Hơn nữa, ngay lúc cảnh vệ đến hiện trường, thi thể đột nhiên bắt đầu tự thiêu. Bộ cảnh vệ ngay cả thời gian để chụp hiện trường cũng không có. Chỉ có thể thông qua lời khai của người phát hiện cùng với dấu vết trên hiện trường để điều tra.
“Nghe nói phát hiện ra thi thể trông rất đáng sợ của một nữ sinh.”
Bởi vì hiện trường đã bị phong tỏa, nhóm của Lưu Bình An cũng không có cách nào vào hiện trường thăm dò. Chỉ có thể quay về ký túc xá nghe tin tức từ Eugene.
“Lần này thi thể được phát hiện ở trong nhà vệ sinh công cộng của ký túc xá nữ. Bởi vì từng ký túc xá đều có nhà vệ sinh riêng cho nên cũng không cần dùng đến khu nhà vệ sinh công cộng. Vậy nên hung thủ mới có cơ hội ra tay.”
“Vậy thì hung thủ cũng quá là to gan rồi. Lại dám gây án ngay trong kí túc xá nữ như vậy. Nếu như có người đi qua nghe được tiếng động khả nghi… thế thì sẽ rất dễ bị phát hiện.” Nghe xong tường thuật tư liệu của Eugene, Connor nhịn không được phát biểu ý kiến. Đây cũng là cảm giác đầu tiên của mọi người sau khi nghe xong tin này.
“Hơn nữa, ký túc xá nữ đã bị cấm ra vào rồi, sao hung thủ còn có thể lẻn vào trong ký túc xá được?” Kỷ Vũ dựa lưng vào ghế hỏi.
“Chỉ sợ rằng không phải là lẻn vào, mà là hung thủ vốn đang ở trong ký túc xá, hơn nữa đối với tình trạng của ký túc xá rất quen thuộc.” Lưu Bình An vừa nói xong, tất cả mọi người đều lắp bắp kinh hãi.
“Nhưng hung thủ là nam mà.” Bởi vì đã được biết tình trạng thi thể của nữ sinh, Connor không dám tin mà mở to hai mắt.
Lưu Bình An nhún nhún vai, đây cũng là chỗ cậu không rõ. Cho dù có là nam giả nữ, ở trong ký túc xá lâu như vậy, nhất định sẽ bị phát hiện. Khả năng quan sát của con gái so với con trai sắc bén và tinh tế hơn rất nhiều. Nếu đổi lại là nữ giả nam, nếu như không cởi sạch ra, nam sinh chưa chắc có thể phát hiện được có nữ sinh trà trộn vào, ví dụ như Hoa Mộc Lan tòng quân, nhiều năm như vậy mà cũng không bị phát hiện. Nhưng nếu dựa vào cảm giác của con gái, chắc chắn có thể phát hiện có nam sinh đang trà trộn vào.
“Tóm lại, mọi người cũng nên tăng cường đề phòng. Mọi hành động đều phải từ hai người trở lên đi với nhau mới được, rõ chưa?” Tuy huấn luyện tân sinh đã chấm dứt, nhưng Aslan vẫn có thể dùng thân phận trong trường để ra mệnh lệnh.
“Vậy … Tôi cùng Tiểu An một tổ đi.” Đầu óc Gerrard không được tốt lắm, đối với vụ án hoàn toàn không nghĩ ra được gì. Nhưng khi nghe nói như vậy, ý thức “bảo vệ Tiểu An” đột nhiên tăng vọt.
“A… Gerrard thật gian trá. Người ta cũng phải cùng Tiểu An một tổ.” Connor cao hứng bừng bừng dùng hai tay ôm lấy cánh tay của Lưu Bình An. “Có thể cùng đi WC, cùng tắm rửa nha.”
“Phải ha, sao tôi lại không nghĩ tới nhỉ?” Eugene đập nắm tay lên lòng bàn tay, “Tôi đây cũng cùng một chỗ với mấy cậu luôn.”
Sau đó, Garvin vô thanh vô thức lẻn tới, giơ lên một tay biểu thị mình cũng muốn cùng một chỗ. Lưu Bình An nhìn nguyên đám người náo loạn, không khỏi bất đắc dĩ đỡ trán.
“Tôi vẫn cùng Kỷ Vũ một tổ là được rồi.”
Một đám người chết đồng loạt quay qua nhìn chằm chằm Kỷ Vũ. Đột nhiên trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, bị vô số thanh đao chết người từ mắt bay tới, Kỷ Vũ sợ hãi rụt rụt cổ, “Chuyện này… Tôi vẫn cùng mọi người một tổ đi. Nhiều người thì sức mạnh, ha ha…”
Lúc này nhiều người sức mạnh có ích gì chứ? Lưu Bình An tiếp tục nâng trán. Nghe được tiếng nói thuần hậu của Aslan bên tai nhẹ nhàng nói: “Kỳ thật tôi cũng muốn cùng với cậu một tổ.”
Lưu Bình An mạnh mẽ quay đầu lại, đối phương đã quay người đi ra khỏi cửa, “Tôi đi thông báo cho những người khác của ký túc xá.”
Còn chưa kịp minh bạch ý tứ trong lời nói của Aslan, đối phương đã đi ra ngoài. Cậu như nhìn thấy bên tai của Aslan đỏ lên. Ngay lúc Lý Duy đi theo phía sau vừa đi ra, Lưu Bình An gọi cậu ấy lại.
“Áo khoác của thiếu gia cậu này.” Đưa áo khoác Aslan vừa choàng lên người cậu cho Lý Duy. Dù là mùa hè, nhưng bờ biển ban đêm cũng rất lạnh.
Lý Duy cầm lấy, nói “Cảm ơn” liền theo bước chân của Aslan mà đi.
Bên trong Bộ cảnh vệ áp suất thấp đã giằng co cả ngày, đến tận tối muộn rồi mà vẫn chưa có dấu hiệu suy giảm. Nhóm cảnh vệ đều run run hoảng sợ công tác, sợ sơ sẩy một cái là giơ đầu ra trước lưỡi dao của sếp nhà mình.
Bởi vì liên tục xảy ra án mạng, hơn nữa chứng cứ đã ít còn thêm ít, gần như đem toàn Bộ cảnh vệ bức đến phát điên.
Welles đập hai tay lên mặt bàn, khiến chén trà cùng tư liệu trên bàn đều nảy lên, dọa cho đám cảnh vệ phát hoảng.
“Ông tỉnh táo một chút. Càng lo lắng càng không có cách nào thấy rõ được chân tướng.” Edward đưa cho ông một ly cà phê. Anh cũng coi như quen với vị đồng nghiệp này. Nam tử băng sơn này là điển hình của loại người trong nóng ngoài lạnh. Bề ngoài lạnh lùng như băng, nhưng thực tế bất kể chuyện gì đều rất nhiệt tâm với nó. Hơn nữa làm việc luôn nhanh chóng, cũng không dây dưa dài dòng. Nói khó nghe chút đó là rất gấp gáp.
“Thủ phạm không coi chúng ta ra gì mà tiếp tục gây án. Đây rõ ràng là đang khiêu khích chúng ta. Cậu nói làm sao mà tôi tỉnh táo được?”
“Thế nhưng, cứ nôn nóng hấp tấp cũng vô dụng. Đối phương làm ra hành vi tàn nhẫn như vậy là muốn chọc giận chúng ta, nhiễu loạn chúng ta. Chúng ta không thể mắc lừa.”
So với Welles, Edward lại là người ngoài lạnh trong cũng lạnh. Ngoài mặt treo lên vẻ mặt bất cần đời, nội tâm thì đối với cái gì cũng không có hứng thú, có thể nói là tàn khốc. Tựa như anh nói, anh chỉ ôn nhu và nhiệt tâm với người đặc biệt của mình.
Đối với chuyện này, anh cũng luôn luôn biểu hiện ra một thái độ khách quan. Ngoại trừ lúc Lưu Bình An trở thành người bị tình nghi.
Lúc này, điện thoại Edward vang lên. Anh đi ra văn phòng của Welles, đi vào hành lang.
“Alo. Tôi Edward.” Thanh âm bên kia điện thoại khiến Edward không nhịn được để điện thoại ra xa.
Đối phương trong điện thoại di động gào thét. “Đồ ngu! Anh chiếu cố Tiểu An như thế nào vậy hả? Tôi nghe nói hôm nay nó bị bắt đi vì bị tình nghi là sát nhân.”
“Hiện tại đã được thả ra.” Edward nhịn không được giải thích với người cha luôn bảo vệ quá đáng này.
“Thả ra thì sao chứ? Chuyện này đã khiến tâm hồn của Tiểu An bị tổn thương nghiêm trọng đó. Nếu để cho tôi biết các người còn tra khảo thằng bé, các người đừng nghĩ sẽ có ngày mai tốt lành.”
Smith đêm nay gọi điện thoại cho Lưu Bình An, hỏi thăm cậu vì cái gì từ lúc chiều điện thoại cậu cứ ở trong trạng thái không có người nghe. Lưu Bình An cũng không có cách giấu diếm, đành đem chuyện mình suýt nữa bị bắt nói ra.
Như bộ dạng gà mái bảo vệ gà con, Smith lập tức dựng thẳng cánh. Hơn nữa anh còn là một con gà mái có ý bảo hộ vô cùng mãnh liệt. Ở trong quân đội lâu vậy, đương nhiên anh rất quen thuộc tình trạng thẩm vấn nó thế nào. Thiếu chút nữa là đã vọt tới trường quân đội nói lý lẽ với hiệu trưởng rồi.
“Được rồi, được rồi. Lần này là tôi bảo hộ không chu toàn, tôi đang tự kiểm điểm đây.” Edward đối với đồng sự có quân hàm cao hơn mình không có cách nào cãi lý.
“Tóm lại, tội phạm giết người cũng được, biến thái cũng được, tuyệt đối không để hắn đến gần Tiểu An một bước.”
“Rồi rồi . …” Edward nghĩ thầm, kỳ thật bên người thiếu niên bây giờ cũng có nguyên một đống biến thái rồi.
“Đúng rồi. Lần nói chuyện tiếp theo, có thể mở thiết lập bảo mật được không?” Edward cầm điện thoại, đi vào một phòng của Bộ cảnh vệ, xác định trong phòng không có dấu hiệu bị nghe lén mới tiếp tục nói chuyện.
“Chuyện gì?” Thanh âm nghi hoặc của đối phương truyền tới.
“Lúc đang tiến hành huấn luyện tân sinh đã bị nhện tập kích những tiểu đội có nữ sinh. Mà lần này hai vụ án liên tục, người chết đều là tân học viên, cũng đều là con gái. Anh có nghĩ tới cái gì không?”
“Ý của anh chuyện này là do lũ nhện làm?” Ngữ khí của Smith trở nên nghiêm trọng.
“Tôi chỉ hoài nghi, nhưng không có chứng cứ. Nếu như lần trước bọn chúng tập kích học viên nữ vì Ong Chúa, ….như vậy lần này cũng cùng một mục đích.” Edward cũng thay đổi vẻ mặt nghiêm túc. Phỏng đoán này cũng làm chính anh bất an.
“Tôi sẽ đích thân tới.” Smith dừng hồi lâu, nói xong liền cúp máy.
Không thể tưởng được anh ta sẽ đích thân ra tay, xem ra tình huống quả thật rất nghiêm trọng. Edward không khỏi suy nghĩ sâu xa.
Smith cúp điện thoại, phủ thêm áo khoác, bước ra khỏi phòng nghiên cứu. Nữ trợ lý đang làm thí nghiệm khó hiểu mà hỏi thăm: “Tiến sĩ, anh đi đâu vậy?”
“Tôi muốn đi ra ngoài một chút.”
“Hả…??”
Bọn họ mới vừa tiến hành giai đoạn kiểm tra thứ nhất, đang chuẩn bị tiến hành giai đoạn tiếp theo. Vậy mà người đứng đầu ngay tại thời điểm quan trọng này lại bỏ trực, thật sự khiến cho người ta khó hiểu.
Lời khuyên đang định nói ra lại bị Smith dùng ánh mắt lạnh như băng dọa cho nuốt vào. Nữ trợ lý chưa bao giờ thấy cấp trên mình trong bộ dạng đáng sợ như vậy.
Smith đi ra viện nghiên cứu, nhảy lên xe của mình. Lời nói của con Nhện biến chủng bị cầm tù kia lại vang lên trong đầu.
“Ngài mệnh lệnh chúng ta vào thế giới loài người, tìm cho được Ong Chúa, rồi luân phiên X cô ta, giết cô ả bằng XX, rồi khiến cho ả ta khuất nhục mà chết.”
Không thể tin được hành động của chúng lại gấp rút như thế, anh không thể lãng phí thời gian. Giẫm chân ga thật mạnh, đẩy tốc độ xe lên mức cao nhất. Nhất định phải nhanh chóng lẻn vào trường quân đội đem lũ tạp chủng đó thanh lý sạch sẽ. Tuyệt đối không thể để cho thiếu niên gặp phải bất cứ nguy hiểm nào.