Quan Bảng

Chương 889: Tùy tiện ra giá!



– Chị Tô, sao chị lại ở chỗ này?

Ninh Hạo ngoài ý muốn nói.

Đúng vậy, xuất hiện ở nơi này chính là Tô Thấm.

Tô Thấm vốn đang ngủ say, nhưng bên ngoài thật sự quá ồn, vì vậy cô bị đánh thức. Sau khi tỉnh lại, Tô Thấm chỉnh đốn lại trang phục, từ sau xe lấy ra một chiếc áo choàng mặc vào, dưới ánh mắt kinh diễm của mọi gười đi vào nhà. Phải biết rằng hôm nay Tô Thấm ăn mặc rất gợi cảm. Bước đi cũng khác hẳn so với phong cách đầy dứt khoát trước đó. Tuy có áo choàng che khuất, nhưng vẻ đoan trang gợi cảm vẫn khó có thể che giấu.

– Chị qua có chút việc. Là Tô Mộc.

Tô Thấm nói thẳng.

– Là Tô biên tập viên.

Sau khi Tô Mộc nghe thấy giọng nói của cô, liền nhìn Nhiếp Việt nói.

Tô biên tập viên? Tô Thấm sao?

Khi Nhiếp Việt nhìn thấy người đi tới quả nhiên là Tô Thấm, thần sắc thật sự có chút biến hóa. Tô Thấm là ai hắn có biết. Đây chính là người dẫn chương trình kênh tin tức. Thật sự là một người dẫn chương trình không tồi. Cô như vậy, tuy rằng không quyết định tiền đồ của ai, nhưng nếu như muốn cho anh chút phiền toái, vậy cũng khó lòng phòng bị được. Đương nhiên điều khiến Nhiếp Việt cảm thấy bất ngờ chính là, Tô Thấm tại sao lại xuất hiện ở nơi này?

Đi theo Tô Mộc qua đây, vậy quan hệ giữa hai người như thế nào?

Hiện tại Nhiếp Việt thật sự nhìn không thấu Tô Mộc. Gia hỏa này lại có nhân mạch rộng như vậy sao?

– Nhiếp bí thư, ngài cũng ở đây sao?

Tô Thấm nhìn Nhiếp Việt cười nói.

– Đúng vậy. Không biết Tô biên tập viên sao lại rảnh rỗi đến huyện Hạnh Đường tôi thế này?

Nhiếp Việt hỏi.

– Là như thế này, chú Nhiếp, vừa rồi cháu quên nói cho chú biết, lần này Tô biên tập viên xuống có nhiệm vụ. Mục đích chính là đưa tin về chuyên đề phát triển kinh tế ở huyện Hạnh Đường chúng ta. Tin tức như vậy tuy rằng còn không có quyết định sẽ được đưa lên đài truyền hình hay không, nhưng khẳng định sẽ được đăng trên báo.

Tô Mộc ở bên cạnh nói.

Là một câu nói như vậy, lại khiến ánh mắt của hai người ở đó liền sáng ngời.

Tô Thấm cảm bất ngờ chính là cách xưng hô của Tô Mộc. Hắn gọi chính là chú Nhiếp. Điều đó chứng tỏ quan hệ giữa hắn và Nhiếp Việt thật sự không đơn giản. Nếu không hắn cũng không có khả năng trực tiếp gọi là chú Nhiếp. Điều khiến Nhiếp Việt cảm thấy bất ngờ chính là, lần này Tô Thấm xuống đây lại thật sự mang theo nhiệm vụ như vậy. Phải biết rằng vừa rồi Nhiếp Việt muốn nói với Tô Mộc, chính là ở thị xã Thanh Lâm vừa trống ra một vị trí phó thị trưởng. Hắn muốn tranh thủ giành lấy vị trí này.

Nếu như có Tô Thấm đưa tin, vậy tin tưởng chuyện này sẽ càng thuận lợi hơn.

Nghĩ tới đây, Nhiếp Việt liền mặc kệ mối quan hệ ngầm giữa Tô Mộc và Tô Thấm thế nào. Bởi vì Nhiếp Việt biết, với tài trí thông minh của Tô Mộc hiện tại, tuyệt đối sẽ biết cách làm sao tránh xảy ra vấn đề. Cho dù biết, bên cạnh Tô Mộc có rất nhiều phụ nữ, vậy thì đã sao? Chỉ cần còn một ngày Tô Mộc chưa kết hôn, vấn đề tác phong thế này còn chưa bị nắm thành nhược điểm, sẽ không hình thành uy hiếp.

– Tô biên tập viên, thật thế sao?

Nhiếp Việt hỏi.

– Đúng vậy. Lần này tôi xuống đây thật ra chủ yếu là vì...

Khi Tô Thấm ở bên này giới thiệu cặn kẽ nhiệm vụ, Tô Mộc đã đứng dậy, bắt đầu rót trà cho hai người. Lúc nào nên nói thế nào, hắn hiểu rõ ràng hơn bất kỳ người nào khác. Trong trường hợp như vậy, hắn thật sự không cần phải làm gì cả, cứ giao quyền chủ đạo ra là được. Theo sự thông minh của Tô Thấm và Nhiếp Việt, hai bên tất nhiên biết nói thế nào mới có thể đạt được mục đích.

Thật ra, cơ hội như vậy, Tô Mộc cũng không ngại tạo ra cho Nhiếp Việt. Tất cả sự phát triển của huyện Hạnh Đường đã rõ như ban ngày. Hiện tại huyện Hạnh Đường đã trở thành một huyện có tiềm lực phát triển lớn nhất trong thị xã Thanh Lâm. Đừng nói Nhiếp Việt muốn tiến bước, xem như hắn không muốn tiến bước, chỉ cần có thời cơ, cơ hội này đều sẽ rơi vào trên tay hắn. Phải biết rằng một tay phát triên một khu trở thành thị ủy thường ủy, chuyện như vậy cũng không có gì lạ.

– Tô biên tập viên, quyết đinh như vậy đi.

Nhiếp Việt cười nói.

– Không thành vấn đề!

Tô Thấm gật đầu.

Chờ hai bên nói chuyện thỏa đáng, Nhiếp Việt không ở lại lâu, đứng dậy cáo từ Tô Mộc. Mà khi Tô Mộc tiễn Nhiếp Việt ra xe xong, Nhiếp Việt cũng không đi luôn, mà cùng Tô Mộc hỏi thăm vài chuyện.

Ninh Hạo nhìn thấy, trong lòng cảm thấy sốt ruột. Phải biết rằng nếu như Nhiếp Việt có thể tiến bước, làm thư ký của hắn, cơ hội để Ninh Hạo đi tới cũng sẽ rất lớn. Nhưng nếu như Nhiếp Việt không có biện pháp nào tiến bước, sống chết cố thủ ở chỗ này, nếu như hắn thật sự muốn thắng tiến, tình huống có chút khó khăn.

Thật ra trong lòng Nhiếp Việt bây giờ đã có kế hoạch.

Qua những lời nói chuyện với Tô Mộc, Nhiếp Việt cũng đã nhận được tin tức, biết lần này mặc dù Tô Mộc miễn chức, nhưng miễn chức như vậy lại không phải là chuyện gì xấu. Không phải là miễn chức do vi phạm quy định kỷ luật. Bởi vì quan hệ của Nhiếp Việt ở trong tỉnh, cho nên hắn mới có thể biết trước. Về chuyện hỏi thăm Tô Mộc chẳng qua là muốn mượn điều này để kiểm tra xem Tô Mộc cùng mình có còn một lòng hay không.

Đáp án hiển nhiên đã khiến Nhiếp Việt thoả mãn!

– Nhiếp bí thư này của các anh thật sự có năng lực. Vừa rồi nói nhiều như vậy, thật ra chỉ muốn biểu đạt một ý, xem có thể mượn chuyện này lại tiến thêm một bước hay không. Nhưng em nghe nói thị xã Thanh Lâm các anh vừa trống ra một phó vị trí thị trưởng. Nói vậy, hẳn hắn cũng động lòng đi.

Tô Thấm ngồi ở trên ghế, khó có thể che giấu hào quang của mình, tiết lộ điều đó.

Nếu như đổi lại là lúc bình thường, Tô Thấm kiên quyết không dám đến nhà Tô Mộc như vậy. Nhưng ai bảo bây giờ cô thông minh, mượn nhiệm vụ đi qua. Ở dưới nhiệm vụ như vậy, cho dù Tô Thấm ăn mặc có chút gợi cảm, cũng có thể hiểu.

– Chuyện này em không cần phải để ý đến làm gì. Cứ làm tốt việc em nên làm là được.

Tô Mộc bình tĩnh nói.

– Em biết! Chỉ có điều tới chừng nào anh mới đi tới Thịnh Kinh? Phải biết rằng em không thể ở lại chỗ này quá lâu.

Tròng mắt Tô Thấm xoay chuyển nói.

– Không biết. Bây giờ em tới trong thị trấn, đến Kim Sắc Huy Hoàng. Ở đó thuê trước một phòng. Phụ nữ, nếu như không có cách nào bảo đảm giấc ngủ, sẽ nhanh già.

Tô Mộc nói thẳng.

– Được!

Tô Thấm không từ chối gật đầu nói.

Chờ sau khi Tô Thấm lái xe rời khỏi đó, Tô Mộc mới bất đắc dĩ lắc đầu. Thật sự không ngờ, vào lúc này lại gặp một cực phẩm giống như Tô Thấm. Chỉ có điều quan hệ với Tô Thấm, Tô Mộc cũng không muốn từ chối, cũng không muốn lập tức gật đầu đáp ứng. Tạm thời cứ từ từ đã.

Tròn bốn ngày, Tô Mộc cũng không đi đi, chỉ ở lại trong Tô Trang, để ý chuyện xây nhà. Có người của kiến trúc Lạc thị xây dựng, một ngôi nhà như vậy rất nhanh đã lên hình lên dạng. Phải biết rằng chỉ cần nền móng làm tốt, muốn vật liệu có vật liệu, muốn máy móc có máy móc, dưới điều kiện ban đầu như vậy, ba ngày ba đêm làm không nghỉ, muốn chậm lại cũng không được.

Mà trong bốn ngày đó, xe cộ đến Tô Trang thật sự nối liền không dứt. Hơn nữa phải biết rằng, mỗi một chiếc xe tới, phía sau đều kéo theo ít nhất một chiếc xe tải. Trong chiếc xe tải này không ngờ đều chở các loại đồ gia dụng, đồ dùng phòng bếp, cây cảnh, hoa trồng trong vườn, gia cụ đắt tiền... Bất kể thứ gì anh có thể nghĩ, bọn họ đều sẽ đưa qua.

Tất cả đều là do các xí nghiệp gia âm thầm làm chủ đưa tới. Nhưng Tô Mộc đều cự tuyệt không nhận. Phải biết rằng mấy thứ này, thật sự không thể dính vào dù chỉ một chút. Nếu như thật sự dính vào, Tô Mộc cũng không dễ ăn nói. Hắn không thiếu tiền, không nhất thiết phải nắm lấy.

Chỉ có điều liên tiếp mấy ngày đều phải ứng phó chuyện như vậy, thật sự khiến Tô Mộc có chút nhức đầu.

Cho nên vào ngày thứ năm, khi biết Tô Thấm thật sự không có cách nào, phải về tỉnh, Tô Mộc trực tiếp theo cô rời đi. Về phần chuyện nơi đây, hắn giao toàn quyền cho Lạc Khang Hoa xử lý. Tô Mộc lưu lại cho Lạc Khang Hoa một tấm thẻ. Tất cả phần tiền công và phí vật liệu các loại đều ở trong đó. Đó cũng chính là một phần công tác của kiến trúc Lạc thị. Tô Mộc hoàn toàn không quan tâm.

Tô Lão Thực và Diệp Thúy Lan đối với chuyện Tô Mộc rời khỏi thật ra không có chút ý kiến nào. Phải biết rằng, nếu thật sự mỗi ngày đều có người tới, bọn họ cũng không chịu nổi. Hiện tại nhà bọn họ ở Tô Trang đã không tệ. Nếu như thật sự tiếp tục nữa, như vậy khó tránh khỏi có chút quá phận.

Dù sao cũng không cần bọn họ rat ay làm cái gì, chỉ cần chịu trách nhiệm trông coi. Chuyện rất đơn giản.

Ánh mặt trời chiếu xuống, Tô Mộc ngồi lặng lẽ ở vị trí ghế phụ. Mấy ngày qua hắn thật sự có chút mệt mỏi, cho nên muốn nghỉ ngơi một chút. Tô Thấm lái xe, nhìn một bên mặt với góc cạnh rõ ràng của Tô Mộc, tâm tình cũng bình thản. Cô đã từng mơ ước như thế. Có thể lái xe, cùng người mình yêu đi du ngoạn từ nam tới bắc, muốn đi đâu thì đi tới đó.

Tiếng ngáy khe khẽ của Tô Mộc vang lên. Tô Thấm điều chỉnh nhiệt độ bên trong xe cao hơn một chút. Chiếc xe yên ổn lao về phía trước. Tới gần buổi trưa, cuối cùng đã chạy tới Thịnh Kinh, xuất hiện ở trong đài truyền hình tỉnh.

Lúc này, Tô Mộc mới tỉnh giấc. Hắn mở hai mắt ra, không nhịn được thoải mái vươn vai một cái.

– Anh đã tỉnh rồi sao?

Tô Thấm cười hỏi.

– Ở đây là đây vậy? A, đài truyền hình tỉnh sao? Đây không phải là chỗ làm việc của em sao? Sao em lại đưa anh tới đây? Hay là buổi chiều em còn phải đi làm?

Tô Mộc có chút bất ngờ hỏi.

– Đúng vậy. Là đài truyền hình tỉnh. Bởi vì em không biết phải đưa anh đi đâu, cho nên trực tiếp đưa tới đây. Nhưng quả thật em cũng có chút việc gấp. Anh biết đấy, lần này em xuống dưới đó thật ra mục đích không phải là nhiệm vụ đó. Chỉ có điều nếu đã nhận nhiệm vụ đó, dù thế nào cũng phải bàn giao. Cho nên, chờ em một chút. Em phải đi vào đài truyền hình bàn giao công việc. Chờ đến khi em ra, chúng ta cùng đi ăn cơm trưa.

Tô Thấm nháy mắt nói.

– Không thành vấn đề!

Tô Mộc tùy ý nói.

– Vậy anh ở đây chờ em. Rất nhanh em sẽ xuống tới nơi!

Tô Thấm liền đứng dậy rời đi. Vậy Tô Mộc thì sao? Nhàn rỗi, hắn xuống xe đi bộ. Đi chừng một hồi, chờ tới khi Tô Mộc trở về chỗ cũ, phát hiện có mấy người đang đứng. Cái này còn chưa tính là gì. Khi Tô Thấm đi tới, sắc mặt hết sức khó xử, một giọng nói đầy phách lối chói tai lại vang lên.

– Tô Thấm, cô ít giả vờ thanh thuần đi. Nói một câu thôi. Không phải bảo cô cùng đi ăn sao? Nói đi, tùy tiện ra giá!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.