Quận Chúa Cùng Hoà Thượng

Chương 1



Là một quận chúa, Cơ Nhã Tự từ mười mấy năm trước đã trôi qua vô cùng trôi chảy. Phụ vương tay cầm trọng binh chiếm cứ một phương, bên trong những nữ hài tử bằng tuổi, nàng là người tôn quý nhất. Hơn nữa phụ mẫu tình cảm hoà thuận, gắn bó keo sơn mấy năm như một ngày không người chen chân lọt, trưởng nữ là nàng bởi vì là đứa nhỏ đầu tiên, nên đương nhiên càng được nhiều yêu thương cùng dung túng hơn.

Phía dưới có một đệ đệ ruột, ngoan ngoãn nghe lời, trừ bỏ nhìn có vẻ lạnh một chút còn lại đều tốt lắm. Nàng không giống như là những tiểu thư khuê các kia, bị yêu cầu không thể ra cửa còn học những cái gọi là nữ nhi nên học gì đó, mà là được nuôi dưỡng như một nam hài vậy.

Phụ mẫu dung túng làm cho nàng trải qua một thơ ấu bất đồng với đại đa số những nữ tử khác, nàng muốn biết chữ đọc sách liền có hơn mười vị tiên sinh đức cao vọng trọng đến dạy nàng. Nàng muốn học tập cưỡi ngựa bắn cung, còn có các tướng quân dưới tay phụ vương tự mình đến làm lão sư của nàng.

Chỉ cần là nàng muốn, phụ mẫu đều dâng hai tay đến trước mặt nàng, chờ đệ đệ lại lớn một chút, cũng bắt đầu bảo vệ người tỷ tỷ là nàng. Không thể nghi ngờ, Cơ Nhã Tự là được lớn lên trong hoàn cảnh sủng ái đến hư hỏng. Xuôi gió xuôi nước, nhưng mà Cơ Nhã Tự dưới tình huống như vậy cũng không có trở thành một đại tiểu thư kiêu căng ngạo mạn. Nàng đại khí sang sảng, dung mạo xinh đẹp, một tay công phu cưỡi ngựa bắn cung không thua cho nam tử, thậm chí còn hơn cả phụ thân cùng đệ đệ một chút. Những binh pháp sách lược nàng cũng đã bắt đầu học tập từ khi còn rất nhỏ, cho nên nàng vô cùng rõ ràng nhà mình tuy rằng nhìn quyền thế vô cùng, nhưng kì thực đã đến một hoàn cảnh rất nguy hiểm.

Hoặc là tạo phản, hoặc là bị trừ bỏ. Cơ Nhã Tự chưa bao giờ cảm thấy chính mình là nữ tử sẽ không cần quan tâm loại chuyện này, ở trong mắt nàng, nàng cùng phụ thân và đệ đệ cũng không có gì khác nhau, nàng phải bảo vệ nhà và thân nhân của chính mình.

Nhưng hiển nhiên phụ mẫu nàng cũng không phải nghĩ như vậy, ở nàng đến tuổi thích hợp hôn phối, họ bắt đầu khẩn cấp tìm kiếm một nam tử đáng phó thác chung thân cho nàng. Cơ Nhã Tự rất rõ ràng, bọn họ là cảm thấy, có lẽ không lâu sau nhà mình sẽ gặp nạn, mặc kệ bọn họ có thể tạo phản thành công hay không, vạn nhất thất bại, một quận chúa đã gả ra ngoài là nàng này có lẽ có thể tránh được một kiếp.

Cơ Nhã Tự hoàn toàn không thể nhận loại ý tốt này của phụ mẫu, từ lúc nhỏ nàng đã học tập các loại tri thức, vẫn đều phải cố gắng hơn bất luận người nào, chỉ là vì có thể cống hiến một phần sức lực cho ngôi nhà này, nay làm sao có thể tránh đi. Vì thế lần đầu tiên nàng náo loạn cãi nhau với phụ mẫu.

“Nhã Tự nhà chúng ta là quận chúa thân phận tôn quý, ở toàn bộ phía nam, không có tiểu thư nhà nào có thể tôn quý ưu tú hơn Nhã Tự. Xem như là vì hoàn thành tâm nguyện của phụ mẫu, chọn một nam tử ở chung thử xem, nếu là không thích chúng ta lại đổi, cho dù là sau khi kết hôn cảm thấy không vui, chúng ta cũng sẽ có cách tìm một người con thích khác cho con.” Vương phi mẫu thân của nàng cũng là một người tính tình không kềm chế được, là công chúa của tiền nam triều, cho nên lời nói thật sự là rất tuỳ ý.

Cơ Nhã Tự hiểu được tâm tư của phụ mẫu, nhưng không có cách nào đồng ý, nhiều năm như vậy nàng xem phụ mẫu mình ở chung như vậy, trong lòng cũng là chờ đợi sau này có một ngày, chính mình cũng sẽ gặp gỡ một người nam nhân làm cho chính mình động tâm, cam nguyện chải tóc cho nàng làm nàng có thể vì hắn thay nam trang mặc lại váy dài sinh đứa nhỏ cho hắn. Mặc kệ như thế nào, cũng không thể tuỳ ý tìm một tên nam nhân xem nàng như bậc thang để trèo lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.