Quan Bảng

Chương 838: Đầu thú



– Các hương thân, các vị yên tâm, hôm nay Tô Mộc tôi ở chỗ này tuyên bố, nếu như chuyện này không cho các vị một đáp án minh xác, các vị cứ ngày ngày chặn cửa quản ủy hội là được!

Thanh âm của Tô Mộc truyền khắp toàn trường.

– Tô chủ nhiệm, cha tôi chết oan uổng, hắn là bị cố ý giết chết. Tôi là tận mắt nhìn thấy bọn họ đè chết cha tôi!

Nam tử mặc huyết hiếu tên là Vương Dân Vũ, nghe Tô Mộc nói ngửa mặt lên trời lớn tiếng nói.

– Cụ thể xảy ra chuyện gì, tôi sẽ điều tra, nếu như các vị tin tôi, cho tôi thời gian, tôi sẽ không trì hoãn, sau 12 giờ, tôi tuyệt đối sẽ công bố kết quả cho các vị.

Tô Mộc trầm giọng nói.

– Tô chủ nhiệm, chúng tôi tin tưởng ngài.

– Đi thôi, Tô chủ nhiệm nói sẽ quản khẳng định sẽ quản.

– Chúng ta đừng ở chỗ này hao tổn nữa, nhanh trở về, nghĩ cách thu thập chuyện sau đó.

Sau khi ta tất cả mọi người đều yên lặng bỏ đi, những cảnh sát chịu trách nhiệm bảo vệ hiện trường mới có thể buông lỏng. Nếu lúc này Tô Mộc xuất hiện chuyện phiền toái…, bọn họ sẽ gánh vác không nổi.

– Lãnh đạo, Từ cục tới rồi!

Trương Quan Trung tiến lên thấp giọng nói.

Phía trước rất nhanh lái tới một chiếc xe cảnh sát, thân ảnh Từ Viêm từ trong xe đi xuống, mấy bước đã chạy tới. Tô Mộc nhìn Từ Viêm tới gần, sắc mặt ngưng trọng tiêu sái tiến lên. Về phần nơi này tại sao phải không có người của quản ủy hội xuất hiện, Tô Mộc không có bao nhiêu ác cảm. Bởi vì khu vực này, thật sự không thuộc về khu Cao Khai, tối thiểu bây giờ vẫn chưa nghiêm khắc quy định. Nơi này vẫn là phạm vi thành khu cũ, chẳng qua tồn tại chút ít tranh cãi mà thôi.

Nhưng bất kể tranh cãi như thế nào, sự thật là ở đây đã có người chết, trong chuyện này Tô Mộc không có lý do nhìn thấy không quản.

– Lãnh đạo!

Từ Viêm gấp giọng nói.

– Nơi này rút cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Tô Mộc hỏi.

– Lãnh đạo, tôi đã điều tra rõ ràng, nhưng chúng ta có cần đổi chỗ khác nói chuyện hay không, tôi sẽ báo cáo với ngài.

Từ Viêm nói.

– Đi, bây giờ chúng ta đến quản ủy hội.

Tô Mộc trầm giọng nói.

– Vâng!

Đợi sau khi mấy người xuất hiện trong phòng làm việc của Tô Mộc, Từ Viêm liền bắt đầu kể lại đầu đuôi câu chuyện. Thì ra người chết tên là Vương Trường Khôi, cũng chính là cha của người mặc huyết hiếu Vương Dân Vũ. Nhà ở khu nhà mái bằng thành khu cũ, sở dĩ phát sinh chuyện như vậy, là bởi vì đối đầu với một công ty bất động sản của thành phố Cổ Lan. Công ty bất động sản này tên là bất động sản Mùa Xuân, lão tổng tên là Triệu Bang Điều.

Triệu Bang Điều là ai? Đó là cậu em vợ của Từ Minh Phàm, là em ruột của vợ hắn. Bất động sản Mùa Xuân, chính là ỷ vào bối cảnh của Từ Minh Phàm, ở thành phố Cổ Lan mới xem như có thể xen lẫn phong sinh thủy khởi.

Bất động sản Mùa Xuân cũng là nhìn thấy khu Cao Khai hiện giờ phát triển mạnh mẽ, cho nên mới phải thông qua quan hệ, chiếm được chỗ đất ở thành khu cũ, để xây dựng trung tâm thương mại, sau đó kiếm một khoản tiền lớn. Bất động sản Mùa Xuân không vào được khu Cao Khai, nhưng cũng không có nghĩa bọn họ không làm gì được thành khu cũ nằm sát khu Cao Khai. Những chỗ còn lại bất động sản Mùa Xuân tựa hồ cũng đã bắt lại hết, nhưng có một vị trí quan trọng vẫn chưa lấy được.

Nhà này chính là nhà Vương Trường Khôi.

– Theo điều tra hiện trường và video có người quay lại lúc ấy có thể chứng minh, bất động sản Mùa Xuân hoàn toàn chính là muốn giết chết Vương Trường Khôi, đây thuần túy là đè chết.

Từ Viêm trầm trọng nói.

– Chắc chắn chưa?

Tô Mộc nhíu mày nói.

– Chắc chắn!

Từ Viêm vừa nói vừa lấy điện thoại di động, trực tiếp đưa cho Tô Mộc, Tô Mộc nhìn đi, trên điện thoại di động, có thể rõ ràng phát hiện, Vương Trường Khôi rốt cuộc đã chết như thế nào. Hắn dĩ nhiên là đứng trước căn nhà, bị máy ủi mạnh mẽ đẩy ngã, sau đó đè chết. Trước khi chết Vương Trường Khôi giống như là không cam lòng rống giận, vẻ mặt tức giận và hoảng sợ rất rõ ràng.

– Đoạn video này làm thế nào lấy được?

Tô Mộc lạnh lùng nói.

– Đoạn video này vừa vặn của một tiểu tổ làm phim ở gần đó, là tổ quay phim của công ty giải trí Lý thị đi quay một đoạn phim tuyên truyền, cho nên vừa vặn quay được. Đoạn video này trước mắt mới chỉ có mấy người biết, người quay phim cũng bị tôi khống chế rồi. Cho nên, bất động sản Mùa Xuân vẫn chưa biết có đoạn video này.

Từ Viêm nói.

Làm cục trưởng phân cục công an, Từ Viêm có thể nói là xứng chức. Có thể trong thời gian ngắn như vậy đã tìm được bằng chứng, thật sự là rất khó khăn. Về phần tại sao người của công ty giải trí Lý thị tiến hành quay phim ở đây, Tô Mộc rất rõ ràng. Bởi vì công ty giải trí Lý thị Lý thị muốn nhờ rất nhiều nơi của thành khu làm bối cảnh, cho nên mới trùng hợp quay được. Cũng may là quay được, nếu không, chuyện này thật sự không biết sẽ phức tạp như thế nào.

– Bất động sản Mùa Xuân!

Tô Mộc khẽ nhíu mày, chuyện này nếu chân chính đi theo lộ tuyến luật pháp sẽ giải quyết như thế nào, bây giờ hắn thật sự không biết, dù sao sở học của hắn cũng không phải là luật pháp, không biết người như Triệu Bang Điều, nên truy cứu trách nhiệm gì. Nhưng nếu như toàn bộ chuyện này, chỉ có một mình tài xế lái xe phải gánh tội, đây tuyệt đối không phải là kết quả Tô Mộc muốn nhìn thấy.

Người như Triệu Bang Điều làm chủ, ngày nào hắn chưa bị xử lý, vậy thì toàn bộ chuyện này cũng chưa thể giải quyết. Bất kể nói thế nào, tài xế ngang ngược làm ra chuyện như vậy, Triệu Bang Điều muốn không đếm xỉa đến, đó quả quyết là không được.

– Vâng, cho tới bây giờ, tài xế gây chuyện đã bỏ chạy, sau khi hắn đè chết người liền đào tẩu, chúng tôi đã phát lệnh đuổi bắt, phong tỏa cửa ra vào thành phố Cổ Lan, tin tưởng bây giờ hắn còn chưa ra khỏi thành phố. Nhưng đối với bên bất động sản Mùa Xuân, chúng tôi không có cách nào động thủ. Lãnh đạo cũng biết, đứng sau lưng bất động sản Mùa Xuân chính là bí thư Từ Minh Phàm, công ty này còn từng được bình chọn là xí nghiệp dân doanh ưu tú của thành phố Cổ Lan.

Từ Viêm nói.

Vậy sao?

Tô Mộc đứng trước cửa sổ, trong đầu cắt tỉa toàn bộ chuyện này, hắn cũng không phải không muốn quản, mà là phải quản làm sao mới có thể đạt được hiệu quả lớn nhất. Tô Mộc không muốn làm hành động đánh con ruồi, nếu không làm thì thôi, đã làm thì phải đánh con cọp lớn.

– Bất kể thế nào, cũng phải dựa theo trình tự chính quy, đầu tiên đưa Triệu Bang Điều về tiến hành tra hỏi, ngoài ra tất cả tài sản và những người của bất động sản Mùa Xuân có tham dự vào chuyện này đều phải tiến hành quản chế, đợi lệnh bất cứ lúc nào!

Tô Mộc quyết đoán nói.

– Vâng, vậy tôi đi an bài!

Từ Viêm lập tức xoay người rời đi.

Bất động sản Mùa Xuân thật sự nghĩ rằng khoác lên mình danh hiệu xí nghiệp dân doanh ưu tú, là ta không có cách nào động tới ngươi sao? Đừng nói ngươi chỉ có quan hệ với Từ Minh Phàm, cho dù ngươi có quan hệ với bí thư Lý Hưng Hoa, ta cũng sẽ bắt lại.

Xã hội này tồn tại quá nhiều bất công, mặc dù Tô Mộc này không thể quản lý tất cả bất công, nhưng chỉ cần ta gặp được, ta tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện bất công đó phát sinh.

Cùng một thời gian, tại nhà Từ Minh Phàm trong khu nhà ở tỉnh ủy.

– Lão Từ, anh nói xem, chuyện này rốt cuộc có quan hệ đến Tiểu Điều hay không?

Chị gái ruột của Triệu Bang Điều, Triệu Khiết gấp giọng hỏi. Triệu Khiết cũng không giống như gia thuộc bình thường, còn treo một chức hư danh trong thành phố, mà là toàn tâm toàn ý sắm vai nhân vật thái thái của Từ Minh Phàm. Đối với chuyện xảy ra, trong lòng Triệu Khiết rất gấp gáp, nàng làm sao cũng không nghĩ tới bất động sản Mùa Xuân lại chọc ra một cái sọt lớn như vậy.

Nhưng chuyện đã xảy ra, Triệu Khiết cũng sẽ không oán trời trách đất. Hiện tại việc duy nhất cần phải làm chính là mau chóng tìm hiểu, chuyện này rốt cuộc sẽ xử lý như thế nào? Triệu Bang Điều rốt cuộc có việc gì hay không?

Nhưng Triệu Khiết cũng không phải lo lắng cái này, bởi vì nàng biết chuyện này cũng không phải Triệu Bang Điều động thủ làm, là người phía dưới bất động sản Mùa Xuân làm. Nói như vậy, chính là lưng đeo một tội lãnh đạo giám thị không nghiêm, chứ không phạm phải tội giết người.

Chẳng qua trong lòng Triệu Khiết nghĩ như vậy, nhưng vẫn muốn nhận được một câu trả lời chắc chắn từ chỗ Từ Minh Phàm.

Từ Minh Phàm bây giờ đang vô cùng phiền não.

Nói ra hắn là phó bí thư chuyên trách khối đảng thị ủy, ở thành phố Cổ Lan hiện giờ, thật sự bị vây vào vị trí yếu thế. Bất kể là bí thư thị ủy Lý Hưng Hoa, hay là thị trưởng Triệu Thiên Hoa, tuyệt đối cũng không phải là người hắn có thể chống lại. Nhưng Triệu Thiên Hoa dù sao cũng mới tới, có khoảng thời gian chênh lệch này, Từ Minh Phàm vẫn có thể làm được một số chuyện.Trong thời gian này hắn sống cũng rất phong quang, nhưng ai ngờ cuộc sống tốt như vậy, lại bị Triệu Bang Điều phá hỏng.

Thật sự là loại ngu xuẩn làm hư việc nhiều hơn là thành công!

– Đây đều là em dạy dỗ tốt đệ đệ!

Từ Minh Phàm hung hăng nói.

– Lão Từ, anh nói gì vậy? Tiểu Điều đúng là em trai của em, nhưng anh phải biết nhiều năm qua, nếu như không nhờ Tiểu Điều…, nhà chúng ta có thể sống thư thái như vậy hay không? Những năm qua, anh nói xem, anh rốt cuộc đã làm được gì cho cái nhà này? Bây giờ còn nói mát như vậy, anh có biết, nếu như không nhờ Tiểu Điều, nhà chúng ta căn bản không thể nào biến thành như vậy. Biết khuê nữ và nhi tử nhà chúng ta cần tốn hao bao nhiêu tiền không? Những thứ này tin tưởng anh cũng không biết? Em biết anh không biết. Anh chỉ biết làm quan, ngoài ra anh còn biết cái gì?

Triệu Khiết tức giận kêu lên.

– Em?

Từ Minh Phàm tức giận quát lớn.

– Em cái gì mà em? Chẳng lẽ em nói sai sao?

Triệu Khiết lớn tiếng kêu lên.

Không biết tại sao, Từ Minh Phàm nhìn Triệu Khiết la to như vậy, trong lòng đột nhiên dâng lên một loại cảm giác vô lực mãnh liệt. Chính cảm giác vô lực này, khiến cho Từ Minh Phàm vốn chiếm đạo lý, hiện tại không biết nên nói cái gì. Có lẽ Triệu Khiết nói thật, quan tâm của Từ Minh Phàm đối với gia đình thật sự không nhiều bằng Triệu Khiết.

Chỉ là chuyện cũng xảy ra rồi, há có thể cãi vã hai ba câu là có thể giải quyết.

– Anh nói, rốt cuộc phải làm sao?

Triệu Khiết nói.

– Theo ý của anh, hiện tại em gọi điện cho Triệu Bang Điều, kêu hắn đi đầu thú!

– Cái gì?

– Em không nghe nhầm đâu, chính là đi đầu thú!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.