Quan Bảng

Chương 839: Thần hồn nát thần tính



Nếu như nói khi một việc gặp phải bình cảnh, thay vì nghĩ làm sao tránh đi, chẳng bằng lựa chọn đối mặt. Bởi vì nếu ngươi tích cực đối mặt, kết cục cuối cùng có thể sẽ không có bao nhiêu chuyện. Nhưng nếu ngươi lựa chọn chống cự, lựa chọn trốn tránh, vậy tính chất sẽ trở nên rất nghiêm trọng. Đầu thú chính là một cách làm rất minh xác, nếu làm được, đôi lúc tuyệt đối có thể hoàn thành đại tung mình.

Nhưng nói bao giờ cũng dễ hơn làm.

Sau khi Từ Minh Phàm nói ra tất cả chỗ tốt của đầu thú, Triệu Khiết biết mình đã không còn bất kỳ đường lui, phải thuyết phục Triệu Bang Điều dựa theo phân phó của Từ Minh Phàm mà hành động. Mà Từ Minh Phàm phân phó như vậy thật sự rất quản dụng, phải biết rằng chỉ cần Triệu Bang Điều bỏ ra một ít tiền, là có thể giải quyết chuyện này không quá ồn ào. Chỉ cần có người gánh chịu trách nhiệm, chỉ cần Triệu Bang Điều không ngã, như vậy bất động sản Mùa Xuân cho dù bị niêm phong, Triệu Bang Điều vẫn có cơ hội Đông Sơn tái khởi.

Đây cũng là hi vọng của Triệu Khiết.

– Hiện tại em lập tức gọi điện thoại cho hắn, trước mặt anh phải bảo đảm Triệu Bang Điều sẽ đến chỗ công an nói rõ chuyện này. Bất động sản Mùa Xuân phải gánh chịu tất cả trách nhiệm, phải làm ra tư thái phối hợp tích cực. Còn tài xế lái xe kia, bất kể như thế nào, nhất định phải mau sớm tìm được, nghĩ cách để hắn gánh chịu tất cả chuyện này. Về phần trách nhiệm tháo dỡ, anh nghĩ Triệu Bang Điều có lẽ đã có cách kêu người ở dưới nhận lỗi.

Từ Minh Phàm trầm giọng nói.

– Vậy em gọi ngay!

Triệu Khiết vội vàng gọi điện thoại.

Tổng bộ công ty bất động sản Mùa Xuân.

Triệu Bang Điều bây giờ thật giống như con kiến trên chảo nóng, đứng ngồi không yên, hắn cũng không nghĩ sẽ phát sinh chuyện như vậy. Phải biết rằng đó là công khai đè chết người, thật không biết lúc ấy tên khốn lái xe nghĩ thế nào, chẳng lẽ hắn không biết làm như vậy sẽ mang đến cho mình bao nhiêu khó khăn và phiền toái hay sao? Nhưng chuyện đã phát sinh, bây giờ việc Triệu Bang Điều có thể làm chính là tận lực giải quyết.

Từ góc độ này mà nói, Triệu Bang Điều mặc dù có chút hung ác, nhưng cũng là người hiểu chuyện. Biết chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm. Dĩ nhiên bất động sản Mùa Xuân có thể phát triển đến quy mô như hiện tại, hắn cũng làm không ít chuyện phạm pháp loạn kỷ cương, Chỉ có điều những việc đó làm rất bí mật. Nhưng chuyện giống như ngày hôm nay, thật sự là trước nay chưa từng có.

– Ai vậy?

Sau khi điện thoại vang lên, Triệu Bang Điều cũng không nhìn số trực tiếp hỏi.

– Tiểu Điều, là ta!

Triệu Khiết vội vàng nói.

– Chị, tại sao chị lại gọi điện thoại cho em?

Sau khi Triệu Bang Điều nghe thấy người gọi là Triệu Khiết, thái độ rõ ràng biến đổi.

– Tiểu Điều, hãy nghe chị nói đây, chuyện xảy ra bên em chị đã biết rồi, chị đã nói tất cả với anh rể của em, anh rể của em kêu em làm như vậy…

Tiểu Điều, đây là biện pháp hữu hiệu nhất trước mắt, em tuyệt đối không được hồ đồ.

Triệu Khiết gấp giọng nói.

Cái gì? Đầu thú? Khi Triệu Bang Điều nghe Triệu Khiết nói lời này, vẻ mặt liền âm trầm. Phải biết rằng hắn chưa từng nghĩ mình sẽ ra đầu thú, lúc ban đầu cảm thấy rất buồn cười, nhưng càng về sau lại càng cảm thấy có đạo lý, Từ Minh Phàm tuyệt đối sẽ không đích thân đưa mình vào nhà tù.Nếu như vậy, dựa theo cách làm của Từ Minh Phàm, chính là phương pháp xử lí sáng suốt nhất hiện tại.

– Chị, em biết phải làm sao rồi.

Triệu Bang Điều vừa nói vừa cúp điện thoại, bắt đầu chuẩn bị thăm dò tin tức, thuận tiện an bài ở dưới có ai gánh chịu trách nhiệm này. Nhưng vào lúc này, Từ Viêm tự mình mang người xuất hiện trong phòng làm việc.

Nhanh như vậy sao?

Sự xuất hiện của Từ Viêm, thật sự khiến cho Triệu Bang Điều bắt đầu có chút sợ hãi, hiện tại hắn thật sự chưa làm bất cứ an bài nào. Nếu tùy tiện bị bắt đi như vậy, sẽ không có cách nào thống nhất lời nói với bên ngoài…, tình thế của mình sẽ thật sự nguy hiểm.

Bây giờ Triệu Bang Điều thật sự có chút hối hận, hối hận vì sao không sớm gọi điện cho Từ Minh Phàm, đồng thời trong lòng cũng dâng lên một loại oán hận, ta không gọi cho Từ Minh Phàm ngươi, chẳng lẽ ngươi cũng không định gọi sao? Nhà các ngươi nhiều năm như vậy chiếm tiện nghi của ta còn ít sao? Từ Minh Phàm ngươi thật sự cho mình là một thanh quan sao? Tốt nhất ngươi nên giúp đỡ ta, chỉ cần ta xuất hiện bất kỳ việc gì, cho dù ngươi là anh rể ta, ta cũng sẽ không nhân nhượng.

– Từ cục, ngọn gió nào thổi ngài đến đây vậy?

Vừa nói Triệu Bang Điều vừa cười từ phía sau bàn làm việc đi ra.

Còn Từ Viêm mặt đầy nghiêm túc:

– Triệu tổng, tin tưởng ngài cũng biết lần này tôi tới đây là vì chuyện gì, làm phiền ngài theo chúng tôi đi một chuyến.

– Được, không thành vấn đề, để tôi gọi điện thoại được không?

Triệu Bang Điều rất phối hợp nói.

– Không được!

Từ Viêm quả quyết nói.

– Được, vậy tôi đi cùng ngài.

Triệu Bang Điều vừa nói vừa đi theo Từ Viêm, chẳng qua sau khi rời đi, thư ký của hắn liền bắt đầu liên lạc với đoàn luật sư cố vấn của bất động sản Mùa Xuân. Phải biết rằng Triệu Bang Điều không có bản lĩnh khác, nhưng ở phương diện luật sư, hắn cũng hao tổn không ít tâm tư. Hắn biết mình sẽ gây chuyện, cho nên đã chuẩn bị một đoàn luật sư cố vấn rất chuyên nghiệp.

Thật ra chuyện này có thể thuận lợi như vậy, thật sự khiến Từ Viêm có chút bất ngờ. Vốn còn tưởng rằng Triệu Bang Điều sẽ làm khó, sẽ càn rỡ, nhưng không ngờ Triệu Bang Điều từ đầu đến cuối lại ngoan ngoãn như vậy. Nhưng không sao cả, cho dù ngươi như vậy, ta cũng phải dẫn ngươi đi. Phải biết rằng có đoạn video kia, bất động sản Mùa Xuân các ngươi muốn hoàn toàn thoát khỏi liên quan là quả quyết không có cơ hội.

Tòa nhà thị ủy, phòng làm việc bí thư thị ủy.

Khi Tô Mộc xuất hiện ở chỗ này, Lý Hưng Hoa đã vững vàng ngồi bên trong. Sau khi Tô Mộc trình bày tất cả tình hình mà mình tìm hiểu được, thanh âm có chút trầm trọng nói:

– Bí thư, hiện tại việc cấp bách chính là phải bắt được người tài xế kia, chỉ cần có thể bắt được hắn, như vậy tất cả đều có thể tra ra manh mối. Nhưng trước đó, tôi nghĩ Triệu Bang Điều làm người đại diện pháp nhân của bất động sản Mùa Xuân cũng không thoát khỏi quan hệ.

– Tô Mộc, chuyện này các cậu có thể mau sớm điều tra ra là tốt nhất. Nhưng tôi nghĩ tốt nhất cậu nên chuẩn bị tâm lý, chuyện này sợ rằng đến cuối cùng sẽ không hoàn mỹ như cậu nghĩ đâu.

Lý Hưng Hoa chậm rãi nói.

– Bí thư, ngài có ý gì?

Tô Mộc nhíu mày nói.

– Cậu hẳn cũng biết, bất động sản Mùa Xuân mặc dù là thương nhân khai phá, nhưng Triệu Bang Điều từ đầu đến cuối cũng không thừa nhận chuyện như vậy, trừ phi hắn bị điên, nếu không không thể thừa nhận. Còn chuyện này nữa, nếu bất động sản Mùa Xuân quả thật có người đứng ra chịu trách nhiệm…, không cần người khác, chỉ là người tài xế kia thừa nhận, như vậy sẽ không truy cứu Triệu Bang Điều nữa.

Lý Hưng Hoa nói.

Những thứ này Tô Mộc đều biết!

Cũng bởi vì biết những chuyện này, cho nên Tô Mộc hiện tại mới cảm giác có chút biệt khuất. Triệu Bang Điều có tiền, dùng số tiền này, hắn có thể làm được một số chuyện, những chuyện này bao gồm vùi dập tố cáo của cả nhà Vương Dân Vũ. Hơn nữa chuyện như vậy rất có thể sẽ thuộc về chuyện ngoài ý muốn, nói thí dụ như máy ủi mất tác dụng, nói thí dụ như tài xế lúc đó mất khống chế.

Nhưng bất kể là loại nào, sợ rằng kết quả cuối cùng cũng sẽ không động đến lợi ích tuyệt đối của Triệu Bang Điều.

Nhưng nếu chuyện này không động đến Triệu Bang Điều, như vậy Tô Mộc làm chuyện này còn có ý nghĩa sao? Một mạng người mất đi như vậy, Triệu Bang Điều làm lão tổng bất động sản Mùa Xuân, tuyệt đối không có cách nào chạy trốn trách nhiệm. Nếu dùng luật pháp không động được đến ngươi, bị ngươi lợi dụng sơ hở của luật pháp để lách tội, như vậy ta sẽ dùng cách còn lại để giải quyết chuyện này.

Nói tóm lại một câu, Triệu Bang Điều ngươi tuyệt đối khó thoát tội!

– Bí thư, ngài yên tâm, luật pháp nên tuyên bố thế nào thì tuyên bố thế ấy, không thể lấy tình cảm để làm trái với sự công chính của luật pháp, đây cũng là nguyên tắc của tôi. Nhưng hiện tại việc cấp bách là phải bắt được người tài xế Triệu Nhị Phát kia về quy án. Bất kể nói thế nào, chuyện hắn đè chết người ta là sự thật. Chỉ cần bắt được hắn, như vậy có thể điều tra ra manh mối vì sao hắn làm như vậy.

Tô Mộc nói.

– Tôi hiểu, hiện tại đã ra lệnh truy nã khắp thành phố, tôi nghĩ rất nhanh sẽ có tin tức.

Lý Hưng Hoa nói.

Chỉ cần Triệu Nhị Phát chưa ra khỏi thành phố Cổ Lan, dưới tình huống như thế, hắn tuyệt đối không có khả năng chạy thoát.

– Hy vọng có thể mau sớm bắt được!

Tô Mộc gật đầu.

– Cậu trở về xử lý chuyện này đi, thị ủy vẫn chờ kết quả của cậu. Về phần kết luận cuối cùng của chuyện này, phải chờ sau khi các cậu có kết quả xử lý, mới có thể đưa ra thường ủy hội thị ủy tiến hành thảo luận. Trước đó, tùy tiện triệu khai thường ủy hội thị ủy, không phải là không được, mà là không có tác dụng.

Lý Hưng Hoa nói.

– Vâng, bí thư, tôi hiểu rồi!

Tô Mộc nói.

Đúng như Tô Mộc suy đoán, hôm nay thành phố Cổ Lan thật sự rất nhộn nhịp.

Phải biết rằng Triệu Nhị Phát là bỏ trốn, nếu như hắn có thể mau sớm quy án còn tốt, nhưng bây giờ bỏ trốn, đến hiện tại cũng không ra đầu thú, vì vậy đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến tính chất của chuyện này. Tất cả các phương tiện truyền thông, truyền thanh, trên các màn hình lớn công cộng… cũng bắt đầu thay nhau phát tin tức, hắn muốn trốn cũng không có chỗ trốn.

Huống chi hiện tại Triệu Nhị Phát thật sự chưa chạy ra khỏi thành phố Cổ Lan, chỉ đang ẩn thân trong căn phòng thuê.

Triệu Nhị Phát hiện tại thật sự hoảng loạn.

Phát sinh chuyện như vậy, Triệu Nhị Phát cũng không muốn, nhưng lúc ấy hắn là không có cách nào. Lúc ấy hắn chính là nhận được điện thoại ra lệnh, kêu hắn lái thẳng về phía trước. Nói là Vương Trường Khôi tuyệt đối sẽ không ngăn cản, nhưng Triệu Nhị Phát làm sao cũng không nghĩ tới, Vương Trường Khôi lúc ấy thật sự không né tránh, trực tiếp bị mình đè qua.

Một người ngay cả giết gà cũng cảm thấy khủng hoảng, chuyện giết người như vậy, Triệu Nhị Phát làm sao có thể đủ bình tĩnh.

Không được, chuyện này ta không thể cứ nhận như vậy, ta phải lưu lại chứng cớ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.