Ai ngờ sự việc không đi theo kịch bản, Chu Từ vô tình trở thành nữ nhân của Tô Mộc. Chu Từ không hối hận, chuyện đã xảy ra, tìm cách giải quyết thì được rồi. Hơn nữa khoái cảm đê mê khó quên, Chu Từ đã ăn mặn, cô không muốn ăn chay lại.
Tô Mộc cười nói:
- Chu tổng, thứ lỗi cho anh nói thẳng, nếu đúng vậy tại sao em không chọn Lý Nhạc Thiên? Tiểu tử kia đẹp trai hơn anh, Lý Nhạc Dân còn là anh ruột của hắn.
Khuôn mặt quyến rũ của Chu Từ lộ vẻ tinh nghịch:
- Anh nghĩ loại người đó sẽ lọt vào mắt em sao?
- Đúng vậy! Bộ dạng Lý Nhạc Thiên cũng khá, trong nhà có bối cảnh, tìm anh vì muốn thông qua hắn liên lạc với Lý thị trưởng. Nhưng cái kiểu công tử ca đó em không thích. Em chỉ thích anh, đáng tin cậy.
- Hơn nữa em biết bí mật của anh. Anh là chuyên gia chơi đồ cổ, anh hiểu giám định đồ cổ đúng không? Chỉ dựa vào điều này, em nghĩ anh sẽ không bao giờ nghèo được. Sau khi em theo anh, chắc anh sẽ không để em mỗi ngày ăn cơm với dưa muối đi?
Tô Mộc cười nói:
- Em biết khá nhiều chuyện của anh.
Tô Mộc dụi đầu thuốc lá vào gạt tàn, hắn nhìn Chu Từ:
- Anh không cần biết em làm vậy vì mục đích gì, nhưng nếu đã theo anh thì là nữ nhân của anh. Chuyện của em thì anh sẽ lo đến cùng. Nhưng trước đó anh muốn hỏi là Bí thư Chu có biết em làm như vậy không? Hoặc anh nên hỏi là em nghĩ Bí thư Chu có biết bí mật của em không?
- Không biết!
Chu Từ trả lời chắc chắn:
- Em ít khi nói chuyện của mình cho bố, em làm điều này cũng giấu bố. Em không muốn bố biết, em không muốn liên lụy bố.
Bốp!
Tô Mộc vỗ mông Chu Từ.
Chu Từ nũng nĩu trách:
- Sao đánh em?
Tô Mộc nói:
- Đánh em là nhẹ, em không hiểu chuyện trong quan trường. Bí thư Chu, bố của em chưa chắc sợ cựu bí thư thị ủy Phùng Như Thành, càng đừng nói là Hồ Vi Quốc. Em làm như vậy không sợ chịu thiệt sao? Nếu bố của em biết sẽ bị chọc tức chết.
Mắt Chu Từ sáng lên:
- Ý của anh là em buồn lo vô cớ?
Chu Từ không hiểu những mánh lới trong quan trường, cô treo chức khoa trưởng ba khoa cục chiêu thương nhưng chỉ cho có, giữ ghế ăn lương. Thật ra ba khoa cục chiêu thương đã có khoa trưởng mới, cục chiêu thương không liên quan nhiều đến Chu Từ. Nếu thích quan thuật thì Chu Từ kinh doanh làm gì?
Chu Từ nhỏ giọng nói:
- Nói vậy chẳng lẽ em làm vô ích?
Bốp!
Tô Mộc lại vỗ mông Chu Từ, xúc cảm thật tuyệt.
Tô Mộc nhướng mày nói:
- Đừng nói mình đáng thương như vậy, anh mới là người la oan, la xui đây. Anh bị động!
- Ha ha ha ha ha ha!
Bị vỗ mông hai cái nhưng Chu Từ không tỏ ra tức giận, quyến rũ vươn tay trái vẽ vòng tròn trên ngực Tô Mộc, tay phải thò xuống chộp tiểu Tô Mộc cứng rắn.
Chu Từ cười yêu kiều:
- Vậy lần này lão gia chủ động đi.
Tô Mộc hung tợn nói:
- Yêu tinh!
Tô Mộc nghiêng người đè Chu Từ xuống, bão tố lại nổi lên. Trong mưa gió, Tô Mộc ra quyết định lớn.
- Chuyện Bí thư Chu em đừng lo, Bí thư Chu có thể tự giải quyết. Đừng quên Bí thư Chu là bí thư ủy ban kỷ luật Thành phố Thanh Lâm. Điều em cần làm bây giờ là cho Bí thư Chu một tín hiệu.
Chu Từ thở gấp:
- Tín hiệu gì?
Tô Mộc dứt khoát nói:
- Rời khỏi Phùng gia, vạch rõ giới hạn với Phùng gia.
Phùng Trác đã chết nên Chu Từ không cần hy hôn, chỉ cần cô rời khỏi nhà hàng Nhã Trúc là cắt đứt với Phùng gia.
Chu Từ thở hổn hển:
- Ý anh là kêu em rời khỏi đây?
- Như thế nào? Em không muốn?
- Rời đi rồi anh nuôi em sao?
- Anh nuôi em!
- Nhớ lời anh nói, ngày mai em sẽ làm thủ tục.
- Đừng cắn anh!
- Em cắn anh, cắn chết anh!
Bốp! Bốp!
* * *
Chu Từ không ngờ mình giữ gìn thân thể nhiều năm nay lại dâng hiến ra ngoài bằng cách như vậy. Chu Từ không hối hận chút nào, mơ hồ hưng phấn kích động. Đối với Tô Mộc, Chu Từ có cảm giác như mối tình đầu của thiếu nữ.
Thử nghĩ xem một thục nữ đã trưởng thành lại có tình cảm như thiếu nữ mới yêu lần đầu, có nam nhân nào chịu nổi? Ai chịu được chứ Tô Mộc thì không.
Tô Mộc không định cưỡng lại, chuyện nên làm thì đã làm, không lẽ kêu hắn phủi mông rời đi? Đó không phải tính cách của Tô Mộc.
Đêm nay không biết hai người làm mấy hiệp, mỗi lần tạm nghỉ Tô Mộc sẽ dạy Chu Từ một số quy tắc trên quan trường, gạt bỏ những lo lắng trong cô, vẽ tương lai tươi đẹp. Trong kế hoạch của Tô Mộc vốn không có Chu Từ, nhưng cô đã đến, hắn cần sắp xếp lại.
Chu Từ rời khỏi nhà hàng Nhã Trúc là tất nhiên, miễn làm xong thủ tục là cô và Phùng gia cắt đứt quan hệ. Nghĩa là Chu Từ đi ra với hai bàn tay trắng, tài nguyên cho cô điều động ít đến tội. Chu Từ không thể vung tiền như rác, đó là nằm mơ. Tô Mộc muốn làm cho giấc mơ này biến thành sự thật.
Một lần cao trào qua đi, Chu Từ tỏ thái độ:
- Thân phận của em đã định trước em không thể sóng vai bên anh. Nhưng không sao, em không định tái hôn, miễn gia đình em bình an là tốt. Tô Mộc, anh yên tâm đi, từ bây giờ em làm tình nhân của anh, một tình nhân hợp cách.
Chu Từ biết rõ muốn bảo đảm nắm chặt Tô Mộc trong tay, dựa vào cây to này thì cô không thể ngăn cản bước chân hắn tiến tới, phải để hắn cứ leo lên trên, nắm giữ quyền cao. Chỉ đến khi đó, dù Tô Mộc đã kết hôn thì không ai lôi chuyện hắn lăng nhăng ra châm chích.
Bởi vì đây là quy tắc quan trường, ai dám làm trái quy tắc thuộc về cao tầng sẽ bị mọi người khinh bỉ.
- Vậy...
Tô Mộc hưởng thụ Chu Từ xoa bóp, trầm ngâm hỏi:
- Khối đế vương thúy kia chắc không thuộc tài sản nhà hàng Nhã Trúc?
Chu Từ trả lời:
- Không, là em dùng tiền riêng mua nó.
Qua nhiều năm Chu Từ cũng để dành được ít tiền, đó là phần cô nên có.
- Tốt!
Tô Mộc gật đầu, nói:
- Chờ em giải quyết xong mọi chuyện hãy đưa đế vương thúy cho anh, anh sẽ đi Thành phố Thịnh Kinh bán nó. Em cầm số tiền này chờ tin của anh, yên tâm, anh tuyệt đối không để em ăn cơm với dưa cà.
Chu Từ mừng rỡ hỏi:
- Thật không?
Tô Mộc nét mặt sa sầm nói:
- Dám nghi ngờ anh? Nằm sấp xuống!
Chu Từ cười quyến rũ:
- Rồi rồi, người ta nằm sấp đây.
Phập!
- Chết người ta!
* * *
Sáng hôm sau tỉnh dậy Tô Mộc rửa mặt xong đi ngay đến sân vận động. Chuyện còn lại Tô Mộc chẳng giúp được gì, để Chu Từ tự lo.
Hiện giờ Tô Mộc lo nhất là hội chiêu thương. Trấn Hắc Sơn muốn phát triển thì cần có tiền đầu tư, miễn có món tiền thứ nhất rót vào thì có thể bảo đảm Trấn Hắc Sơn vận chuyển. Nếu có thể hấp dẫn ánh mắt của mấy nhà đầu tư thì chuyến này Tô Mộc không đi uổng công.
Tô Mộc như mọi khi chạy lại cười chào:
- Tô trưởng trấn đến rồi.
Tô Mộc đi hướng vị trí triển lãm, cười hỏi:
- Phạm cục trưởng, tình huống hôm nay thế nào?
Biểu tình Phạm Xương Thịnh khó xem nói:
- Vẫn vậy, huyện chúng ta đã nhiều năm không có nhà đầu tư đến.