Quan Bảng

Chương 782: Hôm nay gặp lại, suốt đời thành người lạ



Đôi khi có một số việc phát sinh luôn trùng hợp như vậy, trùng hợp tới mức làm người ta không biết nên nói gì. Giống như hiện tại, người vừa xuất hiện không phải ai khác mà chính là Lưu Đăng Khoa.

Lưu Đăng Khoa cũng thật không ngờ gặp phải Tô Mộc ở đây, vừa nhìn thấy Tô Mộc ánh mắt hắn không khỏi ngẩn ra, trong vẻ ngẩn người còn mang theo bối rối. Nhưng ngay lập tức đã bị hắn khống chế, hướng Tô Mộc đi tới.

Tô chủ tịch, đã sớm nghe nói anh trở lại, vẫn luôn không có cơ hội gặp mặt, không ngờ lại gặp được nơi này.

Lưu Đăng Khoa nói xong vươn hai tay muốn bắt tay Tô Mộc.

Phải, tôi cũng vừa trở về. Có thể gặp Lưu cục trưởng nơi này thật là đúng dịp.

Tô Mộc thật tùy ý chạm nhẹ tay liền rút trở về, nhưng trong nháy mắt va chạm hắn đã biết chuyện mình muốn biết.

Quả nhiên Lưu Đăng Khoa lựa chọn ruồng bỏ, bởi vì trị số thân mật đã là số không! Thậm chí còn không đạt được tiêu chuẩn tối thiểu, điều này ý nghĩa thế nào? Ý nghĩa Lưu Đăng Khoa triệt để lựa chọn bỏ qua Tô Mộc. Không chỉ như thế, hắn còn dùng mọi cách kéo ngã Tô Mộc. Bởi vì trong mục khuy tư, lộ ra tin tức chính là thừa dịp Tôn Nguyên Bồi mang địch ý với Tô Mộc, trực tiếp đánh ngã hắn.

Thái độ thật hung hăng càn quấy!

Bắt tôi? Đừng nói tôi không phải quan chức huyện Hình Đường, cho dù là phải, chỉ là một cục trưởng cục giáo dục huyện, có chủ tịch huyện làm chỗ dựa, muốn bắt mình thì có thể làm được sao? Đây là chuyện thật buồn cười. Nhưng Lưu Đăng Khoa, ông làm vậy cũng giảm cho tôi rất nhiều phiền toái, tôi cũng không cần nhớ lại tình nghĩa trước kia.

Tô chủ tịch, hay là chúng ta qua bên kia uống một ly, Dương cục trưởng cục giáo dục thành phố ở bên đó.

Lưu Đăng Khoa nói.

Lưu Đăng Khoa tính là thứ gì vậy, còn dám nói chuyện với mình như thế. Trong lòng Tô Mộc triệt để tuyên án tội chết cho Lưu Đăng Khoa, không muốn tiếp tục nói thêm lời nào, hắn chỉ liếc mắt nhìn Lưu Đăng Khoa một lần cũng cảm giác khó chịu.

Thật có lỗi, tôi có bữa tiệc bên kia, không đi được.

Tô Mộc lạnh nhạt nói, nói xong xoay người rời khỏi.

Tô chủ tịch…

Sao vậy? Có chuyện gì sao?

Tô Mộc lãnh đạm hỏi.

Lưu Đăng Khoa cũng không ngu ngốc, có thể ngồi lên vị trí này chỉ số thông minh nhất định không có vấn đề. Hắn làm sao không nhìn ra thái độ biến hóa của Tô Mộc? Phải biết hắn làm sao hỗn ra địa vị như bây giờ? Đó là hắn dùng chức phó cục trưởng cục giáo dục giả vờ mình thật đáng thương mà được như hôm nay. Cho nên nói tới bản lĩnh nhìn sắc mặt người khác mà suy đoán vấn đề, hắn mạnh hơn ai khác. Nếu lúc trước hắn không dựa vào Đỗ Liêm đi thông quan hệ với Tô Mộc, hắn làm sao có thể thượng vị?

Hiện tại Lưu Đăng Khoa nhìn thấy thái độ của Tô Mộc, thu lại lời của mình, mỉm cười nói:

Không có việc gì, chỉ muốn hỏi khi nào Tô chủ tịch quay về Cổ Lan thị? Nếu không vội thì ở thêm hai ngày, tôi an bài, đã lâu tôi cũng không cùng lão Trì ngồi trò chuyện với Tô chủ tịch. Chúng ta cùng nhau ngồi tâm sự một chút.

Tôi nghĩ tôi không có thời gian.

Tô Mộc nói xong trực tiếp rời đi.

Vậy Tô chủ tịch cứ tự nhiên.

Lưu Đăng Khoa vẫn cười nói.

Chẳng qua khi hắn đưa lưng về phía Tô Mộc, trên mặt tràn ngập vẻ dữ tợn khủng bố. Hiện tại Lưu Đăng Khoa đang đại biểu cho một loại người, một loại tiểu nhân đắc chí sau liền càn rỡ. Bọn hắn đè nén thật lâu, giả bộ ra vẻ đáng thương đã quen. Một khi có một ngày có thể xoay người, tuyệt đối sẽ hoàn toàn điên cuồng lên.

Bất trị!

Tô Mộc đem hai chữ này đặt lên người Lưu Đăng Khoa.

Hiện tại ngẫm lại lúc trước Lưu Đăng Khoa tới nhờ vả là vì Tô Mộc muốn tìm một người biết nghe lời bên trong cục giáo dục huyện, trên thực tế hắn lại không hiểu tính cách của Lưu Đăng Khoa bao nhiêu. Xem ra mình lựa chọn sai lầm, bởi vì lựa chọn thứ cặn bã như vậy, liên lụy cục giáo dục chậm trễ hạng mục dừng lại không chút tiến triển.

Lấy công quỹ thỏa mãn ham muốn cá nhân, Lưu Đăng Khoa, ông triệt để xong rồi!

Hôm nay gặp lại sẽ là lần gặp mặt cuối cùng, từ giờ trở đi ông và tôi là người lạ, suốt đời sẽ không cùng xuất hiện.

Lãnh đạo!

Tô Mộc đi vào phòng, mọi người cũng đã trò chuyện xong, Tô Mộc cũng không nói vừa rồi mình gặp được Lưu Đăng Khoa, mỉm cười hỏi:

Thế nào? Ăn xong rồi đi?

Dạ, ăn ngon ăn no. Đều nói gõ túi tiền lãnh đạo sẽ rất thích, quả thế.

Ô Mai cười nói.

Vậy được rồi, đi thôi, chúng ta đi bên ngoài chờ.

Tô Mộc nói.

Được!

Tô Mộc đi phía trước, mọi người theo sát phía sau, lên xe đỗ bên ngoài. Trương An bọn họ ngồi chung một chiếc xe, mà Ô Mai ngồi lên xe của Tô Mộc. Triệu Vô Cực vẫn ngồi yên lặng, Ô Mai nhìn lướt qua hắn, phát hiện trên người hắn có một cỗ khí tức làm nàng cảm thấy sợ hãi, nhanh chóng nhìn sang nơi khác, đáy lòng không khỏi âm thầm cảm khái.

Không hổ là lãnh đạo, người đi theo bên cạnh không đơn giản.

Lãnh đạo, chúng ta ở đây chờ cái gì? Chẳng lẽ đêm nay Lưu Đăng Khoa thật sự bị bắt sao?

Ô Mai khó hiểu hỏi.

Đợi lát nữa nhìn xem sẽ biết.

Tô Mộc vuốt vuốt hóa đơn trong tay, trong mắt băng sương. Dù sao bây giờ còn sớm, hơn nữa đêm nay cũng không việc gì làm, không bằng ngồi đây chờ xem kết cục của Lưu Đăng Khoa như thế nào.

Giống như tính trước thời gian, không bao lâu sau phía trước xuất hiện ba chiếc xe lướt nhanh như chớp tới trước khách sạn. Ngay lập tức trên xe đi xuống vài thân ảnh, người dẫn đầu chính là Khương Vĩnh Tuyền. Mà đi theo bên cạnh Khương Vĩnh Tuyền chính là bí thư ban kỷ luật thanh tra Hình Đường Lâm Trung Hòa. Chẳng qua làm Tô Mộc có chút ngoài ý muốn chính là còn có cả Trữ Thiên Á.

Tới rồi, tới rồi, thật sự tới rồi! Không ngờ là Khương bí thư dẫn đội, sao Khương bí thư lại dẫn đội bắt giữ Lưu Đăng Khoa, thật không phù hợp lẽ thường a.

Ô Mai kinh ngạc hô to.

Đừng hô, cô không nhìn lầm, đích thật là Khương bí thư, chẳng qua Khương bí thư không chỉ điều tra Lưu Đăng Khoa, chỉ cần là những người có mặt đêm nay đều phải nhận điều tra của ông ấy.

Tô Mộc bình tĩnh nói.

Dạ hiểu được!

Ô Mai gật gật đầu.

Sự kiện này ngoài việc Khương Vĩnh Tuyền bắt giữ Dương Nhất Thủy, Ô Mai còn hiểu được làm như thế là muốn nói cho người khác biết, huyện ủy cùng thành ủy quyết tâm xử lý vụ án, ai tới cầu tình cũng vô dụng.

Không nói chuyện khác, chỉ nói hóa đơn tám mươi tám ngàn cũng là bằng chứng trực tiếp nhất. Nhìn thấy Khương Vĩnh Tuyền dẫn người đi vào, Ô Mai nhìn qua Tô Mộc, đáy lòng cảm thấy thêm phấn chấn. Theo sau vị lãnh đạo như thế, thật sự vô cùng hăng hái. Chỉ cần mình trong sạch, sẽ không sợ không có cơ hội phát triển. Làm bất cứ chuyện gì cũng đừng vi phạm kỷ cương pháp luật, Lưu Đăng Khoa chính là vết xe đổ phía trước.

Chẳng những Ô Mai nghĩ như thế, mà nhóm người Trương An cũng bị trận thế trước mắt trấn trụ. Bọn họ biết Tô Mộc vẫn quyết đoán như trước đây, nói bắt người lập tức bắt. May mắn lúc trước họ không sa đọa như Lưu Đăng Khoa, bằng không đêm nay chỉ sợ cả mình cũng bồi vào.

Mẹ nó, ai nói sau khi Tô chủ tịch rời khỏi huyện này, lực ảnh hưởng sẽ mất, đây gọi là mất sao? Còn có chuyện gì càng thêm thuyết phục hơn chuyện này nữa? Nếu thật sự lực ảnh hưởng biến mất, Lưu Đăng Khoa sao có thể rơi xuống.

Không cần nghĩ ngợi quá nhiều, thành thật đi theo bước chân Tô chủ tịch là được!

Bên trong khách sạn cũng bắt đầu trình diễn vở kịch hay. Lưu Đăng Khoa đi ra tìm kiếm Dương Nhất Thủy, sau khi tìm được cùng quay lại phòng tiếp tục giải trí. Dương Nhất Thủy cũng không có tật xấu nào khác, chỉ là thích rượu, hơn nữa phải là rượu ngon. Chỉ cần cho hắn uống rượu, hắn dám đáp ứng bất cứ chuyện gì. Tỷ như Lưu Đăng Khoa dám làm chuyện như vậy trong Hình Đường, trong đó có bóng dáng của Dương Nhất Thủy.

Không còn biện pháp, ai bảo Dương Nhất Thủy là người của Ôn Bằng. Có đôi khi cùng một phe phái, liên lạc sẽ thả lỏng rất nhiều, nhưng chính vì thả lỏng, sẽ tạo thành hậu quả xấu khó thể tưởng tượng.

Nếu như Dương Nhất Thủy biết được đêm nay mình tới huyện Hình Đường ăn chơi đàng điếm sẽ bị song quy thẩm tra, quả quyết không bao giờ tới. Nhưng bây giờ nói lời này chỉ vô dụng, bởi vì người đang đứng trước mặt hắn chính là phó bí thư ban kỷ luật thanh tra thành phố Thanh Lâm tiếng tăm lừng lẫy – Khương Vĩnh Tuyền.

Thiết diện vô tư, đồ tể Thanh Lâm, đây là muốn hình dung Khương Vĩnh Tuyền.

Ban kỷ luật thanh tra có tác dụng gì, không cần nói rõ mọi người cũng hiểu được. Mà chỉ cần gặp phải người của ban kỷ luật thanh tra, tuyệt đối không có chuyện tốt. Càng khỏi nói xuất hiện nơi này là Khương Vĩnh Tuyền, nháy mắt Dương Nhất Thủy nhìn thấy hắn, thân thể trượt xuống ngồi dưới đất. Không biết do say rượu hay bị hù dọa, không cách nào đứng lên lần nữa.

Lưu Đăng Khoa đỡ hơn một chút, mặc dù không té ngã, nhưng thần kinh như nứt vụn, ngây người đứng yên tại chỗ, trong đầu chỉ còn lại một ý niệm: lần này hoàn toàn xong rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.