Nếu như nói, Nguyễn Thiếu Dật là một người cầm thú lịch sự, thì Nguyễn Bắc Thần chính là một người thâm độc nham hiểm___
*
Thật ra Nguyễn Thiếu Dật là một người thông minh, nhưng một số thời điểm nào đó,anh cũng sẽ giả ngu.
Chẳng hạn như, lúc ở một mình cạnh Giản Trang, anh luôn mang vẻ mặt lưu manh
bám dính lấy bên cạnh cô, biến đổi các thủ đoạn quấy rầy cô.
Mà ý tứ trong lời nói bình thường của Giản Trang rất rõ ràng, chỉ kém không
phá màng giấy mỏng đó mà nói những lời khó nghe thôi. Chỉ cần suy nghĩ
là ai cũng có thể nghe ra ý tứ, thế nhưng Nguyễn Thiếu Dật lại nhất định mặt dày mày dạn kéo ống tay áo của Giản Trang, làm bộ ngây ngốc, giả vờ nghe không hiểu lời cô nói.
Đừng nói cái khác, chỉ riêng dáng vẻ
không nghiêm chỉnh của Nguyễn Thiếu Dật sau khi tan việc, cộng thêm ngày trước anh ta và mỹ nữ từng có kỉ lục n lần ‘xe chấn’, cô nào còn dám
ngồi xe của anh nữa?
Mắt thấy nhân viên trong công ty càng ngày
càng ít, nếu không tìm cơ hội thoát thân, rất có khả năng khi công ty
không còn một ai, cô sẽ bị Nguyễn Thiếu Dật cậy mạnh ‘mời’ vào trong xe.
Treo nụ cười giả lả trên mặt, Giản Trang dùng hết sức giãy ra khỏi tay
Nguyễn Thiếu Dật, ngón tay liều mạng dùng sức, đem sức lực toàn thân tập trung ở năm ngón tay, nhưng bàn tay trên đầu vai, giống như khảm trên
đó, không hề nhúc nhích!
Đàn ông chính là đàn ông, Nguyễn Thiếu
Dật híp mắt lại, cười ha hả nhìn Giản Trang, thần thái như cây trong gió xuân, tựa như không dùng chút sức lực, nhưng bàn tay lại cứng như sắt,
gắt gao giữ chặt đầu vai của cô, không để cho cô giãy dụa một chút nào.
Khóe miệng nở nụ cười xấu xa, hai mắt Nguyễn Thiếu Dật nhìn thẳng, nhìn chằm chằm Giản Trang, trêu chọc nói: “Chị dâu, hôm nay chị đang hát tuồng gì vậy? Sao lại nhiệt tình với em như thế?” Nói đến đây, anh dừng lại, tầm mắt nóng rực chuyển từ mặt Giản Trang, từng chút từng chút nhìn tay
phải cô đang ra sức dùng lực, nói tiếp: “ Tay phải của chị sờ soạng tay
trái của em đã lâu, vẫn chưa sờ đủ sao?”
Giản Trang theo tầm mắt
của Nguyễn Thiếu Dật cúi đầu nhìn, quả nhiên ____tay của cô, phủ trên mu bàn tay của anh, hơn nữa giữa các ngón tay không hề có khoảng cách,
mười ngón tay nắm chặt…………
Quả thực, nhìn thế nào cũng khiến người khác dễ hiểu lầm.
Chỉ chăm chú muốn gỡ tay của Nguyễn Thiếu Dật ra, lại không chú ý đến việc da thịt thân cận.
“ Hiểu lầm hiểu lầm…………” Giản Trang lập tức rút tay phải về, cười nhẹ
giải thích, trong lòng nghĩ thầm, Nguyễn Thiếu Dật này thực sự khó chơi, nếu cứ tiếp tục giằng co với anh ta nữa, chỉ sợ bên ngoài trời đã tối
rồi!
Vì thế, Giản Trang dứt khoát nhanh chóng đưa ra một quyết định.
Người trên hơi nghiêng một chút, Giản Trang nghiêng đầu, đôi mắt vui mừng mở
to, đưa tay chỉ phía sau đầu vai Nguyễn Thiếu Dật: “ Quần áo của anh khi nào thì bị dính kẹo cao su kìa?”
“ Gì?” Không phải chứ? Nguyễn Thiếu Dật nghiêng đầu theo hướng Giản Trang chỉ, “ Tôi không ăn kẹo cao su mà?”
Nguyễn Thiếu Dật nghiêng đầu, chỉ chú ý phía sau lưng, tay giữ đầu vai Giản Trang buông lỏng không ít.
Giản Trang chờ đợi chính là thời cơ này! Thừa dịp lúc tay Nguyễn Thiếu Dật
trên vai không có tí sức lực nào, lập tức vung cánh tay, đẩy tay trái
của anh đồng thời xoay người bỏ chạy, hai chân sải những bước dài, bước
đi như bay đến cửa kính thủy tinh của công ty, một giây trước khi bước
vào thang máy, vẫn không quên cười lớn chế nhạo, “ Ha, anh đương nhiên
không ăn, là tôi lừa anh thôi!”
……….
Sau khi bị dây dưa một lúc, ra khỏi công ty, quả nhiên trời đã tối sầm.
Áng mây trên trời gắn kết trôi cùng nhau, giống như bị họa sĩ nhuộm một
màu, rối rít dưới nắng chiều đỏ sậm bày ra màu tím mộng ảo của hoa hồng.
Giản Trang ở bến xe không thể chen lên xe buýt, đành phải xoay người đi lên lối giành cho người đi bộ.
Không có cách nào, Giản Trang dự định mất hơn mười phút đi ra trạm xe phía sau công ty, ngồi tàu điện ngầm về.
Dọc theo lối đi bộ, Giản Trang đi ngang qua một chiếc xe hơi cỡ vừa màu xám bạc, chiếc xe này dừng ở chỗ đậu xe bên ven đường, cô chú ý thấy kính
chiếu hậu của xe hơi lệch, liền dừng lại, đưa tay chỉnh kính chiếu hậu
cho thẳng ra.
Vị trí của kính chiếu hậu không chính xác, người lái xe sẽ không nhìn thấy đường phía sau xe, rất dễ tạo thành tai họa ngầm.
Trước kia Giản Trang thường chỉnh kính chiếu hậu xe của Hứa Kiến Nghiệp, nên có thói quen chú ý chi tiết này.
Sau khi chỉnh kính chiếu hậu xe, Giản Trang nhìn cửa kính xe đen như mực, nhún vai, chán nản nở nụ cười.
*
Trạm tàu điện ngầm, mặc dù ở trong phạm vi của công ty, nhưng sau khi đi bộ
hơn mười phút đồng hồ. Chờ khi đến gần trạm xe, cũng tương đối vắng vẻ,
dân cư thưa thớt.
Khi còn cách trạm xe tầm mười mét thì đột nhiên có mấy thanh niên khoảng hai mươi tuổi mặc quần áo ở nhà xuất hiện
trước mặt Giản Trang, tóc nhuộm đủ các loại màu sắc khác nhau, chặn
trước mặt, ngăn cản đường đi của cô.
“ Mấy người……” Giản Trang
ngập ngừng nhìn mấy thanh niên trước mắt, cô chưa từng trêu chọc thanh
niên nào cả, chẳng lẽ là chặn đường cướp của?
“ Cô gọi là Giản
Trang hả? Nói thật, mẹ nó cô dám nói dối một câu tôi giết chết
cô!” Không đợi Giản Trang nói hết câu, trong đám người một thanh niên
tóc đỏ, tai đeo khuyên dẫn đầu nhảy ra một bước trước mặt cô, liếc Giản
Trang một cái, giọng điệu không tốt uy hiếp.
“……………Phải”
Nhìn thanh niên trẻ tuổi trước mặt, Giản Trang do dự vài giây, chần chờ trả lời.
“ Chồng cô là họ Nguyễn à?”
“…………Đúng” Giản Trang hít vào một hơi, khẽ gật đầu.
“ Không sai, chính là cô ta!” Thanh niên tóc đỏ vỗ tay ‘ba’ một cái, ngón trỏ không khách khí chỉ vào mũi Giản Trang, mắt trừng lên, hung tợn
nói: “ Hôm nay ông đây nói với cô lời này! Cô đúng là ngu hết thuốc
chữa, chồng của mình cũng không trông được!@#&$%@, giờ ông cảnh cáo
cô, lần sau chồng cô mà quyến rũ phụ nữ của đại ca ông, ông liền thu
thập cô và chồng cô luôn!”
Dưới chân Giản Trang đi giày cao gót đế nhọn, bị đẩy mạnh, dưới chân căn bản đứng không vững, nặng nề ngã xuống, một tiếng ‘phanh’ vang lên rõ ràng!
Tầm mắt Giản Trang mơ hồ, hai mắt dần dần biến thành một mảnh đen như mực…………
*
Tỉnh lại, đập vào mắt là trần nhà trắng như tuyết, bản thân hình như đang nằm trên giường.
Giản Trang giật giật cơ thể, lập tức cảm giác đầu đau nhức kịch liệt! Đau
đến nỗi khiến cô không nhịn được ôm đầu của mình, xoa nhẹ nhàng.
“ Cô đã tỉnh?” Giọng nói lạnh lẽo bỗng vang lên bên tai cô, giọng nói âm
trầm như rắn độc toàn thân nhơn nhớt, phun cái lưỡi đỏ tươi, uốn éo thân thể máu lạnh, từ từ bò vào trong tai cô, bò qua lòng cô.
Nghe
thấy âm thanh này, Giản Trang đầu tiên là cứng đờ, trong lòng vô duyên
vô cớ cảm thấy lạnh lẽo buồn nôn, tiếp đến thân thể không tự chủ được
rùng mình một cái.
Âm thanh này cô từng nghe. Hình như là …………… cậu hai của nhà họ Nguyễn, âm thanh của Nguyễn Bắc Thần.
Giản Trang phỏng đoán, ánh mắt nhìn đến nơi phát ra âm thanh ____ quả nhiên, trước giường bệnh, Nguyễn Bắc Thần mặc một bộ quần áo bác sĩ màu trắng
dài, đứng dựa vào tủ bên cạnh giường bệnh.
Giờ phút này, anh khẽ
cúi đầu, mắt khép hờ, con ngươi từ từ chậm rãi khuếch đại, tầm mắt khóa
chặt trên người Giản Trang, lẳng lặng nhìn cô chăm chú, đôi mắt màu nâu
lạnh lẽo u ám, không nhìn ra cảm xúc.
Giản Trang giật mình ngẩn ra,
đầu óc hỗn loạn nhanh chóng tìm ra đầu mối, lập tức nghi hoặc nhìn
Nguyễn Bắc Thần: “ Tại sao tôi lại ở đây? Sao anh cũng ở đây? Anh không
phải là bác sĩ tâm lý ư, chẳng lẽ chỗ này là khoa cố vấn tâm lý?”