Cùng lúc đó, Tô Vi đứng ở sau lưng Nguyễn Hàn Thành, hai cánh tay ôm thật chặt thắt lưng của anh cũng nhìn thấy ở trước cửa đột nhiên nhiều hơn một bóng hình.
Lúc đầu nhìn thấy, Tô Vi vậy mà lại không nhận ra người đứng ở cửa trước là ai.
Mà cơ thể của người kia cũng cứng ngắc đứng lên, dường như đã hóa thành một bức tượng điêu khắc không nhúc nhích.
Nhất thời trong phòng khách yên lặng một cách khác thường, yên lặng đến nỗi có thể nghe được tiếng hít thở rất nhỏ của mỗi người.
Hai cánh tay của Tô Vi vẫn như cũ ôm chặt thắt lưng của Nguyễn Hàn Thành, cánh tay dính sát vào quần áo trên cơ thể người đàn ông, không một khe hở. Cô ta tập trung lực chú ý nhiều hơn vào bóng người đó, hoàn toàn không cảm nhận được da thịt ấm áp mềm mại bên dưới lớp quần áo kia đang trở lên cứng đờ, bắp thịt bên dưới lớp da đang căng lên như dây cung, cơ thể vốn mềm mại đã trở lên cứng rắn.
Tô Vi ôm người đàn ông trước mặt, ánh mắt lại nhìn về phía Giản Trang, một đôi mắt trong veo như nước mở to nhìn Giản Trang, đồng tử (con ngươi ) trong ánh mắt trong suốt kiên định, ánh mắt càng thêm lạnh lùng sắc bén, giống như mũi tên bén nhọn đang phá không mà đến, hung hăng đâm vào trong mắt Giản Trang, sau đó không chút khách khí quan sát Giản Trang từ đầu đến chân.
Giản Trang cũng cảm thấy rõ ràng Tô Vi đang phát ra một chút địch ý, đồng thời khi đối phương quan sát của mình, cô cũng bình tĩnh quan sát Tô Vi .
Không biết có phải là Giản Trang nhớ lộn hay không, lần này nhìn thấy Tô Vi, cảm thấy cô ta không còn dáng vẻ giống như lần đầu tiên gặp mặt tại một quán bar nào đấy ở bên ngoài, không thay đổi gì nhiều, mái tóc dài màu chàm thắt bím đuôi ngựa, buộc cao lên đỉnh đầu. Vóc người vẫn ốm yếu giống như mấy tháng trước, bên trên mặc áo t - shirt màu trắng in hoa giá rẻ, phối với một chiếc quần jean màu bạc hình như đã bị giặt nhiều lần, còn có dưới chân là một đôi giày Cavans sạch sẽ trắng tinh.
Vóc người của Tô Vi thấp hơn một chút so với cô, nhưng cần cổ trắng trẻo mảnh mai, khung xương gầy nhỏ, bởi vì cơ thể rất gầy, nên xương bả vai của cô ta được nâng lên cao, chỗ da của xương quai xanh lõm xuống rất sâu, cơ hồ có thể chứa được nước. Bởi vì cô ta quá gầy, cho nên nhìn qua cũng không thấp hơn bao nhiêu so với cô. Nhưng mà ngực của cô so với cô ta quả thật có thể nói là"Đầy đặn" rồi, mặc dù cơ thể của cô khá là mảnh mai!
Mặc kệ nhìn thế nào, cơ thể cô nếu so với Tô Vi có thể nói là "Khỏe mạnh" hơn rất nhiều.
Thân thể yếu đuối của Tô Vi mặc áo t-shirt, khiến chiếc áo trở lên rộng thùng thình, áo t-shirt màu trắng giống như là một cái bao bố khoác lên người Tô Vi vậy.
Nhưng mà cho dù cơ thể thon gầy như vậy, đôi mắt của Tô Vi lại cứng cỏi mạnh mẽ hoàn toàn đối lập với cơ thể. Không giống với cơ thể ốm yếu ánh mắt của cô ta dường như cũng tràn đầy tình cảm khiên cường cố chấp vào sự tin tưởng và ngưỡng mộ, đôi mắt của cô ta rất có lực xuyên thấu. Cô ta nhìn thẳng vào mắt cô, chỉ cần cô hơi thất thần thì sẽ bị ánh mắt kiên định như sắt của cô ta đánh tan, truớc khí thế mạnh mẽ đó cô sẽ ở thế hạ phong, thậm chí rất khó phản kích lại.
Tô Vi này —— ở trong cơ thể của cô ta, có một sức mạnh mà người thường không nhìn thấy được.
Giản Trang cảm thấy, bởi vì ở sâu trong nội tâm của cô cũng có một phần thầm kín, có thể khiến cô trở nên kiên cường đối mặt với khó khăn, toàn lực cố gắng đấu tranh.
Bởi vì trong lòng cô có chấp niệm nặng nề, vì thế quyết định đi làm chuyện mình chưa bao giờ làm. Bởi vì bị người đẩy vào vực sâu, mới ở trong vực sâu vùng dậy.
Không ngờ, Tô Vi này cũng giống như cô, ẩn giấu một loại sức mạnh.
Giản Trang đứng thẳng dậy, bình tĩnh đón nhận ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của cô ta, cằm khẽ hất lên trên một chút, ánh mắt tỉnh táo mà rõ ràng đón nhận ánh mắt khiêu khích của cô ta.
Ánh mắt của hai người trong không trung đột nhiên chạm vào nhau, trong nháy mắt nhìn thẳng vào đối phương, sắt thép tương giao, ánh lửa văng khắp nơi! Sau đó trong không khí lập tức tràn ngập khói thuốc súng không nhìn thấy!
Nhưng thời gian cũng chỉ kéo dài một thoáng, giây tiếp theo căn phòng trở nên cực kỳ yên tĩnh, lập tức bị một tiếng nói lạnh lùng chất vấn phá vỡ.
"Cô là ai?"
Giản trang không trả lời ngay, đôi mắt nhìn thẳng về phía trước, sóng mắt lưu động nhìn Tô Vi, ánh mắt bình tĩnh lóe lên. Cô nhếch miệng cười một tiếng, trong giọng nói bình thản lộ ra một phần vui vẻ: "Tôi chính là “Giản Trang đáng chết” trong miệng của cô đây."
"Cô chính là Giản Trang?" Tô Vi được nhắc nhở, hình như mới nhớ ra là cô, môi hồng khẽ mở, thanh âm lạnh bạc nói: "Tôi không có ấn tượng gì với cô."
Ngụ ý là: “Sự tồn tại của cô quá mờ nhạt”.
"A, không sao, tốt nhất là vĩnh viễn không cần có ấn tượng gì với tôi. Tôi sợ có người thương nhớ tôi ...tôi sẽ chết rất nhanh." Khóe miệng Giản Trang nở một nụ cười thật tươi, tràn đầy vui vẻ nói, nụ cười rực rỡ trên mặt mang theo một chút châm chọc. Đã gặp mặt hai lần thật sự là không có ấn tượng gì, Tô Vi chạy đến nhà của cô lại có thể hỏi ngược lại cô là ai.
Bất quá may là không có ấn tượng gì. Chậc chậc, không có gì ấn tượng mà đã bắt đầu nói với Nguyễn Hàn Thành là cô “đáng chết”, nếu có ấn tượng, Tô Vi thật sự sẽ ghi nhớ cô ở trong lòng, thời thời khắc khắc ở sau lưng nguyền rủa cô?
Tiếng nói vừa ngừng, Giản Trang vẫn đang cười, chỉ là trong nụ cười sáng lạn đã không còn chút nhiệt độ nào.
Nụ cười này đối với Tô Vi mà nói có chút chướng mắt.
Tô Vi nghe được Giản Trang đang ngụ ý nói cô ta. Vì vậy không cam chịu yếu thế đáp lại: "Cô nghĩ nhiều rồi, tôi là tới tìm Hàn Thành, cho dù về sau có tới đây cũng không phải bởi vì thương nhớ cô."
"Ừ ~" Giản Trang đồng ý gật đầu một cái, khóe môi nhếch lên ý cười chỉ tăng không giảm, cười khanh khách nói: "Tôi biết, nhìn ra được nhìn ra được. Vậy tôi sẽ không quấy rầy hai người nữa, hai người không cần vội." Nói xong, cô lùi lại một bước, mắt nhìn thẳng về phía trước đứng đối diện với Tô Vi, ánh mắt cũng không rời khỏi cô ta, cúi người xuống, nhanh chóng xỏ chân vào chiếc giày còn lại: "Hai vị xin mời tiếp tục!"
Tiếng nói vừa ngừng, Giản Trang đã xoay người đi tới cửa.
Khi tay của cô đang ở trên nắm cửa, sau lưng đột nhiên vang lên một tiếng gọi nôn nóng: "Giản Trang!"
Là giọng nói của Nguyễn Hàn Thành!
Giản Trang dừng động tác, mắt nhìn về cánh cửa đỏ sẫm phía trước, nhàn nhạt mở miệng: "Thế nào? Còn có việc sao? Có phải muốn nói cho tôi biết, để tôi biến đi xa một chút, không được gây ảnh hưởng đến hai người các ngươi đúng không? Hay là nói, các người còn có rất nhiều nhiều lời muốn nói, trong một chốc không thể nói hết, cho nên. . . . . ." Cô tạm ngừng, sau khi dừng lại một chút, thanh âm đột nhiên bình tĩnh, giọng nói hòa ái nhạt đi rất nhiều, trong giọng điệu mang theo chút chế nhạo: "Vì vậy tối nay tốt nhất là tôi không nên quay lại?"
"Không phải ý này!" Sau lưng thanh âm của Nguyễn Hàn Thành càng to hơn so với lúc trước, tốc độ của lời nói cũng nhanh hơn gấp đôi!
"Vậy là có ý gì?" Giọng điệu của Giản Trang càng thêm trầm tĩnh.
"Hàn Thành, anh để cho cô ấy đi trước đi, em thật sự có rất nhiều chuyện phải nói với anh, cũng có rất nhiều lời muốn nói cùng anh đấy.Cô ấy ở lại nghe, chỉ có điều. . . . . ." Giọng nói của Tô Vi cũng theo sát vang lên, cô ta nói với Nguyễn Hàn Thành vừa dễ nghe lại vừa dịu dàng, thái độ hoàn toàn trái ngược với Giản Trang: "Anh biết đấy, Hàn Thành, chúng ta quen biết đã mấy năm rồi, giữa chúng ta có một số việc người ngoài không nên biết."
Ôi , đúng là không nên biết!
Giản Trang không thể kiềm chế khẽ giật khóe miệng, ở trong lòng cười lạnh, thân phận của tôi quả thực là người ngoài, không giống hai người các ngươi, từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên trong một quân khu, thanh mai trúc mã, đôi trẻ vô tư, cùng nhau lớn lên cùng nhau vui cười, cùng sống nhiều năm như vậy, nhất định là có rất nhiều kỷ nhiệm vui vẻ hạnh phúc muốn nhớ lại.
Các người muốn nhớ lại những kỷ niệm tốt đẹp, tôi cũng không có hứng thú tham gia vào, càng không có hứng thú rình coi. Không cần mở miệng, tôi cũng sẽ thức thời rời đi, tránh quấy rầy các người "Memorial Tokimeki*"!
* Memorial Tokimeki: Phim hoạt hình chuyển thể từ game hẹn hò phát hành bởi nhà sản xuất Konami.
Giản Trang tiếp tục động tác vừa rồi, năm ngón tay nắm chặt tay nắm cửa, dùng sức vặn một cái.
Chỉ nghe thấy một tiếng đóng cửa "Ken két " rất nhỏ vang lên ——
Vặn khóa mở cửa, động tác của Giản Trang không hề dừng lại, làm liền một mạch kéo cửa phòng một bước đi ra ngoài!
"Chờ một chút Giản Trang, cô lập tức đứng lại cho tôi, tôi có nói để cho cô đi sao!"
Giọng nói của Nguyễn Hàn Thành lại truyền tới, trong thanh âm trầm thấp mà hùng hậu xen lẫn một chút gấp gáp cùng ảo não, âm thanh phát ra so với tiếng gọi vừa rồi vang dội hơn rất nhiều. Một tiếng gọi từ bên trong lồng ngực vang lên, truyền qua cổ họng sức mạnh tràn đầy gần như là khàn cả giọng!
Trong nháy mắt, khi chân phải sắp bước ra ngoài Giản Trang lơ đãng dừng lại một chút, ngay bản thân cô cũng không ý thức được bước chân của mình chậm hơn rất nhiều.
Hừ, chẳng lẽ dừng lại, muốn tiếp tục nghe Tô Vi nói lời châm chọc sao? Nghĩ lại, đột nhiên trong lòng Giản Trang có chút không vui, không nói hai lời bước chân ra cửa.
Đối với tiếng gào thét lần này của Nguyễn Hàn Thành, Giản Trang giống như không nghe thấy, ngoảnh mặt làm ngơ, làm như không nghe thấy tùy cơ ứng biến.
Sau đó, cô đứng ở trước cửa, mặt hướng về phía hành lang, không xoay người cũng không quay đầu lại, đưa lưng về phía cửa chống trộm, tay phải cầm tay nắm cửa, nhẹ nhàng đẩy về phía sau.
"Ầm!"
Âm thanh vật thể va chạm vang vọng khắp hành lang, ngay cả không khí cũng bị dao động đang run rẩy.
"A?"
Ngoài dự đoán không hề có tiếng đóng cửa nào truyền vào tai Giản Trang, tiếng va chạm nặng nề vang lên có chút kỳ quái.
Lúc này Giản Trang mới khó hiểu quay đầu nhìn lại, kiểm tra xem cánh cửa chống trộm đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà trong lúc ánh mắt của cô nhìn đến cánh cửa, tầm mắt của cô lập tức dừng lại, cặp mắt giống như bị cố định, trực tiếp nhìn về phía trước, nhìn đến giữa cánh cửa chống trộm ánh mắt sáng ngời lập tức tối đi, đáy mắt đầy vẻ khiếp sợ! Cô nhìn thấy —— một khớp xương rõ ràng, bàn tay màu mạch để trong khe hẹp giữa cánh cửa chống trộm và bức tường, bàn tay năm ngón nắm chặt cánh cửa, cho nên khi mắt thấy cửa sắp đóng lại lập tức dùng sức nắm lấy cánh cửa, cứng rắn chặn cánh cửa lại, không cho khóa bảo vệ mắc vào bên trong máng khóa, ngăn cản cô đóng cửa. Mà cái tay kia, lại bị kẹp ở cửa chống trộm. . . . . . Bởi vì quán tính do đóng cửa, năm ngón tay bị kẹp ở trong khe hở giữa cửa đã mất đi huyết sắc, hiện ra những ngón tay tái nhợt.
"Anh. . . . . . Tay của anh!" Giản Trang cả kinh thiếu chút nữa nói không ra lời, kinh ngạc nhìn Nguyễn Hàn Thành vươn tay ra.
"Cô là một đứa con gái ngu ngốc! Không phải đã nói với cô là đứng lại sao! Tại sao lại không nghe lời như vậy, nhất định muốn đi! Có phải cô bị điếc không!" Phía sau cánh cửa, truyền đến giọng nói tức giận của Nguyễn Hàn Thành, giọng nói có chút lạnh lùng cứng rắn.
"Tôi. . . . . . Tôi đâu có biết anh sẽ bị như vậy! Tay của anh. . . . . ." Giản Trang nhìn anh bị kẹp tay, gương mặt luống cuống, cô vội vàng tiến lên kéo cửa lại, khi cánh cửa được mở ra, một bóng dáng to lớn đứng ngược lại ánh đèn chói mắt trong phòng khách, trong ánh sáng trắng như tuyết của ngọn đèn chậm rãi xuất hiện trong mắt Giản Trang.
Nguyễn Hàn Thành đứng ở bên trong cửa bỏ tay phải xuống, từ trong màu trắng như tuyết thong thả bước ra: "Tay của tôi, không có việc gì. Cô không được đi, cũng không cần đi. Đây là nhà của cô, bây giờ cũng đã trễ thế này, hơn nửa đêm rồi, cô không ở trong nhà còn muốn đi đâu?"Anh ta đi ra, chẳng hề để ý đến cánh tay phải bị cửa kẹp, toàn bộ sự chú ý đặt trên người Giản Trang, giọng điệu nói chuyện không còn lạnh lùng, nhưng lại nhiều hơn một phần quở trách: "Cô còn không nói cho tôi biết, sau khi tan làm cô đã đi đâu? Tại sao trễ như thế này mới về đến nhà? 12 giờ rồi mà cô vẫn chưa về, tôi còn tưởng rằng cô không muốn trở lại. Nhưng nếu cô đã về đến nhà rồi, cũng không cần đi ra ngoài, đã chơi cả ngày rồi, còn chưa đủ vui sao?"
"Anh. . . . . ." Tay quan trọng hơn?
Giản Trang nhìn tay phải đang để xuôi ở bên người của anh ta, rất muốn hỏi thăm xem tay anh ta có bị thương không. Nhưng mà vừa nói nói ra hai chữ, đã bị lời nói dường như trách cứ của Nguyễn Hàn Thành cắt đứt: "Còn nữa, nếu tối nay cô về nhà, trước khi về, ít nhất cũng nên gọi điện thoại nói cho tôi biết cô sắp về đến nhà chứ? Tôi đã mua cho cô một chiếc điện thoại nhưng cô không nhận. Cho nên, tôi đã đi ra ngoài tìm cô. Ở trên đường tôi gặp được Tô Vi, cô ta cứ một mực muốn theo tôi về nhà. Nhưng mà cô ta vào trong nhà mới chỉ nói với tôi có mấy câu, khoảng mười phút mà thôi. Hôm nay cô bốc hơi cả một ngày, vừa trở về, không nói một câu, cô đã lập tức xoay người rời đi, có phải là không đặt tôi ở trong mắt đúng không? Còn có. . . . . . Vừa rồi khi tôi gọi cô, thanh âm lớn như vậy, cô không nghe thấy sao? Cô là cố ý? Cố ý muốn nhìn tôi bị thương sao?"
"Tôi không có!" Giản Trang một mực phủ nhận, vội vàng giải thích: "Tôi đã về nhà một lần rồi, nghe thấy anh và Tô Vi đang nói chuyện. Hai người đang nói chuyện, tôi không tiện nghe cho nên mới rời đi. Nhưng mà tôi không nghĩ tới hai người sẽ ôm nhau, hai người đang ôm nhau như vậy tôi sao có thể quấy rầy chuyện tốt của hai người chứ? Tôi chỉ có thể tạm thời tránh đi thôi. Hơn nữa. . . . . . Anh cũng đã nghe thấy, là người yêu của anh muốn tôi “tránh đi”, tôi làm sao có thể không biết xấu hổ mặt dày ở nhà không đi? Anh thật sự cho là tôi rất muốn đi sao? Hơn nửa đêm, tôi ra khỏi nhà còn có thể đi đâu? Tôi đương nhiên là không muốn đi rồi. Nhưng. . . . . ." Cô vốn còn muốn nói tiếp, nhưng chợt nhớ tới, Tô Vi vẫn còn ở trong phòng khách, vì vậy im lặng, không nói nữa.
"Cô hiểu lầm rồi, chúng tôi không có ôm nhau." Nguyễn Hàn Thành nhớ tới một màn kia, cũng không biết là chuyện gì xảy ra, theo bản năng mở miệng giải thích: " Lúc tôi ở trong bếp pha cà phê, bảo Tô Vi ngồi ở trong phòng khách chờ tôi, nhưng Tô Vi lại theo vào trong bếp. Lúc ấy tôi nghe thấy trong phòng khách có tiếng động, khi ra ngoài kiểm tra, bỗng nhiên Tô Vi từ phòng bếp nhào tới ôm tôi từ phía sau. Chuyện chính là như vậy, tôi và Tô Vi cũng không có làm gì, làm sao lại gọi là “chuyện tốt” rồi hả ? Cô không cần suy nghĩ lung tung, tôi và Tô Vi không hề làm gì cả."
"Hàn Thành!" Nguyễn Hàn Thành còn chưa nói hết, trong phòng khách vang lên giọng nói của Tô Vi, không giống với giọng nói thanh thúy và mềm mại vừa rồi, lần này giọng nói khàn khàn tràn đầy run rẩy!
"Đủ rồi, đừng nói nữa." Sau một hồi tiếng bước chân ngắn ngủi, Tô Vi đã từ trong phòng khách đi tới cửa trước, đứng ở miệng cửa, một tay vịn cánh cửa, một đôi thủy mâu (con ngươi) yên lặng nhìn Nguyễn Hàn Thành đứng ngoài cửa, giọng nói đã không còn kiên định hòa nhã như trước, giọng nói trở nên rời rạc: "Hàn thành. . . . . . Đây chính là “Hợp đồng hôn nhân” anh đã từng nói với em sao? Anh nói rằng cuộc hôn nhân với Giản Trang một chút cảm giác anh cũng không có, nhưng mà. . . . . . Tại sao khi cô ta quay trở lại, nhìn thấy em và anh ôm nhau, anh lại vội vã giải thích với cô ta như vậy? Anh không phải là người yêu của em sao? Cô ta không phải chỉ là người vợ trên danh nghĩa của anh sao? Không phảo em mới chính là người yêu của anh à? Tại sao vừa rồi. . . . . . Tại sao vừa rồi em ôm anh...anh lại đẩy em ra, không để ý đến tay của mình chạy đi giữ lại một người phụ nữ mới biết chỉ hai tháng, tại sao? ! Trước kia anh chưa bao giờ đối xử với em như vậy, trước kia ngay cả một đầu ngón tay của em anh cũng chưa bao giờ làm đau, nhưng mới vừa rồi anh lại đẩy em qua một bên!" Tô Vi nói xong lời cuối cùng, trong mắt đã lấp lánh sương mù, thật giống như muốn khóc lên: "Em. . . . . ."
Tô Vi dừng lại, thân thể gầy yếu lung lay một cái ở cửa, đột nhiên nhanh chóng lao ra khỏi cửa —— Giản Trang chỉ thấy một bóng trắng thoáng qua, sau đó một trận gió mát bay tới trước mặt, cùng với một tiếng “bụp” thanh thúy vang lên, má trái của Giản Trang lập tức truyền đến cảm giác đau rát dữ dội!
Mẹ kiếp, Tô Vi lại dám đánh cô! Giản Trang che gò má bị đau của mình, tiến lên một bước, lập tức theo bản năng giơ tay lên phản kích lại!