Tia chớp rạch ngang bầu trời, sấm sét giống như tiếng gào thét của quái vật quanh quẩn trong sơn cốc. Vì bị khí hậu biển ảnh hưởng, rừng Aliya ở sát biển luôn bất ngờ bị bão táp tấn công.
Nước mưa theo vách núi chảy xuống, tụ thành dòng nước chảy vào cái ao do mọi người đào. Connor hai tay chống cằm, ngẩn người nhìn theo dòng nước.
“Shit!” Câu chào thô tục của Charles khiến cậu phục hồi lại tinh thần.
“Cái bọn chó má, cư nhiên dám đánh lén chúng ta.” Charles vừa sửa súng vừa tức giận chửi rủa. Đem toàn bộ nữ quyến gia tộc đối phương ra ‘làm’ một lần.
Connor đi tới, tiếp nhận súng của Charles, sửa lại mấy chỗ bị hỏng rồi trả lại cho hắn. Charles nhìn cái thứ mình vắt óc nửa ngày cũng sửa không được lại bị cái tên nhóc kia hai ba cái đã thu phục, hơn nữa mấy chỗ bị hỏng đều được sửa lại ngon lành thì kinh ngạc trợn mắt, vẻ mặt không dám tin.
“Tốt rồi. Còn cái gì cần sửa nữa không?” Em trai Connor mở to cặp mắt màu lam nhạt, hé ra nụ cười dễ thương.
Dáng vẻ đáng yêu của cậu làm cơn giận của Charles xẹp đi không ít, hắn vui vẻ nói: “Đương nhiên là có, tôi muốn “sửa” mấy thằng đội 4.”
“Chuyện đó không thuộc giới hạn năng lực của tôi.” Connor lè lưỡi. Tài năng của cậu chỉ có tác dụng với máy móc kim loại mà thôi.
Connor ngồi ở cửa động, tiếp tục ngẩn người nhìn ra bên ngoài. Bọn họ đã ở trong này 3 ngày. Từ cuối tuần thứ hai bắt đầu chương trình “dã thú huấn luyện doanh” (doanh trại huấn luyện dã thú), sau chuyến hành quân dã ngoại đường dài chỉ được nghỉ một ngày. Tiếp đó là cuộc huấn luyện dã chiến càng khó khăn với tiết tấu nhanh.
Bao gồm học cách cứu con tin, bày thế trận, vận dụng chiến thuật vân vân … cùng với thực hành huấn luyện. Đồng thời cùng lúc tiến hành thao luyện đội hình và huấn luyện thể năng. Cho dù là người có thể năng kém cỏi nhất như Connor, hiện tại cũng đã rắn chắc hơn nhiều.
Hạng mục cuối cùng cũng là trọng điểm của ‘dã thú huấn luyện doanh’, ‘dã ngoại tranh đoạt chiến’ (cuộc chiến tranh đoạt dã ngoại)
Ở trong rừng Aliya phân tán các quả bóng màu đỏ, trên mỗi quả bóng đều có chip phát tín hiệu, từng liên đội đều có bản đồ phân bố vị trí các quả bóng. Các liên đội phải đi lấy bóng, mỗi quả tương ứng với một số điểm nhất định, lấy được càng nhiều thì đạt được càng nhiều điểm.
Ngoài ra các liên đội có thể cướp đoạt bóng của nhau. Tất cả đội viên đều có súng sơn, bị đạn bắn trúng sẽ không bị thương, trên quần áo chỉ dính sơn đỏ, trung tâm theo dõi sẽ lập tức biết người bị bắn đã game over, phải rời khỏi trận chiến, trở lại tổng doanh .
Lấy toàn bộ khu rừng Aliya làm chiến trường, ngoại trừ không thể làm người khác bị thương thì không có quy định đặc biệt hạn chế nào. Dã chiến như vậy có tính tự do cao. Mà mấu chốt thắng bại chính là ở tài năng của người chỉ huy.
Đội của Annan vẫn giữ tác phong cũ, làm cạm bẫy, dùng gian kế, đánh lén và cướp đoạt vốn là trò quen của bọn họ. Nhưng không có gì đáng trách, bọn họ tác chiến quả thật rất thành công, thành tích cũng tương đối xuất sắc.
Phong cách tác chiến của Aslan lại khác hoàn toàn. Sau mấy lần bị đánh lén, hắn đổi cách đánh, hơn nữa kiên quyết giữ vững trận địa.
Bọn họ lui vào sơn cốc trong vùng đất ma quỷ, nơi này thông tin không tiện, hơn nữa địa hình phức tạp, rất dễ lạc đường, không có liên đội nào nguyện ý đến đây thu thập bóng. Nhưng đội Aslan đã từng đi qua nơi này, hơn nữa số lượng bóng ở đây cũng tương đối nhiều, chẳng qua là không hiện chính xác vị trí trên bản đồ mà thôi.
Trong vòng 3 ngày, bọn họ góp nhặt được không ít bóng. Nhưng nữ thần may mắn giống như vì Kỷ Vũ bị đánh lén ‘bỏ mình’ mà cất bước ra đi.
Từ sáng trời đã bắt đầu mưa to, đội viên căn bản không thể hành động. Aslan là đại đội trưởng, không thể cùng đội viên ra ngoài, Eugene bị điều động đi làm đội trưởng đội tình báo, còn Gavin bị điều đi làm lính gác doanh địa kiêm lính bắn tỉa, hiện tại lại giảm bớt Kỷ Vũ, tiểu đội của Lưu Bình An bởi vì nhân số quá ít mà bị đưa về đội của Charles.
Mà hiện tại Connor cũng bị điều động đi làm tổ viên khí giới tổ hậu cần, không thể đi theo Lưu Bình An hành động.
“Mấy thằng đó lại dám đến nơi này đánh lén. Lần sau tôi nhất định làm cho bọn họ có đến mà chẳng quay về!” Charles kẹp súng ở trước ngực.
“Là có đến mà không có về mới đúng.” Connor khẽ sửa lời hắn. Đội viên bị bắn trúng phải trở lại tổng doanh báo danh, không thể cùng liên đội hành động. Cho nên càng về sau, số lượng đội viên có thể đi tìm bóng lại càng ít.
“Tôi hỏi cậu rốt cuộc đang nhìn cái gì?” Charles đi qua, ngồi xuống bên cạnh Connor. Đại bản doanh của bọn họ là một hang động ở giữa sườn núi, từ nơi này có thể nhìn thấy cảnh vật bên ngoài, nhưng trời đang mưa to, khu rừng bị sương mù dày đặc bao phủ, căn bản cũng không nhìn được cái gì.
“Tiểu An còn chưa trở về, cậu ấy chắc không có việc gì chứ.” Thiếu niên tựa như cún con bị bỏ quên ở nhà, tội nghiệp chờ chủ nhân trở về.
“Đồ ngốc.” Charles dùng sức xoa đầu thiếu niên, làm cho mái tóc vàng kim biến thành tổ chim, khiến thiếu niên mãnh liệt kháng nghị.
“Tình huống thế nào rồi?”
Giọng nói trong trẻo phát ra từ sau lưng hai người làm cho người ta nhớ tới tiếng đàn violincen, ngôn từ nho nhã cùng cách phát âm rõ ràng đều biểu lộ thân phận chủ nhân giọng nói.
Charles cùng Connor lập tức đứng dậy cúi chào người vừa tới, “Trưởng quan!”
Aslan đáp lễ, hỏi: “Các cậu ở đây làm gì?”
“Connor đang làm hòn vọng phu.” Charles vừa nói xong, lập tức bị Connor cốc cho một cái.
Aslan quay đầu nhìn về phía Connor. Connor cúi đầu, ngón út vân vê góc áo: “Tôi lo cho Tiểu An. Trời mưa to như vậy mà bọn họ còn chưa trở về……”
Đôi mắt xanh biếc nháy mắt trở nên ôn hòa, Aslan vươn tay khoác vai Connor, bình tĩnh đáp: “Bọn họ sắp về rồi. Tôi đã cho người của đội tình báo đi liên hệ tất cả các tiểu đội quay lại.”
“Thật sao?” Connor ngẩng đầu lên, vui vẻ nhìn Aslan.
“Lời nói của đại đội trưởng còn có thể là giả sao? Đại đội trưởng, cậu đúng là một chỉ huy tốt.” Trong ánh mắt Charles lộ ra vẻ kính nể. Aslan đối với khen tặng chỉ mỉm cười không đáp.
Hiện tại vẫn còn sớm, các tiểu đội đi tìm bóng cũng chỉ vừa mới xuất phát không lâu, nhưng thời gian ngắn như vậy đã phải quay về doanh địa, thu hoạch không cần nghĩ cũng biết. Chỉ còn hai ngày là trận chiến kết thúc, người chỉ huy bình thường sẽ không hạ lệnh như vậy.
Nhưng Aslan lại không chút do dự hạ lệnh rút quân. Hơn nữa, hắn cảm thấy trời mưa sẽ khiến các quả bóng thay đổi vị trí, tiếp tục tìm kiếm chỉ là phí công, cần một lần nữa đo lường tính toán vị trí các quả bóng. Về phương diện khác, hắn cũng động tư tâm, lo lắng cho Lưu Bình An ở bên ngoài tiến hành nhiệm vụ.
Bởi vì bọn họ đang ở trong khu vực không thể truyền thông tin liên lạc, hơn nữa việc dùng khói báo động truyền thông tin mà trời mưa cũng không dùng được, nên đành phải dựa vào tình báo viên truyền tin, thời gian rút quân cũng vì thế mà kéo dài.
Ước chừng qua một giờ, các tiểu đội đi ra ngoài lục tục trở lại doanh địa, mà vẫn không thấy bóng dáng của tiểu đội của Lưu Bình An.
Cùng lúc đó, ở tổng doanh địa, các giáo quan nhận được thông tin khẩn cấp.
“Báo cáo trưởng quan, quân giáo phát tin khẩn.” Cảnh vệ viên vội vã xông vào phòng quan sát.
Cảnh vệ viên luôn luôn trấn định hiện tại lại kích động như vậy, khẳng định là quân giáo đã xảy ra chuyện lớn. Edward cau mày, ngăn Gisele quở trách cảnh vệ viên vô lễ, “Mau phát.”
Cảnh vệ viên đáp ‘Dạ’, liền phát thông tin vừa nhận được. Người gửi tin là trưởng phòng cảnh vụ Wales, hay còn được gọi là Trung úy Mặt Than hoặc Núi Băng, tuy vẫn giữ được vẻ mặt nghiêm túc nhưng hơi thở lại không trầm ổn như bình thường.
“Làm sao vậy? Là chuyện gì khiến Núi Băng của chúng ta xuất hiện kẽ nứt hả?”
Edward vừa mở miệng chính là đùa giỡn, làm cảnh vệ viên sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Phải biết rằng thủ lĩnh của bọn họ cũng không phải là người dễ chọc.
“Lập tức ra lệnh cho các học viên quay về.”
“Cái gì?” Edward cảm thấy rất kinh ngạc, cho dù là trời mưa to cũng không tất yếu gọi học viên quay trở lại. Quân giáo chưa từng gián đoạn “dã thú huấn luyện doanh”, cho dù là tình cảnh bão quét hai năm trước, huấn luyện vẫn tiến hành như cũ.
“Có 15 con nhền nhện biến chủng đã chạy khỏi khu dã chiến, đã thu về 7 con, số còn lại đã trốn vào khu vực ‘dã thú huấn luyện doanh’ trong rừng Aliya.”