Luyến nhân thở dài, xem ra buổi tối hôm nay không nói rõ ràng, y đừng mong được ngủ: "Diệp, chuyện quá khứ đều đừng nhắc lại, ta đã tha thứ ngươi, ta thật sự không có ghi hận, ta cảm thấy hiện tại thực hạnh phúc. Ta chỉ là hi vọng ngươi có thể... lưu thêm một hậu duệ cho hoàng thất, thật sự chính là như vậy, thân thể ta không có vấn đề gì, ngươi đừng lại miên man suy nghĩ nữa."
"Không thể như vậy, ta sẽ tìm thầy thuốc, cho dù là tâm bệnh cũng sẽ có biện pháp chữa khỏi." Dung Diệp chỉ có thể ở bên tai luyến nhân nhẹ giọng hứa hẹn, hi vọng có một ngày kỳ tích thật sự sẽ xuất hiện.
Luyến nhân mở to mắt, nhìn thấy ánh mắt Dung Diệp có chút khổ sở. Chỉ có ở trước mặt y, Dung Diệp mới có thể biểu lộ tình cảm chân thật như vậy, cũng bởi vì điều này, luyến nhân thường xuyên đã quên trượng phu của y là Hoàng đế của ngàn dặm non sông.
"Diệp, chỉ có làm như vậy mới là tốt với ta, ngươi cho rằng ta tự ủy khuất chính mình một chút cũng không thể được? Ngươi cũng không hi vọng tương lai vạn nhất có chuyện gì, ta sẽ bị thiên hạ phỉ nhổ sao? Rồi không phải sẽ lại giống năm năm trước, toàn bộ người trong triều đình lại muốn giết ta." Luyến nhân chua xót cười, tiến sát vào lồng ngực của Dung Diệp.
"Luyến nhân, không bao giờ... có chuyện như vậy phát sinh lần nữa, ta sẽ không cho phép bất kì kẻ nào thương tổn đến ngươi."
Luyến nhân thực kiên trì, Dung Diệp phải đến tẩm cung Cẩm phi qua đêm. Đêm đó, luyến nhân một đêm không ngủ. Không phải luyến nhân lòng dạ hẹp hòi, chính là trong lòng thật sự rất đau, đau đến luyến nhân nghĩ muốn chết đi. Bắt buộc chính mình cố gắng không nghĩ đến nữa, thực sự vô ích, luyến nhân không có trách cứ Dung Diệp. Y biết tâm tư Dung Diệp đều ở trên người y, hắn buổi tối đi đến chỗ Cẩm phi, cũng là nội thị tính toán đi theo.
Chính là, còn chưa tới giờ tý, Dung Diệp đã trở lại.
Giờ phút này, luyến nhân đang ngồi ở ghế nằm bên cửa sổ, giật mình nhìn thấy Dung Diệp hướng chính mình đi tới, hẳn phải qua giờ hợi mới xong việc, tại sao lúc này đã trở lại? Thời gian còn không đến một nén hương.
"Ngươi... Sao vậy?" Luyến nhân không biết nên như thế nào hỏi ra.
Dung Diệp cái gì cũng không nói, chính là đi qua đi ôm lấy luyến nhân, đầu chôn ở cổ luyến nhân, hai tay khóa chặt luyến nhân trong lòng.
Luyến nhân cũng không nói gì nữa, mặc cho hắn ôm như vậy, tuy rằng có chút khó thở, nhưng trong lòng thực thoải mái.
✰✰✰
"Khởi bẩm Hoàng Thượng, trấn uy Đại tướng quân truyền tin chiến thắng, đầu tháng tám tướng quân đã tự mình ra trận. Ở trong trận lại chém chết thủ lĩnh của dân tộc Thổ Phiên, hơn nữa còn bắt giữ Cảnh vương An Lục Đạt cùng với An Thừa, trước Trung thu tướng quân có thể về đến kinh thành."
Tiểu tướng một đường tám trăm dặm kịch liệt trở về truyền tin chiến thắng vẻ mặt thực mỏi mệt, lại giấu không được vui sướng cùng kích động, hơn nữa hắn là lần đầu tiên diện kiến, nhìn thấy Hoàng đế ngồi ở đại điện, vẻ mặt trang trọng uy nghiêm, cho dù nghe được tin vui thắng lợi cũng không có dễ dàng toát ra cảm tình, chính là rụt rè đối với Hoàng Thượng mỉm cười, nhưng là ý cười của hắn Hoàng Thượng cũng không để vào mắt.
"Tiểu tướng quân một đường vất vả, có thưởng."
Dung Diệp ngồi trên long ỷ trong đại điện cao cao tại thượng, nghe được Cảnh vương cùng con hắn bị bắt giữ, kém chút nữa ngửa mặt lên trời thét to. Nghĩ đến lúc trước mắc mưu quỷ kế làm hại hắn thiếu chút nữa cùng luyến nhân thiên nhân vĩnh cách, Dung Diệp hận nghĩ không ra nên cho hắn chết kiểu gì mới có thể giải tỏa mối hận trong lòng. Cố gắng ức chế suy nghĩ toát ra biểu tình, thản nhiên đối với tiểu tướng dưới điện nói một câu.
Quần thần dưới điện vì tin tức mà có chút xôn xao, rầm rì nho nhỏ.
✰✰✰
Chính ngọ ánh dương lên cao soi chiếu vạn vật, luyến nhân cùng Cẩm phi ngồi ở sắt thủy đình nhìn mặt hồ năm nay mùa hè bắt đầu trồng hoa sen, trong hồ còn có hai tiên hạc ở vùng nước cạn kiếm ăn.
"Nương, di nương, nhi thần đã trở về." Thái tử vừa mới học xong, một đường hướng về sắt thủy đình chạy tới.
Luyến nhân đi ra đình, nắm tay Huyền Khôn, đem hắn ôm vào trong lòng: "Thật sự là một chút phong thái đều không có, cứ như vậy ngược xuôi chạy loạn." Luyến nhân một bên lau mồ hôi trên trán Huyền Khôn, một bên yêu thương trách cứ.
Cẩm phi ngồi ở một bên nở nụ cười: "Thái tử, mới vừa học xong sao? Muốn dùng qua ngọ thiện không?"
"Hiện tại chưa, nhi thần mỗi ngày đều phải cùng nương dùng bữa, đợi lát nữa phụ thân trở lại chúng ta cùng nhau ăn."
Cẩm phi vuốt ve cái bụng cao cao hướng thái tử nói: "Di nương hiện tại cũng vô tâm lực quan tâm ngươi, ngươi gần đây ở thái học viện có ngoan ngoãn không?"
"Di nương yên tâm, nhi thần đã không còn là tiểu hài tử, không có không nghe lời thái sư đâu." Bộ dáng Huyền Khôn như một tiểu đại nhân trả lời.
"Ngươi nha!" Luyến nhân nhịn không được bật cười, xoa đầu Huyền Khôn, lại hướng Cẩm phi nói: "Hắn hiện tại cả ngày coi mình như lá người lớn, có đôi khi ngay cả Hoàng Thượng đều phải chịu hắn giáo huấn, năm trước còn giống một đứa nhỏ, năm nay đột nhiên liền trưởng thành như vậy."
"Kia là đương nhiên, bởi vì nhi thần sắp làm ca ca, đương nhiên chính là người lớn rồi." Huyền Khôn kiêu ngạo nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn.
"Không bằng chúng ta trước dùng bữa đi, Hoàng Thượng có lẽ trễ một chút mới có thể trở về, gần nhất chiến sự có việc, sự tình đặc biệt nhiều, phải khẩn trương giải quyết, Cẩm tỷ tỷ ngươi đến nơi này của ta đi dạo một chút, ngàn vạn lần không thể để ngươi bị đói."
"Như vậy cũng tốt, thái tử dùng ngọ thiện xong nhất định phải ngủ trưa, buổi chiều còn phải đến thư phòng." Cẩm phi nói xong cũng đứng lên.
Vừa mới đi vài bước, Cẩm phi đột nhiên dừng cước bộ, sắc mặt khó coi vỗ về bụng.
"Tỷ tỷ, ngươi xảy ra chuyện gì? Không thoải mái sao?" Luyến nhân thấy Cẩm phi dừng lại, vội vàng đến hỏi, Cẩm phi hiện tại đã mang thai đủ tháng, tùy thời đều có thể lâm bồn.
"Giống như... Hình như là phải... Đau quá a." Cẩm phi cố gắng nhịn vài lần, vẫn là không thể nhẫn nại, cuối cùng xác định chính mình là muốn sinh.
"Người đâu, mau tới đây, tìm bà mụ đến." Luyến nhân vừa nghe cũng có chút rối loạn tay chân, không biết là đi tìm người trước hay đưa Cẩm phi hồi cung sẽ tốt hơn: "Cẩm tỷ tỷ, ta nên làm gì? Ta có thể làm gì? Ngươi nói cho ta biết, ta..."
Bên này luyến nhân cấp giống như ruồi bọ không đầu loạn chuyển, thái tử ở một bên ngơ ngác nhìn, hoàn toàn không rõ đã xảy ra chuyện gì.
✰✰✰
"Hoàng Thượng, nếu Cảnh vương đã bị bắt giữ, cũng nên tại chỗ tử hình, phòng ngừa dọc đường đêm dài lắm mộng có chuyện ngoài ý muốn."
"Hoàng Thượng, thần nghĩ đến, vẫn là trông giữ nghiêm ngặt áp giải về kinh, thi hành cực hình tại đây sẽ tốt hơn, Cảnh vương dù sao cũng là phản quốc trọng phạm, không thể cứ như vậy qua loa xử lý, có lẽ ở kinh thành còn có bè phái Cảnh vương cũng không biết chừng."
Thời điểm đại thần đang ở phía dưới bàn cách xử lý chuyện Cảnh vương làm cho Dung Diệp đau đầu, chỉ nghe đến bên ngoài vang lên một tiếng thét kinh hãi: "Hầu gia, ngài không thể vào, Hoàng Thượng còn đang cùng nhóm đại nhân thảo luận chính sự." Đang nói còn chưa có dứt, Dung Diệp đã nhìn thấy luyến nhân hướng về chính mình chạy tới.
Dung Diệp vội vàng đứng lên đón luyến nhân, y đã chạy lên long ỷ, vẻ mặt hưng phấn tươi cười, thần tình lộ ra nước mắt, một đường bổ nhào vào lồng ngực Dung Diệp khóc lớn lên, miệng còn lẩm bẩm.
"Sinh, đã sinh rồi."
Luyến nhân ngẩng đầu, nhìn thấy Dung Diệp có chút khó hiểu, tâm tình hưng phấn vẫn không thể bình tĩnh: "Diệp, sinh, Cẩm tỷ tỷ sinh, là một hoàng tử, là một hoàng tử, ngươi đã có hai hoàng tử, không còn có người có thể tách chúng ta ra."
Nói xong nước mắt lại trào lên, hoàn toàn quên mất tình huống hiện tại, ngẩng đầu khép hờ con ngươi ướt át, ý tứ phi thường minh bạch: Diệp, hôn ta.
Bị bộ dáng luyến nhân vừa khóc vừa cười dọa một chút, Dung Diệp cũng theo luyến nhân vui mừng, nhìn thấy luyến nhân rõ ràng câu dẫn như thế, lập tức không chút do dự cúi đầu hôn lên môi y.