Lần cuối Lý Dĩ Thành thấy cô gái ấy là tối thứ hai, lúc 7 giờ 32 phút.
Cậu và Dương Tiếu Văn ngồi đối diện nhau bên bàn ăn, an tĩnh dùng bữa.
TV bên cạnh phát tin tức dự thảo mới lại trục trặc lần thứ hai.
Phóng viên ngẫu nhiên phỏng vấn người qua đường, hỏi cái nhìn của họ về chuyện này.
“Thật không xong,” một nữ nhân hơn ba mươi tuổi, trang điểm sành điệu nhìn ống kính nói, “Chính phủ vô dụng khiến dân chúng thiệt thòi.” Giọng điệu ngạo mạn tỏ vẻ hơi bất mãn.
Lý Dĩ Thành dùng đũa cắt ra một khối cá chiên vàng rộm, trong lòng nghĩ, cô gái này thoạt nhìn rất quen mắt.
Sau đó cậu nhận ra.
“Đại Võ Đại Võ, mau nhìn TV kìa,” ngữ khí của cậu giống như là bắt gặp thứ gì hiếm lạ, “Cô gái kia, người yêu trước kia của tôi đó.”
Dương Tiếu Văn lập tức ngẩng đầu lên, kịp liếc một cái trước khi màn hình chuyển cảnh.
“Người vừa rồi sao?”
“Đúng, mối tình đầu đấy.
Chính là cái người từng khiến tôi trầm cảm vì bị đá.” Lý Dĩ Thành thở dài.
Cảm giác khi bên nhau, rồi cả cảm giác lúc chia tay, giờ đều đã trở thành cái gì đó xa xăm.
Cậu từ lâu đã nhớ không nổi, lại khó tránh khỏi cảm khái.
“Cô ấy thay đổi nhiều thật, suýt thì không nhận ra.
Nhưng cá tính vẫn hào sảng như thế, dám tiếp nhận cả phỏng vấn.
Nếu là tôi thì đã sớm rụt đầu chuồn mất.”
“Ừm.” Dương Tiếu Văn cúi đầu và cơm.
“Làm sao vậy?” Lý Dĩ Thành nhìn anh một cái, “Không vui?”
“Không phải, chỉ là cảm thấy…” Dương Tiếu Văn buông đũa, đặt tay lên đùi, suy xét một lát sau, mới tựa như gom đủ dũng khí nói: “Em ở bên tôi…… Có khi nào…… Có khi nào bỗng nhiên nhớ nhung phụ nữ không? Dù sao em vốn không phải đồng tính……”
Bầu không khí buồn bực đột nhiên trùm lên, hai người rơi vào trầm mặc.
Qua một lát, Lý Dĩ Thành nói: “Anh thắc mắc loại vấn đề thứ cấp như vậy là muốn như thế nào? Nếu tôi nói có, anh sẽ bảo tôi ra ngoài tìm phụ nữ?”
“Không không!” Dương Tiếu Văn hấp tấp nói, ngữ khí có chút hoảng loạn, “Tôi cũng không biết vì sao muốn hỏi, em coi như tôi chưa hỏi đi.”
“Hừ,” Lý Dĩ Thành chọc chọc đũa lên con cá rán kia, “Lần sau chiên kỹ thêm một chút, tôi thích da cá phải giòn.”
“Được.”
“Dương Tiếu Văn.”
“Nghe.”
“Tôi là dị tính luyến, nghĩ tới phụ nữ là chuyện bình thường.” Lý Dĩ Thành nhìn vào mắt Dương Tiếu Văn, kiên định tựa như lúc trước khi Dương Tiếu Văn quyết tâm muốn cùng cậu bên nhau, “Anh không phải phụ nữ thì tôi cũng đâu có cách nào.
Yêu là yêu.
Nếu không hay là anh đi cắt đi.” Nói xong cậu còn tự mình bật cười.
“Đừng.” Dương Tiếu Văn cũng cười, lắc lắc đầu với chính mình.
Ý cười của Lý Dĩ Thành giống như chạy thẳng vào tim anh, xuyên qua.
Anh cầm đũa và cơm hai cái, lại nói: “Tiểu Thành này.”
“Làm sao?”
“Mình kết hôn đi.”
“Gì?” Lý Dĩ Thành hơi kinh ngạc, “Sợ tôi chạy mất như vậy sao?”
“Không phải, tôi chỉ là muốn cùng em kết hôn.” Dương Tiếu Văn dùng đũa kẹp lấy bụng cá, bỏ xương, gắp vào bát cậu, “Tôi bảo đảm về sau sẽ chiên cá giòn một chút.”
Cậu nhìn miếng bóng cá trong chén, cảm giác hạnh phúc tột cùng đến mức không biết làm sao, vì thế cậu nói: “Được.”
“Ha ha, được.” Dương Tiếu Văn trên mặt tràn đầy ý cười, “Tới Hoa Liên kết hôn nhé? Rủ đám Khưu Thiên cùng lên núi ăn thịt lợn rừng, uống rượu nếp, hay là em muốn tới Đài Bắc hoặc Đài Trung đăng ký?”
“Đều được, miễn là cùng anh, kết hôn ở đâu chẳng như nhau.” Cậu cười nói.
Bọn họ sẽ bước qua ranh giới, tiến vào một mảnh đất mới lạ.
Ngoại trừ việc chuyện tình cảm này chẳng liên quan gì tới giới tính, trong lòng cậu chỉ còn duy nhất một ý niệm ấy.
Lại một lần nữa cậu phải băng qua điểm tận cùng của vùng an toàn, nhưng lần này bọn họ đều sẽ hạ cánh suôn sẻ.
Bọn họ cứ ngồi như vậy, nhìn nhau mỉm cười, lắng nghe tiếng hạnh phúc khẽ xao động trong không khí..