Nàng chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng như vậy. Từ tỉnh thành xa xôi chạy tới, nàng chỉ muốn xóa tan lòng phẫn nộ của Tô Mộc đối với Hứa gia. Phải biết rằng từ nhỏ nàng nhận những tư tưởng kia, làm cho Hứa Huyên hiểu rõ ràng nếu để Tô Mộc cho rằng Hứa gia không đáng nâng đỡ, kết quả cuối cùng sẽ thật thê thảm. Ít nhất nhân mạch của Tô Mộc đối với Hứa gia xem như chặt đứt. Hứa Huyên hiểu được ý nghĩa này, cho nên mới ra sức biểu diễn.
Mà hiện giờ thì sao? Thật vất vả ngăn chặn được chuyện của Hứa Đa Đa, Hứa Huyên muốn rời khỏi Thanh Lâm thị, chơi trò lạt mềm buộc chặt, nghĩ treo hứng thú của Tô Mộc. Ai ngờ Hứa Đa Đa làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy, cưỡng chế di dời đã là quá đáng, bây giờ còn lấy thuốc nổ muốn nổ tung nhà của người ta, đây rõ ràng là hành động mưu tài sát hại tính mạng.
Hứa Đa Đa muốn tiền muốn tới điên rồi sao?
Bị hắn làm như vậy, đừng nói là hắn, thậm chí Hứa Vũ Tích chỉ sợ cũng xui xẻo. Phải biết rằng Hứa Vũ Tích là người của Hứa gia, có thể ngồi lên vị trí phó chủ tịch thành phố, Hứa gia cũng ra sức. Nếu hắn bị kéo xuống, Hứa gia sẽ tổn thất, hơn nữa sẽ làm những người đang nhìn chằm chằm Hứa gia như hổ rình mồi sẽ nghĩ thế nào? Sẽ làm thế nào?
Phải nhớ trong trung ương có sự tranh giành cấu xé giữa những gia tộc quyền quý cao tầng, trong tỉnh cũng là như thế, chẳng qua sự đấu tranh giữa các gia tộc kém hơn một chút mà thôi. Nhưng chỉ cần có cơ hội đánh áp Hứa gia, anh cho rằng các gia tộc khác sẽ buông tha sao? Những người đó đều là sói đội lốt cừu, nếu thật sự ra tay, sẽ xé rách một miếng thịt!
Hứa Huyên hiểu rõ một điều, nếu Hứa gia có thể dựa vào Tô Mộc, chuyện khác không dám nói, ít nhất ý nghĩa là dựa vào tôn đại phật Trịnh Vấn Tri. Ở trong tỉnh Giang Nam, có được Trịnh Vấn Tri bảo hộ, Hứa gia tuyệt đối sẽ an toàn.
Đinh linh linh!
Còn chưa đợi Hứa Huyên đứng lên, di động chợt vang, sau khi chuyển máy thanh âm Hứa Bắc Sơn mang theo vẻ phẫn nộ lẫn lo âu:
Tiểu Huyên, bây giờ con còn ở huyện Hình Đường không?
Cha, không có, con đang ở Thanh Lâm thị.
Hứa Huyên khống chế lại cảm xúc, nói.
Rốt cục Hứa Đa Đa đã làm gì vậy? Sao hắn có thể làm ra chuyện điên rồ như thế. Hắn không biết làm vậy là kéo cả Hứa gia vào vực sâu sao? Chẳng lẽ con không gặp được hắn sao?
Hứa Bắc Sơn gấp giọng hỏi.
Hiện tại Hứa Bắc Sơn không thể không lo lắng, nguyên bản cho rằng chuyện này đã chấm dứt, ai ngờ lại lật thuyền trong mương, Hứa Đa Đa gây ra chuyện như vậy, chẳng phải muốn lấy mạng già của hắn sao? Người khác không biết rõ ràng, nhưng Hứa Bắc Sơn hiểu rõ mấy gia tộc trong tỉnh đang nhìn chằm chằm vào hắn, có cơ hội như vậy tuyệt đối sẽ không buông tha.
Trước khi gọi điện cho Hứa Huyên, Hứa Bắc Sơn đã gọi cho Hứa Vũ Tích, nhưng Hứa Vũ Tích không biết chuyện này. Điều này làm cho Hứa Bắc Sơn càng thêm phẫn nộ, hắn là cha của Hứa Đa Đa, con mình gây ra chuyện lớn như vậy mà hắn lại không biết, người làm cha như hắn thất bại tới bao nhiêu. Chẳng qua Hứa Bắc Sơn cũng không còn tâm tư mắng chửi, chỉ yêu cầu Hứa Vũ Tích nhanh chóng nghĩ biện pháp giải quyết, sau đó gọi điện cho Hứa Huyên hỏi thăm tình huống.
Cha, việc này con chỉ mới nghe nói, cụ thể thế nào cũng không biết. Hiện tại con lập tức chạy tới huyện Hình Đường, có bất kỳ tin tức gì con lập tức báo cho cha.
Hứa Huyên nói.
Được, lập tức làm đi.
Hứa Bắc Sơn đáp.
Dạ biết!
Tâm tình của Hứa Huyên đã bình phục không ít, đảo mắt nhìn qua Cố Tiểu Mỹ, cũng không trả lời câu hỏi của nàng, gấp giọng nói:
Tiểu Mỹ, hiện tại tôi thật có phiền toái, hai ngày này cô đi cùng tôi đi.
Được, đừng hoảng hốt!
Cố Tiểu Mỹ gật đầu đáp.
Hiện tại chúng ta tới ủy ban thành phố, tìm Hứa Vũ Tích!
Hứa Huyên trầm giọng nói.
Đi!
Một bàn thức ăn còn nguyên vẹn nhưng không ai có tâm tình, chỉ sốt ruột chạy ra khỏi phòng. Đợi khi Hứa Huyên cùng Cố Tiểu Mỹ chạy ra, thân ảnh Tô Mộc đã biến mất. Kỳ thật Tô Mộc chưa rời khỏi, mà ngồi trong xe, tài xế là Triệu Vô Cực. Tô Mộc nhìn thấy hai người Hứa Huyên đã rời khỏi mới thản nhiên mở miệng.
Về huyện thành!
Triệu Vô Cực vốn đang ở trấn Long Tỉnh, nhưng sau đó Niếp Việt an bài Trữ Thiên Á cho người theo dõi, vì vậy hắn rời đi. Vì vậy lúc này mới xuất hiện ở đây, chuyện phát sinh tại nhà Diệp Thúy Anh hắn cũng đã biết, Triệu Vô Cực cũng không biết nên nói gì. Hứa Đa Đa đúng là xui xẻo, chuyện gì cũng dám làm.
Thật sự muốn kiếm tiền tới điên rồi!
Đợi khi Tô Mộc trở lại huyện thành Hình Đường, thời gian còn sớm, hắn liền đi thẳng tới trấn Long Tỉnh. Nhà dì cả phát sinh chuyện lớn như vậy, dựa theo tính cách của dì cả khẳng định không biết làm sao giải quyết. Nếu vậy hắn nhất định phải chạy tới. Quả nhiên đợi khi Tô Mộc tới nhà, phát hiện trước nhà đứng đầy người.
Cũng giống như lần trước, những người vây xem đứng bên ngoài cảnh giới tuyến, tò mò nhìn vào nhà, không biết vì sao ngôi nhà này biến thành quan trọng như vậy, thậm chí hấp dẫn cả trộm mộ.
Dì cả!
Tô Mộc nhìn thấy gia đình Diệp Thúy Anh đứng ở cửa liền đi tới. Bởi vì biết Tô Mộc nhận thức Trữ Thiên Á, cho nên hình cảnh cũng không làm khó dễ, để cho hắn đi qua.
Tiểu Mộc, cháu rốt cục đã trở lại, cháu nói đi, phải làm sao bây giờ?
Diệp Thúy Anh nắm lấy hai tay Tô Mộc gấp giọng hỏi.
Không có chuyện gì, dì cả, kỳ thật việc này cháu đã biết. Sở dĩ đám người kia làm như vậy là bởi vì dưới nền nhà của dì có một tòa cổ mộ, bọn họ muốn đào trộm cổ mộ mà thôi.
Tô Mộc cười nói.
Cổ mộ? Cháu nói nhà của dì xây trên một tòa cổ mộ?
Diệp Thúy Anh không thể tin được hỏi.
Tiểu Mộc, việc này là thật sao?
Quan Lâm cũng giật mình hỏi.
Thật sự!
Tô Mộc gật đầu đáp.
Tốt, cổ mộ bên dưới nhà của tôi, như vậy thuộc về nhà tôi, ai cũng không được động, cho dù người của chính phủ tới đây cũng phải xuất tiền cho tôi.
Quan Thục Ny nghe vậy nhất thời kích động.
Câm miệng!
Tô Mộc hung hăng trừng mắt nhìn Quan Thục Ny, người này thật sự rất đáng hận, đúng là một con nhỏ đua đòi vô tri, nghĩ bậy nói bậy, không hề có chút cố kỵ.
Dựa vào cái gì bảo tôi câm miệng, tôi nói sai lầm sao? Đây chính là cổ mộ của nhà tôi!
Quan Thục Ny không cam lòng hô.
Tiểu Mộc, việc này giải quyết như thế nào?
Quan Lâm hỏi.
Dượng, dì cả, nhà này là của dì dượng, nhưng phải biết rằng cổ mộ là của quốc gia. Chuyện này cháu đã thương lượng xong với Niếp bí thư, tới lúc đó trong huyện trả tiền mua lại nơi này. Dì dượng có thể tìm nơi khác hoặc vào trong huyện thành mua nhà đều được. Dì dượng yên tâm, tiền bồi thường tuyệt đối đủ dùng. Về phần nơi này, quốc gia khẳng định sẽ đào cổ mộ. Còn nữa, cho dù là như vậy, đợi sau khi đào xong cổ mộ nơi này vẫn thuộc về dì dượng. Nếu dì dượng muốn xây lại nhà mới cũng không thành vấn đề.
Tô Mộc nói.
Đây là chuyện tốt!
Nguyên bản Diệp Thúy Anh không muốn rời đi nơi này, bây giờ nghe được nhà mình chẳng những nhận được tiền bồi thường, còn có thể giữ lại nơi đây, tâm tình nhất thời cao hứng trở lại. Về chuyện đào móc cổ mộ, bà hoàn toàn không nghĩ tới. Cho dù không xảy ra sự cố, bà cũng không muốn tiếp tục ở lại địa phương kia. Đây là một ngôi mộ, ở lại bên trên thật khiến người sợ hãi.
Không được, tôi…
Con câm miệng cho cha, còn dám nói nhiều một câu, có tin di sản Quan gia không có phần của con.
Quan Lâm quát lạnh nói, nhìn chằm chằm Quan Thục Ny tràn đầy phẫn nộ. Ông thật sự không biết đứa con gái này rốt cục vì sao biến thành như thế.
Con…
Quan Thục Ny thật sự không dám nói nhiều một câu, nên nhớ gia sản của Quan Lâm hiện tại có tới mấy triệu, nếu thật sự chọc giận cha mình, chỉ sợ nàng phải nếm thiệt thòi.
Vậy chúng ta làm sao bây giờ?
Quan Lâm hỏi.
Dượng, mấy ngày này cháu nghĩ gia đình ra ngoài ở, hay là qua nhà cháu cũng được. Mà tòa cổ mộ này dượng cứ yên tâm, sẽ nhanh chóng xử lý. Vấn đề ký hợp đồng trong hai ngày bên huyện ủy sẽ có người tới liên hệ với dì dượng, không thành vấn đề.
Tô Mộc nói.
Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi.
Quan Lâm đã thật sự yên tâm.
Tô Mộc nhìn thấy nơi này không còn chuyện gì cần hắn quan tâm, lên xe chạy về huyện thành, trên mặt có chút trầm ngâm, sau đó lấy di động gọi ra ngoài.
Hắn gọi vài cuộc điện thoại, những người bên kia đều kích động hưng phấn, lập tức buông ra công tác trong tay chuẩn bị khởi hành chạy tới. Những người kia chính là dòng chính của hắn trong huyện Hình Đường, không giống như Lưu Đăng Khoa. Tô Mộc tin tưởng thái độ làm người của họ, cũng tin tưởng bọn họ không giống như Lưu Đăng Khoa, không chịu được khảo nghiệm.
Về phần Lưu Đăng Khoa chỉ đợi bị thu thập, xem chừng chỉ trong hai ngày nay mà thôi.