Tối thứ Sáu, công gọi điện kêu A đi uống rượu với mình. Lúc A đến quán
bar thì nhìn thấy bộ mặt “người lạ cấm lại gần” của công, tò mò hỏi:
“Ông làm sao thế?”.
Công: “Ông nói tôi bị làm sao rồi…”.
A lại quan sát kỹ hơn, dè dặt hỏi han: “Đến tháng rồi hả?”.
Công: “…”.
A: “Được rồi, được rồi, ông đang có người yêu mà còn gọi tôi ra đây uống
rượu, chỉ có một khả năng: Ông cãi nhau với Chiêu Ninh hả?”.
Công rầu rĩ nói: “Bọn tôi đã gần một tuần không liên lạc với nhau rồi”.
Ngày đó sau khi đuổi công về, thụ còn nhắn một cái tin, đại ý là thời gian
này đừng liên lạc với nhau nữa, cả hai bên cùng bình tĩnh lại một chút.
Mặc dù trong lòng công vô cùng đau khổ nhưng anh không dám tùy tiện đến
tìm thụ, sợ lại càng chọc cậu giận hơn, mà cứ giữ mãi trong lòng thế
cũng không được, chỉ có thể ra ngoài uống rượu giải sầu. A nghe toàn bộ
câu chuyện từ miệng công, bó tay: “Sao tôi thấy chuyện cũng có gì to tát đâu. Có điều câu cuối của ông thì đúng là rất khó nghe!”.
Công: “Tôi cũng không nghĩ phản ứng của Chiêu Ninh lại mãnh liệt đến thế”.
A: “Nói thật thì, tôi cũng rất tò mò. Ông thích cậu ấy đến thế, bây giờ
cậu ấy muốn thông báo cho bố mẹ của mình không phải là chuyện tốt sao?
Nếu đổi người khác, có khi còn giấu giấu giếm giếm để chẳng ai biết nữa
ấy chứ”.
Công lắc đầu: “Cho dù có muốn nói thì cũng không thể
nói trong tình huống đó được. Tệ nhất thì cũng phải chọn ngày đẹp, tôi
ăn mặc tử tế một chút, cầm theo cây thuốc với bình rượu tự mình đến cửa, nói chuyện tôi và Chiêu Ninh đã ở bên nhau, sau đó cầu xin bố mẹ cậu ấy tha thứ mới được”.
A: “… Ông đi đến chúc Tết đấy à…”.
Công: “Làm theo lễ nghi một chút tuyệt đối không sai đâu. Hơn nữa Chiêu Ninh xứng đáng để tôi làm thế”.
A: “Rất tốt, sao lúc đó ông không nói cho cậu ấy nghe?”.
Công lập tức héo rũ: “Ngày đó lo lắng quá, đến nói cũng nói sai rồi, sao mà
có cơ hội giải thích dài dòng như thế chứ. Mà bây giờ cậu ấy cũng không
chịu nghe tôi nói, gửi tin nhắn lại có vẻ không đủ thành ý”.
A bĩu môi: “Tiền đồ của ông tươi sáng gớm nhể?”.
Công: “Thôi vậy, không nói chuyện của tôi nữa. Ông thì sao, đi làm cảm giác
thế nào? B đối xử với ông chắc là không tệ đâu nhỉ?”.
A nhất
thời trợn tròn mắt: “Cái gì mà không tệ? Có chỗ nào không tệ? Ông có
nhầm cái gì không đấy! Tôi là đi làm! Chúng tôi là quan hệ cấp trên cấp
dưới, miễn cưỡng cũng chỉ xem là bạn bè thôi! Cái gì mà tệ với không tệ! Không có chuyện này!”.
Công: “… Tôi thấy ông mới là đến tháng rồi đấy”.
Thật ra thụ ở bên kia cũng chẳng dễ chịu gì cho cam. Mặc dù trong lòng biết
rõ hôm đó công chỉ nói nhầm thôi, nhưng cứ nghĩ đến thái độ lằng nhằng
không dứt khoát của anh là cậu lại không khỏi tức giận, quyết định không thèm nhìn nữa cho đỡ ngứa mắt. Có điều nói thì nói thế, thụ vẫn rất nhớ công, nếu không sao lúc ba giờ chiều mỗi ngày đều nhịn không được mà
nhìn về chỗ công thường đứng đợi mình mãi. Mấy ngày liền, thụ đều không
nhìn thấy người mình nhớ, bộ dạng thất vọng rõ ràng đến nỗi ông chủ cũng chịu không nổi nữa.
Ông chủ: “Tôi quyết định từ tuần sau chuyển ca của Hướng Vãn lên, bắt đầu từ bốn giờ?”.
Thụ: “Hả? Tại sao?”.
Ông chủ: “Tôi sợ mắt cậu nhìn đến rơi cả ra thì tôi còn phải chịu tiền tai nạn lao động nữa mất”.
Mặt thụ đỏ bừng: “Ông chủ, ông nói lung tung gì thế?”.
Ông chủ khoát tay: “Được rồi, cậu cứ xem như tôi mộng du nói mớ đi”.
Ngày thứ năm, thụ vẫn chẳng nhìn thấy công đâu cả, trong lòng không khỏi
buồn bực, đồng thời cũng lại thấy bản thân thật buồn cười: Cái loại
miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo này đúng là chẳng khác gì mấy cô
gái đang yêu cả.
Tới cuối tuần, thụ ở trong nhà đọc sách, đọc cả tiếng đồng hồ mà mới lật được hai trang, chỉ thấy nhàm chán vô cùng.
Thực ra những ngày cuối tuần bình thường khác cậu cũng ngồi trên sô pha
đọc sách, công thì ngồi sau máy tính lạch cà lạch cạch gõ bàn phím. Rõ
ràng cả hai chẳng nói chuyện gì, người nào tự làm việc của người nấy
nhưng lại không thấy ngột ngạt như lúc này. Nghĩ đến đây, thụ hạ quyết
tâm, vứt luôn quyển sách sang một bên, cầm điện thoại lên bắt đầu ngây
ra. Nhìn cả nửa ngày, cuối cùng vẫn không nhịn được mà ấn số của công,
nghĩ xem câu đầu tiên nên nói gì. Kết quả, chẳng có ai nhấc máy. Thụ
không rõ anh không nhận được hay cố ý không nhận, tóm lại, lòng loạn như ma.
Đến chiều, thụ nhận được điện thoại của bác chủ nhà, bảo là con gái bác đang học vẽ ở Cung văn hóa, nhưng thầy giáo của nó có việc
gấp nên cho về sớm, bác trai bác gái đều có việc không đi được, muốn nhờ thụ qua đón bé hộ.
Thụ nghĩ dù sao mình cũng chẳng có việc gì
làm liền nhanh nhẹn nhận lời. Vừa đến Cung văn hóa đã nhìn thấy con gái
bác chủ nhà đứng ở cửa đang nhìn ngó tứ phía. Thụ tiến lên trước, vẫy
vẫy tay: “Đường Đường, chú đến đón cháu đây”.
Cô bé người cũng như tên, vừa nhìn thấy cậu đã kêu rất ngọt: “Chú!”.
Thụ trêu đùa cô nhóc một tý, bé cứ cười mãi không thôi. Trên đường về đi
qua một cửa hàng bánh ngọt, thụ thấy ánh mắt Đường Đường nhìn chằm chằm
vào mấy cái bánh ga tô bên trong liền dừng bước: “Cháu muốn ăn bánh ga
tô à?”.
Cô bé gật gật đầu.
Thụ: “Ừm… Nếu chú mua bánh ga tô cho cháu thì cháu sẽ cảm ơn chú thế nào nào?”.
Thụ thật ra chỉ định trêu cô nhóc một tý thôi, không ngờ cô bé quay người
lại lục tìm trong cái ba lô sau lưng một lúc lâu, cuối cùng rút ra một
bông hoa hồng gấp bằng giấy đỏ.
Cô bé giơ thật cao bông hoa lên
trước mặt thụ: “Chú, cháu dùng cái này đối với chú được không? Đây là
thầy giáo vừa mới dạy bọn cháu làm đấy!”.
Thụ nhận lấy bông hoa, dịu dàng nói: “Bông hoa đẹp thế này, có thể đổi được một khoanh bánh ga tô dâu với một cốc trà sữa đấy”.
Mua bánh ga tô và trà sữa xong, hai người ngồi luôn trong quán để ăn. Thụ
gửi tin nhắn cho bác chủ nhà, bảo là mình đã đón được Đường Đường rồi,
hai bác cứ yên tâm. Cậu vừa đặt di động xuống thì nghe tiếng cô bé kêu
to: “Chú ơi, chú mau nhìn xem, kia là chú đã tặng cháu con pikachu!”.
Tim thụ nảy mạnh một cái, thuận theo hướng cô bé chỉ mà nhìn sang, đối diện quả nhiên là công, đứng ở bên đường hình như đang nói chuyện với ai đó. Thụ đột nhiên rất muốn chạy qua, nhưng thấy công và người kia nói cười
vui vẻ, dường như chẳng bị vụ cãi nhau giữa hai người ảnh hưởng chút
nào, trong lòng lại có chút tức giận. Thế là cậu vỗ vỗ lên đầu cô bé
con: “Đường Đường, cháu nhìn nhầm rồi, cái người cười đê tiện thế kia
không phải là chú đã tặng cháu con pikachu đâu!”.
Cô bé nhìn thụ: “Chú, ‘đê tiện’ là gì thế ạ?”.
Thụ: “… Là vừa nhìn đã biết không phải người tốt ấy”.
Hai người ăn hết bánh ga tô, chuẩn bị ra về. Vừa ra khỏi tiệm, thụ không
nhịn được mà liếc về phía công, chẳng ngờ cô bé bên cạnh lại hướng về
phía bên kia hét to: “Chú pikachu!”.
Công bị tiếng hét này làm
giật mình, quay đầu lại. Đường Đường vui vẻ lắc lắc tay thụ: “Chú xem,
đúng là chú pikachu mà, vậy chú ấy không phải đê tiện nữa rồi đúng không ạ?”.
Thụ: “…”.
Công vừa bất ngờ vừa vui mừng, chạy vội qua.
Công: “Hai ngươi sao lại ở đây?”.
Thụ im lặng.
Đường Đường: “Chúng cháu đi ăn bánh ga tô”.
Công một tay ôm lấy cô bé: “Công ty của chú hôm nay tổ chức một hoạt động
cho trường tiểu học ở đây, bên trong có rất nhiều đồ ăn, rất nhiều đồ
chơi, cháu có muốn qua đó không?”.
Thụ nhíu mày, đang định mở miệng từ chối thì Đường Đường đã rất vui vẻ hỏi lại: “Thật ạ?”.
Công nhìn sang thụ, nhẹ giọng hỏi: “Cùng đi có được không?”.
Một lúc lâu sau, thụ gật đầu.
Nhà xuất bản của công kết hợp với trường tiểu học ở trung tâm thành phố
tổ chức hoạt động. Nhà xuất bản quyên góp sách cho nhà trường, lại sắp
xếp cho một số tác giả viết sách thiếu nhi cứ thứ Sáu lại đến trường kể
chuyện hoặc hướng dẫn các em chơi trò chơi gì đó. Đương nhiên, công là
dựa vào thân phận biên tập của “chị Hướng Nhật Quỳ” mà đi.
Giờ
học tương tác của công đến ba giờ mới bắt đầu, anh thấy thời gian vẫn
còn sớm nên đi ra ngoài hút điếu thuốc, chẳng ngờ lại gặp người quen nên mới đứng lại nói chuyện một chốc. Lúc này thấy cũng sắp đến giờ, công
liền đưa cả Đường Đường và thụ vào chỗ anh chuẩn bị lên lớp. Vừa vặn
phía cuối lớp có chỗ trống, công nói với chủ nhiệm một tiếng, sắp xếp
cho bọn họ ngồi ở đó, lại lấy thêm một ít thức ăn đem đến.
Nguồn ebook: http://www.luv-ebook.com
Giờ học tương tác kiểu này thường sẽ có một chủ đề chính, chủ đề mà công
chuẩn bị là “Bảo vệ môi trường”. Nhưng lúc nhìn dáng người đang ngồi
phía cuối lớp, công đột nhiên đổi ý: “Chủ đề hôm nay của chúng ta là:
Xin lỗi. Thầy muốn hỏi các con, các con cho là lúc làm những việc gì thì phải xin lỗi nào?”.
Ngồi dưới lớp đều là những bé còn nhỏ tuổi, nghe công nói thế liền nhao nhao thảo luận:
“Lúc làm bạn khác khóc ạ”.
“Con thấy lúc vô tình đánh trúng bạn khác thì phải xin lỗi ạ”.
“Lần trước con làm dơ đồ của mẹ, bố bắt con phải xin lỗi ạ”.
“…”
Không khí trong lớp học vô cùng náo nhiệt, nói thật là thụ cũng có phần bất
ngờ, lúc bắt đầu công việc có vẻ hơi cứng nhưng lại rất chú tâm, những
câu chuyện nhất thời bịa ra cũng rất sinh động, các bạn nhỏ dường như
cũng rất thích anh. Đến lúc gần hết tiết, có một bạn nhỏ giơ tay xin
phát biểu, thụ nghe thấy bạn nhỏ đó nói: “Thưa thầy, thầy có người thầy
muốn xin lỗi không ạ?”.
Công: “Có”.
“Đó là người thế nào ạ? Là bạn tốt ạ?”
Công nhìn về phía thụ: “Người đó, đối với thầy là vô cùng vô cùng quan
trọng, còn quan trọng hơn các loại đồ ăn vặt, các món đồ chơi, các bộ
phim hoạt hình mà các con thích nhất cả trăm lần, cả ngàn lần, cả vạn
lần”.
Các bạn nhỏ dường như bị những con số to đùng kia dọa sợ, nhất thời im lặng.
“Thầy ơi, người đó đã quan trọng như vậy, sao thầy lại còn làm sai ạ?”.
Công: “Có lẽ là bởi người đó quá quan trọng, bởi vậy thầy hy vọng mỗi một
chuyện liên quan đến người đó đều phải làm tốt nhất. Nhưng thầy lại rất
ngốc, vẫn nói sai, làm sai rồi”.
“Vậy thầy định xin lỗi như thế nào ạ?”
Công cúi đầu ngẫm nghĩ một lúc, đáp: “Thầy vẫn chưa tìm được cơ hội để nói
lời xin lỗi với người ấy, hơn nữa cũng không biết người ấy có chịu tha
thứ cho thầy không. Không biết các con có đồng ý giúp thầy một tay
không?”.
Các bạn nhỏ bắt đầu xì xào bàn tán, thụ cũng nhìn công
đầy kinh ngạc. Qua một lúc, một bé gái đứng lên: “Nhưng mà chúng con
không biết người ấy là ai ạ”.
Công: “Hôm nay người ấy cũng đến, chính là chú ngồi ở dãy cuối cùng trong lớp đấy”.
Lần này thì thụ đờ luôn ra rồi. Các bạn nhỏ ngồi phía trước đồng loạt quay
lại nhìn cậu, đến Đường Đường cũng nhỏ giọng hỏi: “Chú ơi, là chú à?”.
Thụ nhất thời không biết phải làm sao, chỉ có thể lén lườm công một cái.
Công thì hay rồi, còn chẳng thèm để ý đến ánh mắt của cậu, cố ý không
nhìn thụ. Lúc này, một bé trai chạy đến trước mắt thụ, hét to: “Chú, chú tha thứ cho thầy đi mà”.
Mặt thụ lập tức đỏ bừng, mà bé trai đó dường như đóng vai trò mở màn, các bạn nhỏ trong lớp bắt đầu lên tiếng không dứt:
“Chú ơi, thầy đã xin lỗi rồi, chú cũng đừng giận thầy nữa.”
“Đúng thế, đúng thế, lần trước Châu Gia Nhiên làm hỏng cái thước kẻ của cháu, cháu cũng đâu có giận cậu ấy đâu.”
“Chú ơi, mẹ cháu nói tức giận sẽ làm người ta già đi, nếu chú cứ giận mãi,
sau đó già đi rồi, lỡ thầy không nhận ra chú nữa thì sao?”
“Chú
ơi, nếu chú không tha thứ cho thầy thì thầy sẽ rất đau khổ, đau khổ sẽ
ăn không vào, sẽ trở nên rất gầy giống…giống…giống như heo ấy ạ.”
“Điền Hạ, cậu ngốc chết đi được ấy! Heo rõ ràng là rất béo cơ mà!”
“Ai bảo thế? Bố tớ hôm qua còn mua thịt heo gầy[1] cho tớ ăn!”
[1]Thịt heo gầy: Chỉ thịt heo đã được lọc bỏ mỡ.
“Tớ thấy thịt heo gầy chắc là thịt ở phần chân, trên thân heo thực sự rất béo.”
“…”
Thế là, các bạn nhỏ bắt đầu mặt đỏ tai hồng, tranh luận kịch liệt về vấn đề heo béo hay không. Thụ buồn cười nhìn sang công, anh chắc cũng không
đoán được tình hình lại chuyển thành như thế, trông bộ dạng có vẻ luống
cuống. Một giáo viên bên cạnh cũng không đứng nhìn được nữa, nhẹ giọng
ho mấy cái, tiếng ríu rít như chim sẻ của các bạn nhỏ cuối cùng cũng nhỏ dần rồi yên lặng hẳn. Đường Đường kéo kéo áo thụ: “Chú ơi, chú pikachu
là người tốt, chú ấy đã xin lỗi rồi, chú tha thứ cho chú ấy nhé?”.
Thụ nhìn về phía công, thấy anh cũng đang nhìn mình. Cậu nghĩ anh nhất định cũng rất căng thẳng bởi cậu nhìn thấy bàn tay đặt trên bàn của anh đã
nắm chặt lại.
Thụ cười: “Ừm”.
Giờ học kết thúc, giáo viên dẫn các bạn nhỏ đi sang chỗ khác chơi trò chơi, công và thụ chầm chậm đi dạo quanh sân vận động.
Công: “Chuyện ngày hôm đó, em không còn giận nữa chứ?”.
Thụ trầm mặc một lúc, nói: “Lúc đó em vội vàng muốn nói cho mẹ em biết
chuyện của chúng ta là vì giấu giếm bố mẹ thế này, trong lòng cứ có cảm
giác tội lỗi rất nặng nề. Về sau em nghĩ kỹ lại thì thấy anh nói cũng
đúng, tình huống hôm đó quả thật không thích hợp để nói chuyện ấy. Bởi
thế, thật xin lỗi, thái độ ngày hôm đó của em tệ quá”.
Công thở phào một hơi: “Lúc sáng anh cũng không nghe điện thoại của em, xem như hòa nhau rồi”.
Thụ: “Anh dám cố ý không nghe điện thoại của em?”.
Công vội lắc đầu quầy quậy: “Không phải đâu, tối qua anh uống hơi nhiều, ngủ một mạch đến giữa trưa mới tỉnh, tỉnh dậy lại vội vội vàng vàng chạy
qua đây luôn”.
Nói xong công lại dè dặt nhìn thụ một cái, thấp giọng hỏi: “Chúng ta, làm hòa rồi chứ?”.
Thụ: “Còn chưa. Còn một chuyện em muốn anh trả lời em”.
Công dừng bước nhìn cậu. Ánh mặt trời mùa đông có phần lười biếng chiếu trên mặt thụ, từng chút từng chút một nhạt dần đi. Thụ gài một bông hồng gấp bằng giấy đỏ lên túi áo khoác ngoài của công, nói:
“Anh Hướng Vãn, không biết đóa hoa hồng này có thể đổi một chỗ trên giường anh được không?”.