Quan Bảng

Chương 926: Đâm tầng giấy kia



Tin tưởng rất ít có người đàn ông nào có thể đối mặt với cô gái chủ động dựa vào lòng mà vẫn có thể lạnh nhạt, vẫn có thể lạnh lùng đẩy nàng ra xa. Càng khỏi nói cô gái kia thật có hảo cảm với hắn, hai người lại quen biết từ lâu. Nếu ai có thể làm được điều đó, chỉ có thể vươn ngón cái nói một câu: Anh chính là thái giám!

Tô Mộc là một thái giám sao?

Tô Mộc đương nhiên không phải thái giám, chẳng những là vậy hắn cũng không có được bao nhiêu lực miễn dịch trong phương diện này. Hơn nữa quan hệ giữa hắn cùng Tô Thấm cũng khá gần gũi, giữa hai người từng trải qua sự tình. Vì vậy đối diện với sự hấp dẫn như thế, nếu Tô Mộc còn không hiểu đây là việc gì thì thật sự có chút vô sỉ!

Thật sự nghĩ kỹ?

Tô Mộc nhìn chằm chằm hai mắt Tô Thấm hỏi.

Tô Thấm không trả lời, nhìn thẳng vào mắt Tô Mộc bước lên một bước, đôi môi nóng bỏng liền hôn lên. Khi hương thơm truyền vào mũi Tô Mộc, hắn biết mình đã sa vào. Nếu người ta đã như vậy, hắn cũng không cần tiếp tục giả vờ. Dù sao hắn đã sớm đâm tầng cửa sổ kia với Tô Thấm, hiện tại chỉ cần làm cho nó càng thêm rách nát triệt để.

Nụ hôn như gió xuân thổi tới!

Nỗi lòng rung động!

Nên nhớ đây là mùa hè, quần áo của hai người vốn rất mỏng manh. Dưới tình dục kích thích, hai người cùng không còn gì vương vấn. Tô Thấm cũng chưa từng có cảm giác này, thân thể mềm mại vô lực vô cùng, đôi tay ôm lấy cổ Tô Mộc, trong đầu không còn nghĩ ngợi được điều gì khác.

Khi trời chiều từ ngoài cửa sổ chiếu lên thân thể cả hai, có một loại cảm giác mông lung xa hoa đầy mỹ cảm.

Trong nháy mắt áo lót được cởi ra, Tô Mộc có thể chân thật cảm giác được đôi ngọn núi mang tới cảm giác áp bách. Loại run rẩy trong khoảnh khắc làm Tô Mộc muốn rên rỉ thành tiếng. Càng động lòng người chính là đôi anh đào chợt cứng rắn lên, mái tóc dài xõa tung, loại cảm giác ngứa ngáy làm Tô Mộc hoàn toàn rơi vào vực sâu.

Tiếng rên rỉ như mộng như ảo!

Cảm giác say sưa như si như cuồng!

Mê ly như trên thiên đường!

Trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ, thân thể mềm mại vặn vẹo, trong mắt tràn đầy vẻ mê ly…Tô Thấm thật sự phát hiện vài ngày trước mình đã sống vô dụng, chưa từng nghĩ tới chuyện nam nữ lại kỳ diệu như thế. Thậm chí chỉ một động tác như vậy đã làm toàn thân Tô Thấm chợt run rẩy, hai tay ôm chặt lưng Tô Mộc, đem đầu của hắn áp sát vào rãnh sâu đồng thời hai chân khóa chặt bên hông hắn.

Dưới ánh nắng chiều ấm áp, mồ hôi ướt đẫm hai thân thể!

Tô Mộc nhìn khuôn mặt đỏ ửng kiều mỵ của Tô Thấm, nhìn mồ hôi tuôn ướt mặt nàng, trong lòng chợt nghĩ thầm, đây chính là nữ chủ trì truyền tin tức thật nghiêm túc trên đài truyền hình đó sao?

Thật sự là quá kích thích!

Thế nào? Trước kia không phải đã có người nói, đợi khi nào gặp anh phải cùng anh đại chiến ba trăm hiệp, lúc này mới một hiệp đã bại trận rồi. Kỹ thuật của em thật không quá quan a, phải tăng cường học tập nghiệp vụ trong phương diện này đi thôi.

Tô Mộc cười tủm tỉm nói, hai tay vẫn ôm chặt Tô Thấm, khóe môi hiện lên nụ cười xấu xa.

Nghĩ tới những dòng tin nhắn trước đó, mỗi tin nhắn đều nhộn nhạo mị ý, Tô Thấm oán hận nhìn chằm chằm Tô Mộc, trên mặt hiện lên vẻ không chịu thua.

Em nói phải đại chiến ba trăm hiệp thì phải đại chiến ba trăm hiệp, em tuyệt đối sẽ không nhận thua, nếu như anh có bổn sự, chúng ta đi vào phòng ngủ, đại chiến trên giường xem ai lợi hại hơn?

Ai u, đây là khiêu khích sao?

Chính là khiêu khích, ôm em đi, vào phòng!

Lão hổ không phát uy, em thật sự nghĩ anh là mèo bệnh sao? Tốt, hiện tại anh lập tức ăn em!

Ai sợ ai?

Sự tình đã phát triển tới loại tình trạng này, nếu còn tiếp tục lui nhường né tránh thật không có ý nghĩa gì. Hơn nữa Tô Thấm cũng biết ưu điểm của mình ở nơi nào, nàng muốn thông qua phương thức như thế làm cho Tô Mộc hưởng thụ cảm giác mà chưa từng hưởng thụ ở những cô gái khác. Cho nên trong lời nói của nàng tràn đầy hấp dẫn dục vọng không nói, ngay nháy mắt vừa lên giường, trên mặt nàng không còn vẻ mị ý mà chỉ còn lại vẻ nghiêm túc như lúc truyền tin tức trên đài truyền hình.

Chỉ một nụ cười một lần nhăn mày vô cùng tự nhiên!

Tự nhiên tới mức làm cho Tô Mộc cảm thấy, trong lòng hắn không còn cách nào nhẫn nại.

Em đang chơi lửa, tự mình hại mình, biết không?

Em đương nhiên biết, bất quá em thích chơi lửa tự mình hại mình. Thế nào? Có phải anh còn chưa được hay không? Nếu như anh không được, em sẽ miễn phí thông báo tin tức một lần cho anh. Vào tối nay, phó chủ nhiệm Tô Mộc bên phòng đốc tra tỉnh ủy quang lâm hàn xá, chỉ đạo thật nhiều công tác…

Khi thanh âm truyền tin tức vừa vang lên, Tô Mộc không còn chút ý tứ muốn nhẫn nại, lưu loát cởi quần áo trên người, như mãnh hổ chụp mồi đem Tô Thấm trực tiếp đè ngã xuống giường, khác với lúc còn mặc quần áo, hiện tại hoàn toàn trần trụi đối diện với nhau, làn da bóng loáng như tơ lụa va chạm ma sát khiến Tô Mộc híp mắt hưởng thụ không thôi.

Thật sự tới rồi!

Tới đây đi!

Khi công tác dạo đầu đã làm thật đầy đủ, nương theo tiếng rên rỉ thống khổ vang lên, thân hình hai người chân chính hợp thành một. Tô Thấm ôm chặt lấy Tô Mộc, nàng biết từ giờ trở đi nàng thật sự đã thuộc về hắn. Tiểu lợn sữa mà nàng tự mình nuôi dưỡng nhiều năm bắt đầu từ giờ phút này đã chân chính phá khai, một cuộc sống mới hoàn toàn rộng mở.

Một đóa hoa hồng kiều mỵ nở rộ dưới thân hai người!

Mà Tô Thấm đã chuẩn bị sẵn cho giờ khắc này, trên giường trải grap giường màu trắng. Mặc dù Tô Mộc cũng không quá xem trọng trinh tiết, nhưng thời khắc này đối với Tô Thấm mà nói thật quá trân quý. Khi hoa hồng nở rộ, nước mắt nàng không tự chủ được chảy xuống.

Đây là nước mắt hạnh phúc!

Nước mắt này đối với một cô gái vốn là cô nhi, dựa vào lực lượng của chính mình đi tới địa vị như bây giờ mà nói, thật sự trân quý động lòng người!

Cảm giác không còn cô độc, đã có được nơi nương tựa thật sự làm người hướng tới!

Có thể động rồi.

Có thể sao?

Có thể!

Lời nói vừa vang lên, dưới tình huống Tô Mộc thuần thục khống chế toàn trường, Tô Thấm chân chính hưởng thụ cái gì gọi là đỉnh cực lạc. So sánh với vừa rồi, loại cảm giác bây giờ hoàn toàn khác hẳn, làm cho Tô Thấm chân chính hiểu được nguyên lai nhân sinh của phụ nữ chính là như thế. Chỉ có cuộc sống như thế mới là hoàn mỹ nhất.

Khi trời chiều ngoài cửa sổ chậm rãi hạ xuống, khi cả tòa thành thị bắt đầu rơi vào trong màn đêm, Tô Mộc đã dừng lại động tác, đem tình cảm lửa nóng mãnh liệt phát tiết ra ngoài, hắn ôm lấy Tô Thấm an tĩnh nằm trên giường. Ngón tay của hắn lướt trên làn da bóng loáng, trên mặt hiện lên nụ cười.

Phần lễ vật này của em thật sự đủ thần bí!

Tô Mộc cười nói.

Ai nói em muốn đưa cho anh phần lễ vật này?

Lời này của Tô Thấm làm Tô Mộc sửng sốt đương trường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.