Thụ cũng không biết tại sao bây giờ cậu lại đang đứng đây, tự bản thân cũng thấy mình thật khó hiểu.
Hôm qua khi nhận được tấm vé cậu đã biết ngay là công tặng mình. Chưa nói
đến chuyện công bảo mình muốn ăn sáng, thế mà vừa vào trong đã ngồi
xuống nghịch điện thoại; chỉ nói đến việc KFC hoàn toàn không thấy quảng cáo có chương trình gì như cốc sữa đậu nành thứ mười nghìn tặng vé xem
phim, cái trò khuyến mãi vừa không rõ ràng vừa kỳ quái này làm gì có
công ty nào lại làm cơ chứ! Dùng phương pháp loại trừ, có lẽ chỉ còn mỗi công là có thể nghĩ ra cách này mà thôi.
Lúc đó thụ chỉ thấy có phần buồn cười, cho là công giống trước đây, nghĩ ra mấy việc khiến
người khác không sao hiểu được, bởi thế cũng thuận theo công. Có điều
đến lúc cả hai ăn xong món lẩu, công cũng đã về nhà, chỉ còn một mình
cậu ngồi nhìn tấm vé xem phim cười một lúc thật lâu, thụ mới nhận ra:
Hành động giống như kiểu “tặng đối phương một niềm vui bất ngờ” này
khiến cậu có cảm giác hạnh phúc như khi được người khác yêu thương vậy.
Điều làm cậu bất an là, bản thân trừ một chút khó chịu ra thì phần nhiều là rất hưởng thụ loại cảm giác này.
Cậu nghĩ, cái này quả thật là quá giống tình cảm yêu đương rồi.
Thụ bị ý nghĩ đó dọa một trận, tỉ mỉ nhớ lại quan hệ giữa mình với công mấy tháng qua, từ hoàn toàn không gặp mặt đến thỉnh thoảng gặp gỡ, cho đến
bây giờ gần như ngày nào cũng nhìn thấy nhau, công đang dần dần chiếm
lấy cuộc sống của cậu, toàn bộ đều thật tự nhiên. Cậu cũng mơ hồ nhận ra có gì đó không ổn, nhưng cậu lại rất vui vẻ với tình trạng này… Nghĩ
đến đây, giống như muốn chứng minh điều gì, thụ lập tức đăng vé xem phim lên mạng bán lại. Rất nhanh đã có người gọi điện tới, đối phương bảo
sáng Chủ nhật có thể qua lấy vé.
Đến lấy vé là một cô gái trẻ,
từ lúc nhận được vé đã ríu rít không thôi: “Trời ạ, ghế số 8 hàng số 9,
không ngờ còn là vị trí tốt như thế! Anh nhất định phải vất vả lắm mới
mua được vé này đúng không? Anh có việc không đi được à? Thật đáng tiếc, thấy bảo bộ phim này hay cực kỳ đấy!”.
Thụ chỉ cười cười không
nói gì. Cô gái đó đi rồi, thụ bắt đầu dọn dẹp nhà vệ sinh, giặt quần áo, làm cơm, đọc sách, lên mạng… làm được gì cậu đều đã làm hết rồi nhưng
trong lòng vẫn cảm thấy trống rỗng. Lời nói của cô gái kia như lời bùa
chú cuốn chặt lấy tim cậu: Nhất định phải vất vả lắm mới mua được vé này đúng không?
Công nhất định phải vất vả lắm mới mua được vé này. Anh ta dường như rất muốn cùng mình đi xem nhưng không biết tại sao lại không nói thẳng mà lại phải dùng phương pháp vòng vo này để chuyển vé
đến tay mình. Công nhìn thấy người ngồi bên cạnh không phải là mình thì
sẽ có phản ứng gì? Có thất vọng không? Có buồn không? Thụ phát hiện mình không cách nào không nghĩ đến công, thế là cậu chạy thẳng tới rạp chiếu phim.
Phim đã bắt đầu chiếu rồi, cậu mua hai vé của một bộ phim khác định chuộc lỗi. Cậu không muốn gọi điện bảo công ra ngoài, muốn
nhân thời gian chờ đợi này nghĩ kỹ một số chuyện. Kết quả, đợi đến khi
bộ phim kia kết thúc, cậu vẫn chưa nghĩ thông được tý nào. Nhưng đến lúc công đứng trước mặt, cậu phát hiện bản thân chỉ muốn làm một chuyện, đó chính là cùng công xem phim. Tất cả những chuyện khác, thôi vậy, không
quản nữa.
Thụ thở dài một tiếng, rút ra hai tấm vé: “Nếu anh không ngại, có muốn xem thêm một bộ phim nữa không?”.
Kết quả, hai người vẫn đi xem phim cùng nhau. Xem hết phim đi ra, thụ xin
lỗi công, nói mình thật sự không biết vé là do công tặng, đột nhiên
không muốn đi nữa mới bán lại, lúc sau xem tivi thấy bảo vé của bộ phim
này rất khó kiếm mới nhận ra có khả năng là công tặng.
Công: “Vậy nếu sau này tôi tới tìm cậu rủ đi xem phim, cậu sẽ đi chứ?”.
Thụ: “Ừ”.
Công: “Hôm nay cậu không tới, tôi thật sự rất thất vọng”.
Thụ: “… Thật xin lỗi”.
Công: “Tôi vừa thất vọng là liền muốn ăn”.
Thụ: “… Vậy chúng ra đi ăn tối đi”.
Công: “Mấy thứ khác thì ăn không nổi nữa, chỉ muốn ăn sườn thôi”.
Thụ: “…”.
Công: “Cậu nói thế có lạ không?”.
Thụ: “…”.
Mấy ngày nay công việc ở quán cà phê rất nhàn hạ, có điều thụ cũng chú ý tới gần đây mỗi ngày vào khoảng thời gian cố định sẽ có một người đàn
ông xách laptop đến quán, thường thường là gọi cà phê, sau đó mở máy
tính lên, lần nào cũng ngồi một lèo đến hết buổi chiều luôn, đến đầu
cũng chẳng ngẩng lên lấy một lần.
Thụ chú ý đến anh ta là bởi vì anh ta ăn mặc cực kỳ chỉn chu: áo vest, sơ mi, cà vạt, đeo cặp kính
gọng kim loại mảnh. Thụ và ông chủ đã từng lén đoán xem anh ta làm nghề
gì. Thụ đoán anh ta làm mấy việc kiểu thiết kế gì đó, thời gian làm việc không bị bó buộc, có thể ngày ngày đến quán cà phê làm việc.
Ông chủ lại không đồng tình: “Làm nghề thiết kế toàn mấy thằng cha suốt
ngày ru rú trong nhà, trừ phi phải ra ngoài tìm ý tưởng, chắc chỉ hận
sao không được vĩnh viễn ở trong nhà thôi”, nói đến đây ông chủ còn
nghiến răng ken két.
Thụ: “Vậy ông cho rằng anh ta làm nghề gì?”.
Ông chủ: “Ăn mặc thế này… chắc là bán bảo hiểm”.
Đến bốn giờ bốn mươi phút, thụ theo thói quen nhìn ra ngoài, quả nhiên đã
thấy công đến rồi. Thụ chào ông chủ một tiếng, chuẩn bị ra về. Lúc này
vị khách mặc âu phục kia lại đột ngột gọi giật cậu lại: “Phiền cậu một
chút, cậu có thể chuyển một mảnh giấy cho Hướng Vãn không?”.
Thụ có phần bất ngờ: Người này hóa ra có quen biết với công, là bạn bè sao?
Bạn bè của công chỉ thấy có mỗi A là được nghe đến nhiều nhất, còn lại thật sự cậu chẳng có tý ấn tượng nào. Có điều thụ vẫn gật đầu đồng ý giúp.
Buổi tối cùng ăn với công, thụ nhớ đến lời vị khách lúc ban chiều, lấy từ
trong túi ra một mảnh giấy được gấp vuông vắn, nói: “Hôm nay trong tiệm
có một người đàn ông nhờ tôi chuyển cái này cho anh”.
Công nhận tờ giấy mở ra xem, trên đó có một cái tên được viết rất to, là tên của thụ.
Công đột nhiên biến sắc. Rất rõ ràng, anh nhận ra nét chữ viết trên đó. Thụ nhìn sắc mặt công không ổn vội hỏi: “Sao thế?”.
Công lắp bắp: “Không, không có gì, chỉ là trò đùa của một người bạn cũ thôi ấy mà”.
Thụ biết công có việc muốn giấu mình, cũng không vạch trần, tiếp tục ăn
cơm. Mấy ngày sau đó, thụ cảm thấy rất rõ ràng công càng ngày trở nên kỳ quái. Ví dụ khi mang đồ đến đón cậu lúc nào cũng liếc dọc giống như
muốn tìm ai đó; ví dụ như đã mấy lần nói bóng gió thời gian này thụ đừng đến quán vào buổi tối, còn hỏi người đàn ông đã gửi tờ giấy kia còn đến quán nữa không, tới mấy lần. Mỗi lần thụ hỏi có chuyện gì, công đều bảo đợi tới lúc thích hợp sẽ nói cho cậu, khiến thụ thật sự có phần phát
cáu rồi. Mà lần cáu này kết quả là thụ trực tiếp bảo công dạo này cậu
không nấu cơm, công không cần mua đồ đến nữa, cứ tự mình giải quyết đi.
Công hỏi tại sao, thụ chỉ đáp: “Đợi tới lúc thích hợp sẽ nói cho anh”.
Công: “…”
Không mua đồ ăn, không làm cơm, thời gian ăn cơm tối cũng không còn nữa, thời gian này hai người cơ bản xem như cả ngày chẳng gặp nhau lần nào. Có
điều hằng ngày, vào khoảng thời gian như trước, công vẫn đến chỗ cũ len
lén nhìn thụ. Thụ đương nhiên phát hiện ra nhưng cũng chẳng thèm để ý
đến anh, chỉ âm thầm bực mình, cái tên mặc âu phục kia cuối cùng là ai.
Nói ra thì, từ sau lần nhờ cậu chuyển tin nhắn cho công cũng chẳng thấy
hắn ta xuất hiện lần nào nữa cả.
Buổi tối một mình giải quyết
xong bữa, thụ nhìn chỗ sườn thừa lại mà ngây người, nghĩ đi nghĩ lại một hồi cuối cùng vẫn quyết định dồn tất cả vào một hộp cơm đem đến cho
công. Gần đến quán cà phê, thụ nhìn thấy vị khách mặc âu phục kia đang
ngồi trong quán giở sách đọc, công ngồi trước máy tính gõ chữ lạch cạch, thỉnh thoảng còn ngẩng đầu lên cười nói mấy câu với người kia. Cậu
không biết bắt nguồn từ loại tâm tình nào mà bản thân cứ ngây ra không
bước vào, chỉ đứng ngoài quan sát thêm một lúc nữa. Thấy công gọi vị
khách kia đến xem cái gì đó rồi cả hai cùng cười haha. Cậu chỉ là một
người ngoài, nhìn cảnh này thấy không khí bên trong thật sự quá tốt. Thụ bất giác mỉm cười, đem toàn bộ chỗ sườn để vào thùng rác, đặt cái hộp
trống không trước cửa tiệm rồi không quay đầu lại mà bỏ đi thẳng.
Công hoàn toàn không biết thụ đến, mãi tới khi người mặc âu phục kia nói
thời gian không còn sớm nữa, đến lúc về rồi. Công ra tiễn anh ta, mở cửa mới phát hiện hộp cơm kia, nhấc lên mở ra xem thì bên trong chỉ còn lại mùi hương của món sườn. Công đờ ra.
Sáng ngày hôm sau, công dè dặt tiến vào quán cà phê. Không sai, không phải góc đường mà là quán cà phê.
Thụ vừa nhận ra công, hỏi luôn: “Anh đến làm gì, đâu phải ca của anh”.
Công: “Sao tối qua cậu không vào?”.
Thụ: “Anh một là lập tức đi, hai là ngồi xuống gọi đồ”.
Công nghĩ cứ đứng nói chuyện thế này cũng không tiện, liền tìm chỗ ngồi
xuống. Thụ cười rạng rỡ: “Xin chào, xin hỏi quý khách muốn dùng gì?”.
Thụ đưa giấy cho công. Về nguyên tắc mà nói, hiện tại công là khách hàng,
khách hàng đã nói muốn tự viết, cậu cũng không tiện từ chối. Công viết
xong chuyển lại cho thụ, thụ đọc được trên đó có viết: “Đợi cậu tan ca
cùng ăn cơm có được không? Tôi có chuyện muốn nói với cậu”.
Thụ: “… Quý khách, thật xin lỗi, đồ này ở quán không có”.
Công mặt mày nhăn nhó: “Cùng ăn cơm thôi mà. Tôi thật sự có chuyện muốn nói với cậu”.
Nhìn bộ dạng thành khẩn của công, thụ cũng có phần mềm lòng, thở dài một hơi rồi gật đầu: “Được”.
Công vui hết cỡ, nói: “Vậy đợi lúc tan tầm tôi đến đón cậu” rồi chuẩn bị tời đi. Ông chủ lập tức kéo lại: “Đi đâu mà đi, còn chưa trả tiền cơ mà”.
Công: “Ông chủ, tôi có gọi gì đâu?”.
Ông chủ cười một tiếng, nhoài người sang nói nhỏ: “Cậu không trả tiền, tối nay tôi bắt cậu ấy tăng ca!”.
Công: “Ông chủ, tôi thích nhất là ghế sô pha của quán chúng ta, ngồi rất
thoải mái. Đây là hai mươi tệ tiền chỗ ngồi, tuyệt đối không cần trả lại tiền thừa đâu”.
Thụ: “…”.
Buổi chiều công đến đón thu,
thụ thấy bộ dạng dè dặt của công, thầm nghĩ mình đường đường là một
người đàn ông, nhỏ nhen thế này quả thật không tốt. Công thật ra cũng
không làm gì sai cả, cho dù có là bạn bè thân thiết hơn nữa thì cũng vẫn có bí mật của riêng mình, cậu tự dưng lại tức giận như vậy thật quá tệ. Công thấy thái độ của thụ hình như đã chuyển biến tốt lên, liền hỏi tại sao tối qua cậu không vào. Thụ đáp: “Thấy các anh nói chuyện vui quá,
ngại không dám vào làm phiền”.
Công: “Vậy chỗ sườn trong hộp đâu hết rồi?”.
Thụ: “… Tối qua đi bộ một hồi tự nhiên thấy đói quá nên vừa đi vừa ăn, ăn hết rồi”.
Công: “… Vài ngày không gặp, sức ăn của cậu có vẻ tăng thêm rồi đấy”.
Thụ: “…”.
Công: “Vậy sau này tôi sẽ mua nhiều thức ăn hơn”.
Thụ: “…”
Công đưa thụ đến phòng đặt riêng trong một quán ăn, thụ vừa vào đã thấy
người đàn ông mặc âu phục kia cũng ở đó, hơi bất ngờ, quay lại nhìn công có vẻ không thoải mái. Cuối cùng lại là người đàn ông kia đứng lên, đưa tay ra: “Xin chào, tôi là biên tập của Hướng Vãn, tên là B.”
Lần này thì thụ kinh ngạc thực sự: “Biên tập? Vậy Hướng Vãn…?”.
Cậu khó có thể tin, hết nhìn công lại nhìn B. B gật đầu: “Đúng thế, cậu ấy viết sách, là một tác gia”.
Thụ mất một lúc mới tiêu hóa được thông tin này, nói với công: “Anh bảo có chuyện muốn nói với tôi, là chuyện này à?”.
Công gật gật đầu, hơi mất tự nhiên, sau đó vội nói thêm: “Cậu đừng giận, không phải tôi cố ý giấu cậu đâu!”.
Thật ra công đúng là không cố ý giấu thụ, chuyện này vốn cũng không có gì to tát cả. Mấy lần ở cùng nhau, công đã định nói với thụ rồi, nhưng lại
thấy tự nhiên nói ra chuyện này cứ kỳ quái thế nào nên lại thôi, sau đó
cứ thế trì hoãn đến tận giờ.
Những người viết sách ít nhiều gì
cũng có phần kỳ quái, thời gian công làm việc hiệu quả nhất là mười giờ
tối, hơn nữa trong thời gian viết còn bắt buộc phải duy trì hứng thú,
thích nhất là uống hết cốc cà phê này đến cốc cà phê khác. Đó cũng chính là lý do anh đến làm ca tối ở quán cà phê, không những có thể uống cà
phê thoải mái, lại còn được nhận tiền lương, thật là một mũi tên trúng
hai đích.
Lần này B đến tìm là vì công nợ bản thảo quá lâu rồi.
Công trước nay chỉ liên lạc qua điện thoại và email, B tìm không được
anh, mãi sau mới nghe nói công làm ca đêm tại quán cà phê này, quan hệ
với thụ cũng rất tốt nên mới viết tờ giấy nhắn nhờ thụ chuyển cho công.
Đại ý của cái tin nhắn đó chẳng qua là: Đừng trốn nữa, có chạy trời cũng không khỏi nắng đâu, tôi đã tìm thấy anh rồi. Anh mà còn không nộp bản
thảo thì ngày nào tôi cũng đến quấy rối đồng nghiệp của anh.
Công nói với thụ: “Tối qua cậu cũng thấy rồi đấy, ngày nào anh ta cũng ở lì
trong quán trông chừng tôi viết như thế. Cũng may dù sao cũng viết xong
hết rồi”.
Thụ vẫn không dám tin: “Thế anh viết sách gì?”.
Công nhất thời trầm mặc.
B rất điềm tĩnh nhấp một hớp trà: “Sách văn học thiếu nhi”.
Thụ: “Văn học thiếu nhi? Giống như Harry Potter á?”.
Công nhìn ra chỗ khác.
B: “Tuyển tập truyện cổ tích ngắn”.
Truyện cổ tích!
Trong ấn tượng của thụ, phần lớn truyện cổ tích đều là:
Ngày xửa ngày xưa, có một khu rừng rậm rộng lớn, trong đó có một nhóm động vật sống rất vui vẻ…
Thụ thật sự khó mà tin rằng cái người đàn ông thích ăn sườn đang ngồi trước mặt mình kia lại là viết truyện cổ tích!
Thụ tưởng tượng cảnh công ngồi trước máy tính, miệng gặm sườn tay viết
truyện về thỏ trắng, hổ, sói… thật sự không thể kìm chế được mà bật
cười, đã thế còn càng cười càng to nữa.
Công mặt mày bi phẫn: “Tôi biết ngay thể nào cũng thế này mà!”.
Sau bữa ăn hôm đó vài ngày, thụ biết được chân tướng sự việc rồi, bữa cơm
tối mỗi ngày cũng hồi phục như cũ. Chỉ có điều mỗi lần cùng công ăn cơm, thụ đều không nhịn được mà cười ra tiếng.
Thụ: “Đúng rồi, anh xuất bản sách dùng bút danh đúng không? Tên là gì thế?”.
Công: “…”.
Thụ: “Hả?”.
Công: “…”.
Thụ: “Anh nói tôi sẽ làm món sườn cho anh ăn”.
Công: “!!!!!!!”.
Thụ: “Tùy anh chọn món”.
Công: “… %$*&^%*&”.
Thụ: “Cái gì? Tôi không nghe rõ”.
Công dùng ngữ khí thấy chết không sờn trả lời: “Hướng-Nhật-Quỳ”.
Thụ ngây ra: “Hướng Nhật Quỳ”
Không phải chứ, thụ hình như có ấn tượng với một người được gọi là cái gì mà
“Hướng Nhật Quỳ – Người sáng tạo ra một thế giới truyện cổ tích viễn
tưởng thuần khiết” rất được các bạn nhỏ và các bậc phụ huynh yêu thích.
Có điều hình như mọi người đều nhất mực cho rằng Hướng Nhật Quỳ là nữ,
người ta vẫn thường gọi là “chị Hướng Nhật Quỳ” bởi những câu chuyện
trong sáng đáng yêu kia quả thật không có vẻ gì là do một người đàn ông
viết ra cả.
Lần này thì thụ thực sự không nhịn nổi nữa, vứt đũa
sang một bên, cơm cũng chẳng cần ăn nữa, trực tiếp nằm bò ra bàn mà
cười. Công thật sự vô cùng ấm ức: “Nhà xuất bản nói nếu tôi đã không
muốn dùng tên thật thì cứ chọn một cái tên mang cảm giác cổ tích một
chút. Vừa vặn tôi họ Hướng nên quyết định chọn tên Hướng Nhật Quỳ luôn”.
Thụ cười đủ, cuối cùng cũng nhấc đầu lên hỏi: “Lúc bên ngoài đồn đại anh là nữ sao anh không ra mặt giải thích?”.
Công: “Nhà xuất bản không đồng ý, nói là nếu để các bạn nhỏ biết được những
câu chuyện đó là do một người đàn ông viết thì sẽ làm tổn hại đến giấc
mơ đẹp đẽ của các em ấy mất. Tôi sao dám phạm tội phá hoại mầm non đất
nước chứ!”.
(Cháu biết chị Hướng Nhật Quỳ nhất định là một chị
gái rất xinh đẹp, mái tóc dài thướt tha, mặc bộ váy màu trắng, trên tay
cầm quyền trượng ma thuật. Quyền trượng vừa điểm một cái là có thể viết
ra một câu chuyện cổ tích. – Trích lá thư của một độc giả nhỏ tuổi gửi
công)
Thụ chống cằm chăm chú nhìn công, nghĩ cho kỹ lại thì, từ
lúc quen công đến giờ, tất cả những việc anh làm thật sự cũng giống
người viết truyện cổ tích sẽ làm. Những việc nhìn qua có phần khó hiểu
nhưng lại cũng có vẻ rất đương nhiên. Thụ cảm thấy thật kỳ diệu, thấp
giọng nói: “Tôi nghĩ nhà xuất bản chọn tên ‘Hướng Nhật Quỳ’ là bởi vì
cái tên này rất giống anh, đều khiến người khác cảm thấy thật ấm áp”.