Thân ở trong chảo nhuộm lớn như quan trường, không có ai chỉ lo thân mình, nếu ai thật sự cho rằng ở trong xã hội hiện đại còn có thể làm quan được tự do tự tại, đó chính là nằm mộng, là tham vọng quá đáng. Nếu biết không thể nào, sẽ có người luôn suy nghĩ làm sao mưu cầu quyền nói chuyện lớn hơn nữa. Bởi vì người nào cũng biết chỉ khi nào có quyền nói chuyện tuyệt đối mới có thể giúp vị trí bản thân càng thêm củng cố.
Làm sao mới làm được việc này?
Có rất nhiều loại phương pháp, nhưng hiện tại xem ra trong hội nghị thường ủy hôm nay có chút người muốn làm việc này, bọn hắn đã ngồi không yên, một lòng một dạ muốn thông qua chuyện này chế tạo ra chút tai vạ.
Người này chính là người đứng thứ ba trong Cổ Lan thị, phó bí thư thành ủy Từ Minh Phàm.
Hiện giờ Cổ Lan thị là thời đại của Lý Hưng Hoa cùng Triệu Thiên Hoa, Từ Minh Phàm biết mình đừng mong gây nên sóng gió. Nhưng chỉ cần có cơ hội, hắn sẽ không bỏ qua. Tỷ như hiện tại, vấn đề của Đỉnh Dương Khí Phối cùng Đệ Nhất Kiến Thành là gì, Từ Minh Phàm biết rõ. Chính bởi vì biết đây đều là người dựa bên Triệu Thiên Hoa, cho nên hắn muốn chủ động phát biểu.
Hắn chỉ muốn Lý Hưng Hoa cùng Triệu Thiên Hoa trở mặt, như vậy người thứ ba như hắn có thể đục nước béo cò. Mà làm như vậy Từ Minh Phàm còn một tư tâm, nếu hắn chủ động phát biểu là có thể bảo hộ Trần Nhất Chu. Lúc trước khi hắn đem Trần Nhất Chu nhét vào trong khu cao tân đã dùng rất nhiều lực lượng, nếu bị người đẩy đi ra thật sự vô cùng uất ức.
Lý bí thư, tôi nói vài câu đi!
Từ Minh Phàm ho khan nói.
Nói đi!
Lý Hưng Hoa thản nhiên đáp.
Sự kiện này đã thật rõ ràng, chính là cục trưởng cục xây dựng Trình Vĩ lợi dụng chức vụ cấu kết cùng Tề Sơn Dương, muốn dùng lý do bịa đặt nói Lý thị ngu nhạc không tuân theo quy định xây dựng chiếm đoạt địa phương đã quy hoạch của Lý thị ngu nhạc giao cho Đỉnh Dương Khí Phối. Sự tình đã thật rõ ràng, cho dù có tiếp tục điều tra điều này cũng sẽ không thay đổi. Hành vi như vậy thật sự đáng giận, đang bôi đen hình tượng mời đầu tư của Cổ Lan thị chúng ta, phá hủy hoàn cảnh mời đầu tư của cả thành phố.
Cho nên thái độ của tôi rất rõ ràng, tuyệt đối không buông tha chuyện này, nhất định phải xử lý nhanh chóng hơn nữa phải nặng nề. Làm như vậy mới có thể ở trong thời gian ngắn nhất khống chế sự ảnh hưởng. Trong quá trình xử lý, tôi đề nghị hội quản ủy khu cao tân nên tiến hành xét duyệt tư cách, nhìn xem Đệ Nhất Kiến Thành rốt cục còn tư cách thi công hay không, nếu như không có lập tức bỏ cũ thay mới!
Từ Minh Phàm bình tĩnh nói.
Từ Minh Phàm thật ác độc đâu!
Tô Mộc dùng thân phận người ngoài cuộc dự thính hội nghị thường ủy như thế, đây vốn là chuyện thật khó khăn. Cho nên hắn chỉ ngồi yên lặng, trong đầu không ngừng xoay chuyển. Phân tích mỗi trạng huống trước mắt, tiến hành tính toán chải vuốt vấn đề bên trong.
Mà phát pháo đầu tiên là Từ Minh Phàm, hiển nhiên người này không đơn giản!
Vài câu nói kia nghe qua như lời công bằng, nhưng hắn lại yêu cầu điều tra. Hơn nữa còn chỉ mặt gọi tên hội quản ủy khu cao tân tiến hành xét duyệt tư cách của Đệ Nhất Kiến Thành. Mà lúc Triệu Thiên Hoa mới tới, vì cấp mặt mũi cho Trình Vĩ cho nên để Đệ Nhất Kiến Thành vào khu cao tân, phụ trách xây dựng xí nghiệp Đỉnh Dương Khí Phối. Từ Minh Phàm không biết điều này sao?
Nếu biết lại đem vấn đề này giao cho khu cao tân, rõ ràng muốn mượn tay Tô Mộc, mượn tay Lý Hưng Hoa bài cổ tay với Triệu Thiên Hoa. Đục nước béo cò, đây là ý tưởng hiện tại của Từ Minh Phàm.
Nhưng nếu hắn muốn dùng chiêu số này có thể làm cho Triệu Thiên Hoa cùng Lý Hưng Hoa mắc mưu, hắn đã sai hoàn toàn. Phải biết rằng hai người này đều là cao thủ đùa bỡn chính trị. Mặc dù Triệu Thiên Hoa là một chủ tịch thành phố thích làm việc thực tế, nhưng không có nghĩ mưu kế ứng biến quan trường trống rỗng. Nhắc tới thuật ứng biến mưu kế quan trường, Triệu Thiên Hoa đùa giỡn vẫn lô hỏa thuần thanh.
Chẳng qua hiện tại Triệu Thiên Hoa như pho tượng bồ tát, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm lẳng lặng ngồi, không hề có chút ý tứ mở miệng nói chuyện.
Từ Minh Phàm vừa nói xong, Tần Tân Vũ mở miệng:
Tôi nói vài câu, chuyện phát sinh hôm nay tính chất thật tồi tệ. Bởi vì hôm nay Lý thị ngu nhạc cần tổ chức buổi họp báo, bên kia đã mời rất nhiều phóng viên truyền thông tới tham dự. Nhưng nào ngờ Lý thị ngu nhạc còn chưa tổ chức buổi họp báo, đồng chí Trình Vĩ đã làm ra chuyện như vậy, lập tức đã bị truyền lên trên internet.
Mỗi hình ảnh khá nghiêm trọng, mấu chốt chính là có internet làm chứng, xe ủi của Đệ Nhất Kiến Thành thật sự chuyển động, nếu không phải Lý tổng bọn họ ra sức ngăn trở, nói không chuẩn cổ tháp Già Nam đã biến thành một đống hoang tàn. Hiện giờ dư luận trên võng mạng vô cùng phẫn nộ lẫn kích động đối với hành vi chấp pháp của cục xây dựng, lực ảnh hưởng vô cùng tồi tệ.
Tần Tân Vũ là trưởng ban tuyên truyền, không có ai đủ tư cách nói ra lời này như nàng. Cũng không thể trách nàng không làm tốt công tác, thật sự là vì sự tình phát sinh quá mức đột nhiên, vì vậy đợi khi nàng kịp phản ứng cũng đã không còn ngăn cản được bao nhiêu, bởi vì những trang web kia cũng không cho nàng mặt mũi.
Một trưởng ban tuyên truyền địa cấp thị, thật sự không có tư cách gì trực tiếp nói chuyện cùng những ông chủ lớn của các trang web quốc gia, càng khỏi nói yêu cầu người ta xóa bỏ tin tức. Huống hồ bên trong còn có Lý Nhạc Thiên trợ giúp, Tần Tân Vũ muốn giải quyết là không khả năng.
Tôi đề nghị lập tức tiến hành điều tra đồng chí Trình Vĩ, chuyện này giao cho ban kỷ luật thanh tra đi làm. Về phần Đỉnh Dương Khí Phối, tôi cho rằng Trầm Tiểu Thụ phải gánh vác trách nhiệm sai lầm khi làm lãnh đạo, tôi sẽ đích thân tiến hành điều tra. Đồng thời vấn đề của Đệ Nhất Kiến Thành khá nghiêm trọng, tôi đề nghị bãi miễn chức vị tổng giám đốc Đệ Nhất Kiến Thành của Tề Sơn Dương, tạm thời giao cho phó tổng phụ trách. Về tổn thất của Lý thị ngu nhạc, ủy ban sẽ đích thân ra mặt tiến hành giải thích. Không biết mọi người có ý kiến như thế nào?
Ngay khi Tần Tân Vũ vừa nói xong, còn chưa đợi người khác tiếp tục nói gì, Triệu Thiên Hoa đã buông xuống chén trà trong tay, hờ hững mở miệng nói. Lời của hắn làm vẻ mặt mọi người đều ngây dại.
Là ý tứ thế nào? Triệu Thiên Hoa muốn vứt bỏ người của mình sao?
Nếu không sao lại quyết đoán như thế!
Nhưng ý kiến xử lý thế này đã là điểm mấu chốt của Triệu Thiên Hoa, sự thật cũng không có khả năng tiếp tục tiến hành đả kích hắn. Tư thế của hắn đã bày thật thấp, nếu còn thừa dịp đánh tới ngược lại sẽ làm người ta cảm thấy chán ghét.
Tôi đồng ý!
Tôi đồng ý!
Tôi đồng ý!
Theo vài ủy viên thành ủy đã tỏ thái độ, Lý Hưng Hoa nghiêm nghị nói:
Nếu nói như vậy chuyện này cứ xử lý như thế, dùng thời gian ngắn nhất đem chuyện này giải quyết, tôi không hi vọng sự tình cuối cùng còn chưa giải quyết lại bị bên ngoài tiếp tục hiểu lầm Cổ Lan thị chúng ta.
Bí thư, kỳ thật tôi còn một câu muốn nói.
Triệu Thiên Hoa đột nhiên nói.
Nói gì?
Lý Hưng Hoa hỏi.
Bí thư, kỳ thật chuyện này tôi phải có trách nhiệm.
Không ai ngờ sau khi sự tình xem như đã quyết định mà Triệu Thiên Hoa còn nói ra lời như thế.
Tô Mộc ngồi gần đó, nhìn tư thế của Triệu Thiên Hoa trong lòng thoáng động, rất nhanh đã đoán được dụng ý của hắn, hắn muốn lấy lui làm tiến, ngăn chặn miệng của những ủy viên thành ủy khác đồng thời làm cho những người nào muốn đi theo hắn hiểu được, không phải hắn muốn bỏ qua người đi theo mình, mà thật sự không còn cách nào, ai bảo người kia làm chuyện ngu xuẩn như vậy.
Cho dù Trình Vĩ bị điều tra, Triệu Thiên Hoa cũng đã chủ động yêu cầu gánh trách nhiệm, có vị lãnh đạo như vậy đứng trước mặt gánh vác, người khác còn có lý do gì không đi theo hắn?
Tâm tư của Triệu Thiên Hoa thế nào, những người khác rất nhanh đều kịp phản ứng. Nhưng dù là vậy không có ai không bội phục sự quyết đoán của hắn, phải biết lời này vừa nói ra, ý nghĩa hắn phải gánh trách nhiệm trong sự kiện lần này. Nếu đổi lại là người khác, chưa chắc có quyết đoán như vậy, chưa chắc nguyện ý tạt nước bẩn lên người mình.
Chủ tịch, kỳ thật việc này anh cũng đừng nên quá mức tự trách, dù sao không ai ngờ cấp dưới của mình sẽ gây ra chuyện như vậy phải không? Nếu như nói cấp dưới làm sai, làm lãnh đạo lại phải gánh trách nhiệm, còn ai dám đi làm lãnh đạo đây? Từ bí thư, có phải hay không?
Lý Hưng Hoa đưa mắt nhìn qua hỏi.
Dạ, bí thư nói rất đúng, là trách nhiệm của ai thì của người đó, nguyên tắc thứ nhất trong đảng tuyệt đối sẽ không oan uổng người tốt, tuyệt đối sẽ không buông tha người xấu, chủ tịch không cần phải quá mức tự trách. Dù sao không có ai hoàn mỹ, cấp dưới làm gì chúng ta cũng không thể nào biết trước.
Từ Minh Phàm nói.
Nhìn trình độ nói chuyện của người ta, Tô Mộc thật sự thêm kiến thức.
Những người này nói chuyện đều rất có tính nghệ thuật, chỉ có chút tu chỉnh là có thể thay đổi tính chất. Ngồi nơi này nghe những ủy viên kia nói chuyện, thật sự ích lợi vô cùng.
Chuyện cần xử lý phải xử lý, là trách nhiệm của ai là người đó gánh, đừng nghĩ che chở, đừng nghĩ tránh thoát.
Hội nghị kết thúc, Tô Mộc đã nghe được kết quả xử lý hữu dụng nhất.
Đợi hội nghị chấm dứt, Tô Mộc vừa định chuẩn bị rời đi, Triệu Thiên Hoa mở miệng gọi hắn trở lại.