Quan hệ giữa người với người cần phải có sự liên hệ, nếu như nói quan hệ giữa đôi bên vốn nhợt nhạt, nhưng chỉ cần thường xuyên liên hệ lẫn nhau quan hệ sẽ tự nhiên tốt đẹp. Ngược lại trước kia quan hệ thật tốt, nếu thời gian dài không liên hệ, sẽ chậm rãi thành nhạt, cuối cùng thậm chí yên lặng không còn chút tiếng động.
Sự tình như vậy phát sinh trên người Tô Mộc, cảm giác càng thêm khắc sâu.
Lúc trước nếu không phải có Nhâm Lập Quyên hỗ trợ, hắn muốn triển khai công tác nhanh chóng trong khu cao tân dễ dàng hay sao? Đây cũng là chỗ tốt nếu có liên hệ. Mà với mối liên hệ này, bạn trai của Nhâm Lập Quyên là Cam Thần chẳng phải cũng được Tô Mộc điều tới hội quản ủy làm việc đó sao?
Quan hệ quan hệ, chỉ có thường xuyên liên hệ mới có thể hình thành quan hệ, quan tâm chiếu cố cho nhau, nếu không làm sao gắn bó?
Trong tỉnh có người muốn động mình, cũng phải xem hắn có trọng lượng kia hay không!
Tô Mộc ngồi lên xe, nỗi lo lắng trong lòng cũng đã biến mất. Hiện giờ tỉnh Giang Nam, chuyện khác Tô Mộc không dám nói, nhưng vẫn có đầy đủ năng lượng. Mà năng lượng này tới từ Diệp An Bang, hắn vốn là người đứng thứ ba trong tỉnh ủy. Hắn là cha của Diệp Tích, còn có Trịnh Vấn Tri, với quan hệ với Trịnh Mục, thời điểm mấu chốt vẫn có thể dùng tới.
Ngoại trừ hai người này, Tô Mộc đột nhiên nghĩ tới còn một người trong tỉnh mà hắn muốn liên lạc, chính là Phương Nhai. Hiện giờ Phương Nhai đã là ủy viên tỉnh ủy, phó chủ tịch tỉnh. Cho dù còn chưa phải là thường vụ, nhưng đã có danh hiệu ủy viên tỉnh ủy, như vậy cũng đã đầy đủ.
Con đường cao tầng nên đi cũng cần đi!
Sau khi quyết định chủ ý, Tô Mộc thầm nghĩ cuối tuần này đi lên Thịnh Kinh thị. Vừa liên lạc cảm tình đồng thời thăm Đỗ Phẩm Thượng bọn họ. Mấy tên kia không biết đang làm gì, đã có thời gian không gặp mặt, Tô Mộc có chút nhớ họ. Hơn nữa lần trước Quan Ngư mất tích, nhờ Đỗ Triển giúp đỡ, về tình về lý Tô Mộc nên đi đáp tạ người ta một chút.
Cần đi Thịnh Kinh một chuyến!
Địa điểm mà Lý Nhạc Thiên lựa chọn là hội quán Nhã Trúc, hiện giờ nơi này đã trở thành nơi chỉ định tụ họp của họ. Dù sao đều biết lão bản là ai, biết nơi này có quan hệ chặt chẽ với Tô Mộc, cho nên họ chơi đùa cũng không hề kiêng nể. Dù sao khi đã đi ra chơi, còn không tìm được địa phương tùy ý thả lỏng, vậy thật mất hứng.
Trong một căn phòng lớn!
Cũng như mấy lần trước, khi Tô Mộc đi vào nhóm người Lý Nhạc Thiên đã bắt đầu uống rượu. Mặc dù họ có chút ngoài ý muốn với sự xuất hiện của Từ Lâm Giang, nhưng họ cũng biết Tô Mộc sẽ không tùy tiện mang theo người ngoài đi cùng, quả nhiên đợi Tô Mộc giới thiệu xong họ liền biết ý tứ của Tô Mộc. Chỉ cần là người mà Tô Mộc giới thiệu, họ làm sao không biết nên xử sự thế nào?
Vài câu nói đùa, Từ Lâm Giang liền thành công nhập bọn, bắt đầu thoải mái uống rượu.
Sự tình hôm nay sẽ không mang phiền toái tới cho cậu đi?
Trịnh Mục ngồi cạnh Tô Mộc thấp giọng hỏi.
Sẽ không!
Tô Mộc cười nói:
Tôi đã biết Nhạc Thiên sẽ hồ nháo, anh cũng sẽ không theo họ làm ẩu. Chỉ cần có anh ở đó, tôi không lo lắng sự tình sẽ không cách nào khống chế được!
Vậy cậu nên lo lắng một chút đi, một màn hôm nay tới bây giờ tôi còn chút sợ hãi. Nếu thật sự phát sinh xung đột, khuôn mặt anh tuấn của tôi tuyệt đối sẽ tiêu đời, hiện tại nhớ tới còn thấy sợ.
Trịnh Mục cười nói.
Đừng giả vờ giả vịt!
Tô Mộc cụng chén, nhìn mấy người Lý Nhạc Thiên bắt đầu ca hát, thấp giọng nói:
Nói chuyện nghiêm chỉnh, nếu có thời gian giúp tôi tra xét một chút, gần đây có phải trong tỉnh có hướng đi nào không.
Sao vậy?
Trịnh Mục khó hiểu hỏi.
Tôi nhận được tin tức, hình như có người xem tôi không vừa mắt, cảm thấy được hiện tại tôi quá mức cao điệu, muốn trực tiếp chuyển tôi ra khỏi vị trí chủ nhiệm hội quản ủy.
Tô Mộc thấp giọng nói.
Có việc này?
Trong mắt Trịnh Mục hiện hàn quang:
Đây là muốn cưỡi lên đầu huynh đệ chúng ta giẫm đạp sao? Con mẹ nó, tôi cũng không tin bầu trời Giang Nam còn có thể bị bọn hắn quấy đục. Chuyện này cậu không cần quản, tôi trở về giúp cậu hỏi thăm, cậu yên tâm, nếu không làm được tôi dẫn cậu đi gặp lão gia tử nhà tôi. Nên nhớ Trịnh đại bí thư của chúng ta đối xử với cậu còn tốt hơn cả tôi nữa đó.
Lời này nếu để cho người ngoài nghe được tuyệt đối sẽ chấn động!
Trịnh Vấn Tri ưu ái Tô Mộc, chỉ bằng một câu nói như vậy đã đủ cho Tô Mộc ở trong quan trường như cá gặp nước. Nếu ai thật sự đui mù muốn trêu chọc Tô Mộc, cần phải đối mặt với lửa giận của bí thư tỉnh ủy.
Trong lòng anh có tính toán là được, việc này hẳn còn chưa có định luận, bởi vì tôi chỉ nghe được người ta nói có lời đồn. Nhưng anh cũng biết, chuyện của tổ chức nếu không tới một khắc cuối cùng kết quả vĩnh viễn sẽ không công bố.
Tô Mộc nói.
Tôi hiểu được!
Trịnh Mục gật gật đầu.
Nói xong chuyện này với Trịnh Mục, tâm tình Tô Mộc thả lỏng không ít. Thần kinh bị buộc chặt cả ngày, cuối cùng có thể trầm tĩnh lại, cùng nhau chơi đùa hưởng thụ. Có cơ hội giải trí như vậy, Tô Mộc sẽ không bỏ qua.
Rượu ngon giai nhân tương bồi, thích ý bao nhiêu?
Mỗi khi có mặt Lý Nhạc Thiên, trường hợp vĩnh viễn sẽ không nhàm chán, đây là sự thật không thể thay đổi. Ai bảo hắn kinh doanh công ty giải trí hạng nhất hạng nhì trong quốc nội, nghệ sĩ nhiều vô số. Mà nói tới chấn hưng bầu không khí, nữ nghệ sĩ am hiểu nhất. Đương nhiên nữ nghệ sĩ có thể xuất hiện ở nơi này, ít nhất đều có phẩm chất vô cùng, bởi vì các nàng đều biết những thanh niên ở đây đều có thân phận bất phàm.
Ở trước mặt những vị thái tử đảng nơi đây, nếu có cô gái nào dám kênh kiệu, tuyệt đối sẽ bị thu thập ngay tại chỗ.
– Di?
Ngay khi Tô Mộc bưng rượu lên uống, ngọn đèn chợt ảm đạm xuống, sau đó mọi người lui lại, một nhóm cường quang chiếu trong phòng. Trước mắt Tô Mộc xuất hiện một thân ảnh. Mà thân ảnh kia xuất hiện, làm Tô Mộc cảm thấy hai mắt tỏa sáng, đã nói gặp trường hợp như vậy, làm sao không có thân ảnh của nàng.
Nhưng thân ảnh của nàng so sánh với ấn tượng ngày trước không khỏi quá trái ngược đi? Trong nhất thời làm Tô Mộc có cảm giác mình nhìn thấy cô gái trước mắt không phải là Bùi Phi!
Đích xác, người vừa xuất hiện chính là Bùi Phi!
Hiện giờ cách ăn mặc của nàng đi theo con đường cực đoan tuyệt đối. Nàng mặc chiếc áo màu tím bó sát hơi mỏng, bên dưới là quần sọt ngắn bó chặt bờ mông. Trang phục như vậy liền đem dáng người cao gầy của Bùi Phi hoàn toàn bại lộ tinh tế.
Càng động lòng người chính là nàng xõa tóc rối tung, dâng lên cảm giác gợi cảm mị hoặc. Đôi giày cao gót dưới ánh đèn chiếu xuống lòe lòe tỏa sáng.
Đúng lúc này âm nhạc kình bạo đột ngột vang lên!
Âm nhạc vừa vang lên, Bùi Phi liền khiêu vũ. Đừng nói là Tô Mộc, cho dù là người như Lý Nhạc Thiên vẫn chưa từng tận mắt nhìn thấy Bùi Phi biểu diễn. Dưới âm nhạc kích thích, từng cử động của Bùi Phi tràn ngập vẻ mãnh liệt, vòng eo thon nhỏ mảnh khảnh không ngừng uốn éo.
Mà hiện tại nàng đang nhìn chằm chằm vào Tô Mộc!
Tô Mộc biết hiện tại những hành động của Bùi Phi là vì chinh phục chính mình. Nhưng nhớ tới lần trước xấu hổ, Tô Mộc cũng cảm thấy lửa dục trong lòng dâng lên, đối diện với tình nhân trong mộng như nàng, nếu Tô Mộc có thể khắc chế mới là việc lạ.
Theo tiết tấu âm nhạc đột nhiên nhanh hơn, động tác của Bùi Phi càng thêm mạnh mẽ. Nàng trực tiếp nhảy tới trước mặt hắn, xoay người, rãnh sâu trước ngực hoàn toàn bại lộ trong mắt hắn, mị lực mười phần.
Tô Mộc thật không ngờ Bùi Phi thật quá lớn mật, làm ra động tác kết thúc cuối cùng lại bá đạo dễ thương như thế!
Trong lúc nhất thời Tô Mộc có nỗi xúc động khó thể ức chế!
Hiện tại hắn chỉ muốn đem đại yêu tinh kia ném lên giường, tử hình tại chỗ!