Kết quả xử lý cuối cùng thật sự khác hẳn suy đoán của mọi người, Hứa Đa Đa không tiếp tục gọi người, cũng không đem cha mình mời đi ra…Sự tình tiến hành tới lúc này, xem như đã chấm dứt. Tôn Nguyên Bồi nhìn Hứa Đa Đa đền tiền xong, không hề dây dưa, xoay người lên xe chạy lấy người.
Hứa Đa Đa cũng rời đi!
Nhưng có chút người không thể rời đi như thế, tỷ như Lý Chấn Hà. Nói thế nào hắn cũng đích thân ra tay, dù không có chứng cớ chứng minh rất nhiều sự tình, Lý Chấn Hà cũng không nói ra, nhưng hắn tuyệt đối đừng mong qua được. Cho nên cuối cùng nhóm người Lý Chấn Hà bị Trữ Thiên Á mang đi, về phần Lý Chấn Sơn xám xịt quay về ủy ban trấn, cũng không biết trong lòng hắn đang suy nghĩ gì.
Hiện trường vừa rồi còn náo nhiệt, cứ như vậy đã an tĩnh trở lại.
Khi mọi người quay trở lại trong phòng, Diệp Thúy Anh còn chưa kịp tỉnh táo, bà nhìn Tô Mộc đang đứng bên ngoài gọi điện thoại, trên mặt tràn ngập vẻ khiếp sợ khó thể tin.
Lão Quan, đây có phải thật không? Đồ vật ông cầm trong tay thật sự là ba triệu sao?
Diệp Thúy Anh khẩn trương hỏi, ở trong mắt bà chưa từng nhìn thấy chi phiếu như thế, không nghĩ tới chỉ một trang giấy lại giá trị nhiều tiền như vậy.
Tôi cũng không biết.
Quan Lâm cũng giật mình.
Càng giật mình chính là Quan Bình An, Quan Thục Phân cùng Quan Thục Ny. Bọn họ đều nhìn tờ giấy trong tay Quan Lâm, nhịp tim đập rộn. Tuy họ không tin, nhưng biết không thể không tin, đó thật sự là ba triệu.
Cha, con thiếu chút tiền, cha cho con một chút đi.
Đôi mắt Quan Thục Ny xoay chuyển nói.
Không được, tiền này không ai được động!
Quan Lâm không hề nghĩ ngợi trầm giọng nói:
Tiền này là do tiểu Mộc tranh thủ cho gia đình chúng ta. Cha còn không biết có nên lấy hay không đây? Một hồi đợi tiểu Mộc vào rồi tính…
Vì sao không thể nhận lấy? Đây là nhà chúng ta nên được, tuyệt đối không thể xuất ra.
Quan Thục Ny lớn tiếng nói.
Đúng vậy, đúng vậy. Tuyệt đối không thể đưa cho bọn hắn.
Lâm Cương ở bên cạnh phụ họa.
Anh câm miệng cho tôi, chuyện nhà chúng tôi từ khi nào tới phiên anh lẫn vào. Không phải đã nói anh cút đi sao? Vì sao anh còn mặt mũi vào đây, cút cho tôi!
Đây là một tên tiểu nhân, hắn tuyệt đối sẽ không để cho Quan Thục Ny gả cho người như thế!
Tô Mộc cũng không biết trong nhà đang làm ầm ĩ, hắn đang gọi điện cho Niếp Việt.
Niếp bí thư, sự tình chính là như vậy, tôi đã để Trữ cục mang người đi, chuyện kế tiếp nên làm như thế nào tôi sẽ không xen vào. Nhưng mà Niếp bí thư, tôi nghĩ người nếu phạm sai lầm, nhất định phải nhận được giáo huấn, không thể bởi vì giải quyết riêng mà phóng túng, làm như vậy tuyệt đối không được.
Tiểu tử, nói chuyện với tôi không cần phải khách khí như vậy. Thế nào? Đã trở lại cũng không định qua thăm Niếp thúc sao?
Niếp Việt cười nói.
Niếp thúc, cách xưng hô này nhất thời liền kéo gần quan hệ giữa Tô Mộc cùng Niếp Việt, quan hệ giữa hai người vốt đã rất tốt, giờ càng tốt hơn. Tô Mộc mỉm cười nói:
Niếp thúc, chú cũng biết tôi làm sao không đi qua thăm chú đây? Tôi đã chuẩn bị xong đồ vật tốt rồi đó. Như vậy đi, tối nay tôi sẽ vào huyện thành, tới nhà bái phỏng Niếp thúc, tới lúc đó tôi còn có chút việc muốn thương lượng với ngài đâu.
Được, cứ định như vậy, buổi tối tới nhà tôi, tôi cho cậu nếm thử tay nghề của thím cậu.
Niếp Việt cười to nói.
Dạ!
Tô Mộc gật đầu đáp ứng.
Kỳ thật Tô Mộc không quên Niếp Việt, lần này hắn tới đây thật sự có chuyện muốn nói với Niếp Việt. Nguyên bản hắn dự định đem sự tình trong nhà dàn xếp xong rồi tính sau, ai ngờ gặp phải chuyện như thế.
Tô ca, anh xong việc rồi?
Ôn Ly thấy Tô Mộc cúp điện thoại mới đi tới hỏi.
Làm xong rồi, sao vậy? Lần này hai người tới đây là có chuyện hay tới chơi đùa?
Tô Mộc cười hỏi.
Lần này tụi em qua đây là tìm Tô Khả, ai ngờ lại chứng kiến Tô ca đại phát thần uy, quả thật là rất lợi hại đâu.
Ôn Ly như hoa si cười rộ lên, nếu không phải băn khoăn trường hợp không đúng, nàng đã sớm bổ nhào tới.
Phải biết rằng hiện tại Ôn gia vô cùng chờ mong quan hệ giữa Ôn Ly cùng Tô Mộc. Họ đã kiến thức được nội tình của Tô Mộc, nghĩ nếu Tô Mộc có thể quen với con gái họ, tuyệt đối sẽ có tiền đồ phát triển rất tốt.
Đừng phát hoa si nữa, đó là anh của tôi.
Tô Khả đẩy nhẹ Ôn Ly cười nói.
Đã biết là anh của cô, cho nên tôi mới như vậy, nếu là anh của tôi còn được sao? Hì hì…
Ôn Ly cười nói.
Các cô nha…
Tô Mộc bất đắc dĩ lắc đầu:
Tô Khả, em đừng đi vào, ở lại cùng Ôn Ly với Ngụy Mạn, đợi anh vào giải quyết công việc rồi hãy nói.
Dạ!
Tô Khả gật gật đầu, nàng cũng không muốn gặp Quan Thục Ny.
Khi Tô Mộc đi vào phòng, ánh mắt mọi người đều nhìn qua hắn. Diệp Thúy Lan đi tới ôm bả vai Tô Mộc hỏi:
Tiểu Mộc, vừa rồi là chủ tịch huyện đi, thế nào? Có thể gây phiền toái cho con không?
Mẹ, mẹ nghĩ tới đâu rồi đi? Chủ tịch huyện thì thế nào? Con cũng không kém hơn chủ tịch huyện bao nhiêu. Yên tâm đi, chuyện này sẽ không liên lụy tới con, con của mẹ không phải ai muốn động thì có thể động. Hơn nữa mẹ phải biết rằng, con cũng không phải thủ hạ của hắn, hắn không quản được con đâu.
Tô Mộc an ủi.
Vậy cũng phải, hắn cũng không quản được tới con.
Diệp Thúy Lan cũng hiểu điểm này.
Dì cả, dượng, sự tình chính là như thế, tiệm ăn bên ngoài, con nghĩ nếu mọi người nguyện ý thì có thể xây lại. Nếu không muốn thì tạm thời đừng xây, nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ, tùy tiện dựng cái lều rồi tính sau. Về phần nơi này rốt cục có cần di dời hay không, có phải thật sự được quy hoạch hay không, đợi con đi trong huyện hỏi rõ rồi tính sau.
Tô Mộc nói.
Tiểu Mộc, số tiền này thật sự cho chúng ta sao?
Diệp Thúy Anh hỏi.
Dạ, dì cả, số tiền này đền cho mọi người. Dì cứ yên tâm cầm đi, hắn sẽ không dám trở lại đòi đâu.
Tô Mộc cười nói.
Tiền này…
Quan Lâm cầm chi phiếu, vẻ mặt vẫn chưa trầm tĩnh lại.
Ai nha, cha mẹ, hai người không nghe được sao? Tô Mộc đã nói số tiền này là cho nhà mình, cha mẹ thu lại là được. Nếu cha mẹ không muốn, cho con, con bảo quản cho.
Quan Thục Ny nói xong tiến lên muốn lấy chi phiếu.
Lại muốn làm gì?
Quan Thục Phân tiến lên ngăn cản.
Làm gì đâu, đâu có.
Quan Thục Ny nói.
Quan Thục Ny, chị nghe kỹ cho tôi, số tiền kia là tôi yêu cầu bồi thường cho dì dượng, chị đừng đánh chủ ý với số tiền đó. Còn anh nữa, tôi mặc kệ anh là ai, cũng không quản anh muốn làm gì, nếu bị tôi biết anh xúi giục Quan Thục Ny đánh chủ ý với số tiền kia, tôi là người đầu tiên thu thập anh. Nếu anh cảm thấy mình còn lợi hại hơn Lý Chấn Hà, anh cứ thử xem. Hiện giờ trong này không có chuyện của anh, cút ra ngoài cho tôi.
Nói giỡn sao, Lâm Cương không phải không có mắt, vừa rồi Tô Mộc dám gọi nhịp với cả chủ tịch huyện, hắn rốt cục có mấy lá gan dám đối kháng với Tô Mộc.
An bài xong mọi chuyện, Tô Mộc rời đi. Tô Lão Thực cùng Diệp Thúy Lan vẫn chưa về, họ lưu lại giúp đỡ Diệp Thúy Anh thu thập cục diện rối rắm bên ngoài. Nguyên bản Tô Mộc cũng muốn lưu lại, nhưng lại bị Quan Lâm cự tuyệt. Chút việc dọn dẹp mà thôi, cần gì phải làm phiền tới hắn.
Tô Khả thấy Tô Mộc đã xong việc, vốn muốn rủ Tô Mộc cùng đi chơi với các nàng, nhưng Tô Mộc từ chối. Cuối cùng Tô Khả, Ôn Ly cùng Ngụy Mạn cùng nhau rời đi. Tô Trang có vài cảnh điểm không tệ, vẫn có thể chơi đùa. Nói thế nào họ cũng có xe, muốn đi đâu đều thuận tiện.
Triệu ca, giúp tôi làm một việc…
Tô Mộc đợi ba người Tô Khả đã rời đi, thoáng suy tư một lúc mới mở miệng nói.
Sự tình gì?
Triệu Vô Cực hỏi.
Chuyện là vầy…
Ngay lúc Tô Mộc dặn dò Triệu Vô Cực làm việc, Hứa Đa Đa đã liên hệ với Tôn Nguyên Bồi, ngồi lên xe của hắn. Sau khi ngồi lên xe, thần sắc hắn phẫn nộ, nhưng lại tạo cho người ta cảm giác thật quỷ dị.
Tôn chủ tịch, chẳng lẽ việc này bỏ qua như vậy sao?
Hứa Đa Đa hỏi.
Chuyện này anh đừng nên hỏi tôi, hẳn là tự hỏi anh đi. Số tiền kia không phải của anh sao? Sao tới lúc cuối cùng anh lại rút lui?
Tôn Nguyên Bồi hờ hững nói.
Hứa Đa Đa cũng không giấu diếm, nói thẳng:
Tôi cũng không biết tại sao, là cha tôi gọi điện thoại dặn tôi phải đè nén việc này xuống, phải làm theo yêu cầu của Tô Mộc. Bằng không anh nghĩ tại sao tôi làm như vậy? Đó là ba triệu ah.
Hứa Vũ Tích muốn làm gì?
Chẳng lẽ đã hối hận? Muốn phản bội hay sao?
Trong mắt Tôn Nguyên Bồi hiện lên vẻ tàn nhẫn, Hứa Vũ Tích, nếu ông thật dám làm như thế, đừng trách Tôn gia thu thập ông trước.