, không nhiều lắm, chỉ cần một ngày.
Tô Mộc xoay người nói với Mã Văn Xương:
- Lão bí thư chi bộ, cho người trông coi nơi này, bất kể ai tới, cũng không được động tới nơi này!
- Tôi hiểu!
Mã Văn Xương gật đầu đáp ứng.
Tô Mộc lại nhìn lướt qua nơi này, sau đó xoay người bước nhanh ra ngoài thôn. Trương Quan Trung theo sát phía sau, dưới ánh nắng mặt trời, người của thôn Thượng Hà nhìn theo bóng lưng Tô Mộc, trên mặt lộ ra vẻ an tâm.