Quân Chính Tam Thiếu Đừng Quá Phận

Chương 12: Nguyễn Thiếu Dật rất đáng yêu



Khu thương mại Hoa Trung thị, có vô số công ty kinh doanh lớn nhỏ.

Tòa nhà cao ốc, công ty Hồng Thiên của Nguyễn Thiếu Dật ở ngay trung khu thương mại, vị trí yên tĩnh nhất.

Công ty Hồng Thiên trong giới bất động sản là một công ty có thế lực, mà rất ít người biết Nguyễn Thiếu Dật thân là tổng giám đốc nhưng thật ra là đại cổ đông của công ty Hồng Thiên!

Giản Trang đứng bên trong phòng làm việc của tổng giám đốc, mặc đồ công sở trắng đen gọn gàng, bởi vì mệt mỏi nên cô không đi tất chân như những người khác, cũng may đôi chân của cô đủ thon dài, trắng noãn, không có sẹo, không đi tất chân cũng có thể chấp nhận được.

Nguyễn Thiếu Dật vẫn nằm trên bàn, cúi đầu tra cứu thứ gì đó, từ khi cô đi vào không nói một câu.

Phòng làm việc của tổng giám đốc rất rộng, ước chừng 100m2, lắp đặt thiết bị đơn giản, những đồ dùng bên trong đường nét tinh tế, lấy ánh sáng làm chủ đạo, toàn bộ tường phía Nam đều dùng kính thủy tinh chịu lực, ánh mặt trời bên ngoài chiếu qua cửa sổ sát đất, xuyên vào trong phòng làm việc, mọi thứ được chiếu sáng ngời.

Ánh sáng này cũng chiếu lên người Nguyễn Thiếu Dật, vài ánh sáng chiếu lên cơ thể Nguyễn Thiếu Dật, cơ thể cao to được dát một lớp ánh sáng chói mắt, ánh sáng lóng lánh chiếu lên bóng dáng đen như mực, ánh sáng trùng điệp lộ vẻ xa hoa.

Giản Trang mặc dù đang đứng đối diện bàn làm việc của Nguyễn Thiếu Dật, lại không có ý định thưởng thức bộ dáng anh tuấn mê người của anh lúc này, mà cắn chặt răng, gào thét trong lòng. Thắt lưng của cô vô cùng đau đớn, thắt lưng bị va đập ngày hôm qua đến bây giờ vẫn chưa hết đau nhức, nhất là bây giờ đứng thẳng như vậy, eo cô đang phải chống đỡ nửa người trên, thắt lưng càng đau đớn hơn.

Nguyễn Thiếu Dật nếu như nói, tùy tiện phân phó cô làm chuyện gì đều được. Nhưng anh không nói tiếng nào, cứ để cho cô đứng như vậy, cô cực kỳ khó chịu.

Cô đã nhịn nửa giờ, thật sự là nhịn không được nữa, ngẩng đầu lên nhìn anh đang rất chuyên chú chuyện gì đó, giọng nói yếu ớt mở miệng thử dò xét nói: "Tổng giám đốc, xin hỏi trước mắt có nhiệm vụ gì muốn sắp xếp cho tôi không?"

"Hả?" Người đàn ông ngồi đối diện, cũng không ngẩng đầu, dường như không nghe thấy cô nói, còn khẽ dùng giọng mũi hừ một tiếng.

"Tổng giám đốc, xin hỏi hiện tại anh cần tôi làm gì không?" Giản Trang nhếch khóe miệng, nặn ra nụ cười cung kính trên mặt.

"Ừ." Lúc này người đàn ông đã nghe rõ, không ngẩng đầu lên phân phó "Pha cho tôi một ly cà phê đưa vào, đặt trên bàn của tôi."

"Được, xin chờ một lát." Giản Trang giống như nghe được lệnh đại xá, thừa dịp người đàn ông còn chưa đổi lời, lập tức nghiêng người hành lễ, nhanh chóng đi khỏi phòng làm việc.

*

Lúc pha cà phê, Giản Trang băn khoăn khẩu vị của Nguyễn Thiếu Dật. Nguyễn Thiếu Dật thích uống cà phê mùi gì? Là thêm đường và thêm sữa, hay là chỉ thêm đường, không thêm sữa, hay là cái gì cũng không thêm, uống nguyên vị cafe đen?

Cô nhớ tới, ghi chép của trợ lý trước đây có ghi thói quen của Nguyễn Thiếu Dật, bên trong có nói tới chuyện pha coffee.

Trong quyển sổ có ghi: Tổng giám đốc Nguyễn, không thích đồ ngọt.

Có nghĩa là không thêm đường cũng không sữa sao. Như vậy sẽ không ngọt.

Xác định xong thì lấy coffee từ trong máy pha cà phê ra, đường cục và sữa tươi không bỏ, bưng cốc sứ tinh xảo vào phòng làm việc của tổng giám đốc.

"Tổng giám đốc, xin từ từ dùng." Giản Trang nhẹ nói, nhẹ nhàng đặt cà phê lên trên bàn bên cạnh tay phải người đàn ông, sau đó lùi lại một bước chuẩn bị ra ngoài, cùng lúc đó, tầm mắt của cô cũng lướt qua tài liệu người đàn ông đang xem.

Không nhìn không biết, vừa nhìn Giản Trang bỗng cứng lại!

Cái này là tài liệu gì!

Đập vào mắt cô là những poster tươi mát lớn, trong poster là mỹ nữ đang mặc áo tắm, ôm ngực, bày ra tư thế vô cùng mê người.

Khó trách anh ta nhìn say sưa ngon lành như vậy, thì ra là nhìn những người mẫu gợi cảm nóng bỏng này.

Thấy bộ dáng chăm chú của anh, chậc chậc, Giản Trang thật sự rất muốn khi dễ anh!

Ngay lúc Giản Trang đang im lặng, thì bên này, tầm mắt người đàn ông khóa chặt hai cái to lớn của người mẫu, tầm mắt không di động chút nào, tay đưa qua sờ tới ly cà phê kia, anh ngay cả nhìn cũng không nhìn, mở miệng uống một hớp lớn.

"Xì ——"

"Trời ạ ——"

Sau đó hai giọng nói bất đồng cùng vang lên một lúc.

Trước là âm thanh phun nước của người nào đó, sau là tiếng kêu kinh ngạc sợ hãi của Giản Trang!

Một giây trước, Nguyễn Thiếu Dật mới vừa uống một ngụm lớn cà phê, một giây sau đã quay đầu sang phun ra ngoài, Giản Trang thì chưa kịp lui ra.

Uống vào một hớp cà phê, không dư thừa một giọt, toàn bộ phun hết lên áo sơ mi màu trắng của Giản Trang.

Áo sơ mi trắng trong nháy mắt nhuộm màu cà phê đen trắng loang lỗ, hơn nữa còn đang bốc hơi nóng. . . . . .

"Cô làm cái gì đây? !"

Nguyễn Thiếu Dật giận dữ, nhìn cô gầm nhẹ. Anh ta ngồi trong phòng làm việc bá đạo cường quyền, hoàn toàn không có vẻ lén lút, lưu manh và nụ cười hi hi ha ha, cái loại đó thuộc về khí thế mạnh mẽ, lúc này trên người anh phát ra mười phần uy lực!

"Tôi. . . . . ." Lời này tôi phải hỏi anh mới đúng chứ? Giản Trang nhìn nhìn áo sơ mi bị ướt sủng của mình, lại giương mắt nhìn gương mặt tức giận của Nguyễn Thiếu Dật, vô cùng khó hiểu. Rõ ràng là anh phun hết cà phê lên người cô, còn quay lại chất vấn cô làm cái gì? Đây là đạo lý gì cơ chứ? !

"Tôi không phải đã đưa ghi chép của trợ lý trước đây cho cô sao? Cô làm sao vậy hả?" Nguyễn Thiếu Dật lấy khăn giấy từ trong hộp ra, vừa khiển trách cô, vừa lau cà phê còn lưu lại bên khóe miệng.

"Tôi xem rồi, tôi thấy người đó ghi là anh không thích đồ ngọt." Thân là nhân viên, Giản Trang rất nhẫn nại, mặt không đổi sắc mấp máy môi, mỉm cười giải thích.

"Thật sao?" Nguyễn Thiếu Dật liếc xéo cô, khóe môi khẽ động, cười như không cười nhìn cô, ra lệnh nói, "Vậy cô lấy quyển sổ đó ra cho tôi xem, xem kỹ để sau này còn xử lý. Nếu làm không được, đừng trách tôi không niệm tư tình, không khách khí với cô!"

". . . . . . Được. Tôi đi lấy ngay." Giản Trang nghi ngờ nhưng vẫn giữ đúng quy củ khom người, yên lặng từ ngoài phòng làm việc lui ra ngoài.

*

Cô không để ý tới váy của bản thân ướt đẫm, vội vàng lấy quyển sổ ghi chép ra, lật tới trang ghi chép về cà phê, đọc lại lần nữa, tỉ mỉ xem kỹ những chữ kia lần nữa.

Trên tờ giấy viết: Tổng giám đốc Nguyễn không thích đồ ngọt, không ăn bánh ngọt.

"Không sai. Chẳng lẽ là anh ta cố ý gây phiền toái cho mình?" Giản Trang nghi hoặc nhìn ghi chép đó, sau đó tiếp tục nhìn xuống, lần này rốt cuộc thấy được ở đó có một câu nói dùng bút màu đỏ ghi chú một vài điều nhỏ, chú thích nhỏ có ghi: chú thích, mặc dù không thích đồ ngọt, nhưng rất sợ đắng!

Nói cách khác, Nguyễn Thiếu Dật mặc dù không thích ăn ngọt đồ, nhưng anh không ăn được đồ đắng. Cho nên, nấu cà phê xong nhất định phải bỏ đường!

"Anh ta, anh ta. . . . . ." Khó trách anh sẽ không hề khách khí phun hết cà phê ra ngoài, bởi vì sợ đắng, cho nên nuốt cũng nuốt không trôi, mà cô ngẫu nhiên đứng ở bên cạnh anh ta, anh ta không để ý, vừa nghiêng đầu đã phun lên hết trên người cô.

Cái này thật đúng là không thể trách người ta.

Là do cô sơ suất, không chú ý phần ghi chú này. Cũng do hôm qua Nguyễn Hàn Thành bị sốt cao lăn lộn một đêm, buổi sáng cô lên xe bus mới xem quyển sổ này, lúc ấy cô đã mệt rã rời nên không nhìn kỹ!

Giản Trang cất quyển sổ lại, đi tới bàn uống nước pha cà phê lại lần nữa.

Nhưng vừa nghĩ tới Nguyễn Thiếu Dật vừa ói cà phê ra, cô không nhịn được bật cười, "Ha ha, không ngờ anh cũng rất đáng yêu, người lớn như vậy lại sợ đắng, thật là tính tình trẻ con."

Ở phương diện này hơi trẻ con, nhưng so sánh với bộ dáng vô lại của anh ta, thật sự là rất ngây thơ, đáng yêu vô cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.