Quan Bảng

Chương 779: Dòng chính át chủ bài



Kim Sắc Huy Hoàng chính là một trong những chiêu bài của huyện Hình Đường, hơn nữa người nào cũng biết nơi này kinh doanh đàng hoàng, chưa bao giờ dính líu tới kinh doanh mờ ám. Từng có người muốn bán thuốc nơi này, kết quả bị Từ Tranh Thành bắt được, hung hăng thu thập một trận, từ đó về sau không còn ai dám nháo sự.

Có rất nhiều người hâm mộ lẫn ghen tỵ Kim Sắc Huy Hoàng, muốn phân chén canh, nhưng không ai dám làm như thế. Bởi vì Niếp Việt từng điểm danh khen ngợi Kim Sắc Huy Hoàng, nói nơi này là khách sạn chiêu bài của huyện. Bởi vậy trước khi Niếp Việt rời đi, sẽ không ai dám đánh chủ ý với khách sạn này. Càng khỏi nói Dương Tiểu Thúy rất có sáng ý buôn bán, có quan hệ chặt chẽ với xí nghiệp Cự Nhân. Nơi này cũng là nơi dừng chân của tập đoàn du lịch Cự Nhân, là khách sạn hợp tác với căn cứ tập đoàn Chu thị, thậm chí sinh thái viên của Hà Sanh.

Dưới tình huống như thế, thật sự không ai dám tùy tiện động tới Dương Tiểu Thúy.

Phải đó, xem tôi thật phong cảnh, nhưng kỳ thật tôi rất rõ ràng, tất cả chuyện này là ai đưa cho tôi. Nếu như nói không có Tô Mộc hỗ trợ, Kim Sắc Huy Hoàng làm sao có được phát triển như hiện tại.

Bên trong một căn phòng tại Kim Sắc Huy Hoàng, hai cô gái mỉm cười thưởng thức rượu đỏ, ngồi đối diện Dương Tiểu Thúy chính là khuê mật của nàng, hiện tại là tổng giám đốc xí nghiệp Cự Nhân Trần Kiều.

Phải, nếu không có Tô Mộc, chỉ sợ tôi cũng không ngồi được vị trí này. Nhưng không biết bây giờ hắn đang ở nơi nào? Hắn thật sự là nhẫn tâm, một khi rời khỏi lại không hề quay lại thăm bạn bè cũ hay thuộc hạ cũ như chúng ta.

Trần Kiều cười nói.

Sao vậy? Cô thật nhớ hắn sao?

Dương Tiểu Thúy bỡn cợt hỏi.

Tôi nhớ hắn đó, thế nào? Chỉ cần hắn nguyện ý, cho dù tôi làm tiểu tam cũng không sao cả. Dù sao đời này tôi cũng không định tìm người khác, có thể đi theo hắn cũng không tệ.

Trần Kiều nói.

Cô thật sự đang phát tình! Có tôi giúp cô còn chưa đủ sao?

Dương Tiểu Thúy đi tới bên cạnh Trần Kiều, vuốt ve vai của nàng. Ngón tay thon dài bắt đầu lướt lên phía trước, thuần thục nắm lấy hai ngọn núi kia.

Đúng vậy, hai cô gái đã ly dị này bây giờ là phụ nữ độc thân. Dưới tình huống đồng bệnh tương lân, đã cùng nhau chơi bách hợp. Thân phận địa vị của hai người còn tại đó, không thể nào tùy tiện tìm đàn ông phóng túng. Như vậy chỉ có thể lén lút chơi cùng nhau. Dù sao cả hai đều rất quen thuộc đối phương, cũng không sợ tồn tại khúc mắc.

Tới địa ngục đi!

Trần Kiều nũng nịu quát.

Hì hì, lại lớn!

Ngọn đèn dịu dàng chiếu xuống, hai đại mỹ nữ ôm cùng một chỗ, rất nhanh trong phòng vang lên tiếng rên rỉ trầm thấp. Nhưng ngay lúc quần lót của Trần Kiều vừa cởi xuống, di động của Dương Tiểu Thúy chợt vang lên chói tai. Thanh âm tiếng chuông lập tức làm hai mắt mê ly của Dương Tiểu Thúy tạm thời chợt tỉnh táo.

Phải biết rằng không phải người nào cũng biết số điện thoại này, người có dãy số đều là người quan trọng. Cho nên nàng lập tức mở túi xách nhìn lướt qua màn hình, vẻ mặt không khỏi căng thẳng.

Sao lại là hắn?

Chẳng lẽ không thể nhắc tới hắn sao? Vừa mới nhắc tới, lập tức xuất hiện, chẳng lẽ Tô Mộc có năng lực biết trước mọi chuyện?

Tiểu Thúy tỷ, tối nay tôi cần mời một ít người tới Kim Sắc Huy Hoàng, giúp tôi chuẩn bị căn phòng, cần an tĩnh một chút.

Tô Mộc không chút khách khí nói thẳng.

Không thành vấn đề!

Dương Tiểu Thúy cười tủm tỉm nói.

Một lát nữa gặp!

Tô Mộc cúp điện thoại.

Ai vậy?

Khuôn mặt Trần Kiều vẫn đỏ hồng hỏi.

Là Tô Mộc.

Dương Tiểu Thúy cổ quái nói:

Tối nay Tô Mộc muốn mời khách ở chỗ của tôi, hắn trở về lúc nào, sao tôi lại không biết?

Thật sao? Tô Mộc đã trở lại?

Vẻ mặt Trần Kiều chợt tỉnh táo.

Sao vậy? Nghe được Tô Mộc trở về cô liền phát tình sao? Hay là tôi giúp cô đỡ thèm trước.

Tới địa ngục đi.

Hì hì, được, biết cô nhớ hắn, một lát có thể gặp rồi, tôi đi an bài trước.

Đợi Dương Tiểu Thúy sửa soạn lại quần áo rời khỏi phòng, Trần Kiều mới chậm rãi ngồi dậy, vuốt vuốt bộ ngực, có chút đáng thương lẩm bẩm.

Thật tội nghiệp các ngươi vun cao như vậy, có phải nên tìm chủ nhân hầu hạ các ngươi hay không, thật cao, thật lớn ah!

Khi Tô Mộc đi tới Kim Sắc Huy Hoàng, trong phòng đã ngồi vài người, họ đều là dòng chính của Tô Mộc, là dòng chính át chủ bài. Cho dù người nào phản bội Tô Mộc nhưng chỉ có họ sẽ không, bởi vì họ khác với mọi người, họ đã ghi khắc chữ Tô thật lớn, cho dù Tô Mộc không còn đảm nhiệm chức vụ trong huyện, họ cũng chỉ thay đổi vấn đề đứng thành hàng, lập trường vĩnh viễn sẽ không thay đổi, cho dù là ai hấp dẫn họ cũng chỉ là vô dụng.

Họ là ba người của trấn Hắc Sơn, Trương An, Chu Chính cùng Lâm Thần, còn có Ô Mai, Trì Phong. Nguyên bản còn có Lưu Đăng Khoa, nhưng hắn không còn tư cách ngồi nơi này. Chính bởi vì như vậy những người đang ngồi càng thêm quý trọng quyền lực trong tay, hiểu được nên làm như thế nào, biết mình nên phân biệt đúng sai.

Ô chủ nhiệm, hiện tại khu khai phát thật đủ nổi bật ah. Người nào không biết năm nay giá trị sản lượng khu khai phát tăng thêm một mảng lớn.

Trương An cười nói.

Lão Trương, nơi này không có người ngoài, đừng tâng bốc tôi nữa đi. Thế nào, chuyện tôi nhắc lần trước ra sao?

Ô Mai hỏi.

Cô muốn nói chuyện trấn Hắc Sơn cùng khu khai phát cùng nhau tạo ra con đường xanh sao?

Trương An hỏi.

Đúng vậy.

Ô Mai cười đáp.

Trong trấn thì không vấn đề gì, nhưng cô cũng biết việc này phải do trong huyện chấp thuận. Như vậy đi, hôm nay tôi đi tìm Niếp bí thư báo cáo công tác, đem chuyện này nói ra.

Trương An nói.

Được, chỉ cần lão Trương ra tay, tuyệt đối có thể hoàn thành.

Ô Mai cười nói.

Cửa phòng bị đẩy ra, Tô Mộc đi vào, nguyên bản mọi người còn đang cười nói liền đứng dậy, ánh mắt nhìn Tô Mộc đầy vẻ lửa nóng. Không cần biết hắn rời đi bao lâu, mỗi lần gặp mặt họ đều vô cùng kích động. Cho dù tuổi của họ lớn hơn Tô Mộc, nhưng luôn toát ra vẻ mặt bội phục sùng bái.

Thật không ngờ đâu, trong này náo nhiệt như vậy. Xem ra khoảng thời gian tôi đi vắng quan hệ giữa mọi người tiến triển rất tốt. Tốt lắm, các vị, đừng đứng nữa, ngồi xuống nói chuyện đi.

Tô Mộc cười đi tới.

Sau lưng Tô Mộc còn có Dương Tiểu Thúy, mà Trương An bọn họ nhìn thấy nàng đều lộ ra thái độ ôn hòa. Ai cũng biết dù không có thân phận bạn học cũ của Tô Mộc, nhưng nàng cũng đã nổi tiếng trong huyện. Mấu chốt nhất nàng chính là đại tài chủ, trong tay có nhiều tiền, nếu mời được nàng đi qua đầu tư, lại tạo thêm được chiến tích.

Các vị lãnh đạo, hôm nay các vị tự nhiên dùng bữa, tôi mời.

Dương Tiểu Thúy nói.

Dương tổng, lời này của cô thật có vấn đề, tối nay lãnh đạo thật lâu mới trở về một chuyến liên hoan, làm sao tới phiên cô mời đây. Bữa cơm này tôi mời.

Ô Mai cười nói.

Không được, bữa cơm này tôi mời.

Trương An hô.

Nhìn người khác định mở miệng tranh đoạt, Tô Mộc đảo qua một vòng, nhíu mày nói:

Là ý tứ gì đây? Trong tay mọi người đều có tiền, đều muốn tranh với tôi phải không? Mọi người đã gọi tôi là lãnh đạo, vậy bữa cơm này tôi mời. Không ai được giành với tôi, tôi xem ai có thể thắng được. Dương tổng, cứ như vậy đi, chúng tôi sẽ gọi món ăn sau.

Được, để tôi gọi phòng bếp tặng lên hai món ăn cho các vị.

Dương Tiểu Thúy liếc mắt nhìn qua Tô Mộc liền xoay người rời đi.

Đợi khi cửa đóng lại, Tô Mộc mỉm cười nhìn qua mọi người:

Đừng đứng nữa, ngồi xuống đi.

Lãnh đạo, lần này anh về đây là vì chuyện gì vậy?

Sau khi ngồi xuống, Ô Mai cười hỏi. Mặc dù mọi người đều thân thiết với Tô Mộc, nhưng Ô Mai là phụ nữ mở miệng hỏi chuyện vẫn tốt hơn. Có vài lời mấy người Trương An hỏi ra cũng không tiện như Ô Mai mở miệng.

Không có việc gì, lần này trở về là vì trong nhà xảy ra chút chuyện cho nên muốn về xem một chút.

Tô Mộc cười nói.

Chuyện trong nhà? Lãnh đạo, không phải anh muốn nói chuyện ở trấn Long Tỉnh đi? Hiện tại chuyện đó đã náo động vô cùng. Thật không ngờ ở đó còn một tòa cổ mộ, càng không nghĩ tới nơi đó là nhà của dì cả lãnh đạo.

Ô Mai nói.

Phải, việc này ai có thể nghĩ tới đâu. Nhưng mọi người cũng đừng quản tới, sau lưng sự kiện này không đơn giản, mọi người chỉ cần làm tốt công tác của mình là được.

Tô Mộc nói.

Hiểu được!

Ô Mai gật gật đầu.

Ngay sau đó mọi người gọi thức ăn, bắt đầu kính rượu. Tô Mộc nói chuyện thật tùy ý, uống rượu cũng lưu loát sảng khoái.

Trong lúc trò chuyện, Tô Mộc cũng đã biết quan hệ giữa mọi người không tệ, từ sau khi hắn rời khỏi họ vẫn thường xuyên liên lạc với nhau. Không có ai như Lưu Đăng Khoa, không chịu được quyền lực hấp dẫn mà sa đọa, đây là điểm mà Tô Mộc thưởng thức nhất.

Lãnh đạo, có chuyện tôi không biết có nên nói hay không, nhưng không nói tôi lại khó chịu, thôi để tôi nói đi!

Sau khi uống vài chén rượu, Trì Phong đột nhiên mở miệng. Vừa nghe hắn lên tiếng, những người khác cũng buông chén rượu xuống, giống như đã biết hắn muốn nói gì, cả phòng đều an tĩnh lại…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.