Quận Chúa Lạnh Lùng
Sáng hôm sau, Đông Lăng ngủ dậy thì thấy Bắc Nguyệt đang ngồi uống trà, trong tay cầm cuốn sách thư pháp. Đông Lăng cười:-Tiểu thư dậy sớm quá à!
-Thói quen cũ của ta ấy mà! -Bắc Nguyệt trả lời, vẫn thản nhiên đọc sách.
-Tiểu thư chờ chút, để nô tỳ lấy đồ ăn sáng cho người. -Đông Lăng nói, ngồi dậy.
-Không cần đâu, Bội Hương đem đồ ăn sáng tới rồi. -Bắc Nguyệt ngăn lại.
-Cái gì? Bội Hương á!?! Tiểu thư ơi, người không nhớ lần trước cô ta giả vờ hảo tâm đưa cho tiểu thư một miếng ăn, ăn xong tiểu thư nôn thốc nôn tháo suốt nhiều ngày! -Đông Lăng hốt hoảng.
-Em vẫn còn ngốc lắm Đông Lăng ạ! -Bắc Nguyệt.
-Không sao đâu, em cứ đi lấy đồ cho ta đi thi là được rồi, không cần phải lấy đồ ăn sáng đâu. -Bắc Nguyệt trấn tĩnh Đông Lăng lại.
-Vâng thưa tiểu thư. -Đông Lăng miễn cưỡng nghe theo.
Đông Lăng liền đi chuẩn bị đồ thì nghe tiếng gõ cửa, cô chạy ra mở cửa thì thấy Tiểu Hy, nha hoàn của nhị tiểu thư Tiêu Vận. Tiểu Hy thấy Đông Lăng liền cất tiếng:
-Đông Lăng, tam tiểu thư có ở nhà không?
-Có chứ, tiểu thư đang uống trà! Có chuyện gì không vậy Tiểu Hy? -Đông Lăng trả lời.
-Nhị tiểu thư muốn tam tiểu thư ngồi cùng chung 1 kiệu. -Tiểu Hy đáp lại.
-Vì sao nhị tiểu thư lại muốn ngồi cùng tiểu thư nhà mình chứ?!? Chẳng phải nhị tiểu thư rất ghét và khinh thường tiểu thư nhà mình sao? -Đông Lăng.
-Chờ chút, tiểu thư ra ngay! -Đông Lăng nói rồi chạy vào trong.
1 phút sau, Bắc Nguyệt bước lên kiệu, Tiêu Vận liền lay lay người cô, Bắc Nguyệt hất tay ra và hỏi:
-Đừng lay muội nữa, có chuyện gì vậy nhỉ tỷ tỷ?
-Lay ngươi ư? Hừ, nếu hôm nay ta không có chuyện cần nói thì một đời ngươi cũng không được ngồi với ta đâu! -Tiêu vận.
-Ngày hôm qua tại lễ hội, lúc mà 10 con Quy Mãng tấn công ớ, tỷ quên đồ nên quay lại lấy thì tỷ đã thấy một hảo hán tóc đỏ, tim ta cứ đập thình thịch thình thịch cả lên. Thế có nghĩ là sao hả tam muội? -Tiêu Vận trả lời, gấp gáp.
-Theo ý muội thì đó có nghĩa là tình yêu đấy nhị tỷ tỷ! -Bắc Nguyệt giả vờ ngây thơ vô số tội trả lời.
-Tình yêu ư? -Tiêu Vận lẩm bẩm.
-Ta yêu vị hảo hán tóc đỏ đó ư? Nếu thế thì ta muốn phải gả cho chàng bằng bất cứ giá nào! -Tiêu Vận.
Trong lúc Tiêu Vận đang nghĩ ngợi, Đông Lăng vén màn lên và thì thầm vào tai Bắc Nguyệt. Bỗng:
-Tiểu thư, nên xuất phát thôi! -Tiểu Hy xen vào nhắc Tiêu Vận.
-Ơ... ừ! Đi thôi! -Tiêu Vận sực nhớ và hất tay.
Chiếc kiệu từ từ chuyển bánh, thẳng tiến tới cuộc thi. Tới nơi, Bắc Nguyệt mới bước xuống đã nhận lại những từ chế ngạo từ những tiểu thư khuê các như thế này:
-Phế vật của Tiêu gia tới kìa.
-Đã là phế vật mà còn tới đây.
-Chắc nó muốn làm trò cười cho thiên hạ tiếp đây mà.
-Đúng đó hahahaha!
-Đã là 1 phế vật mà chẳng bằng 1 tên nô tài, sống trên đời này để làm gì cơ chứ.
-Thà nó chết quách cho rồi! Hahaha.
Nghe những lời đó, Tiêu Vận cười thầm trong bụng.
-Hahaha, đúng đúng. Phế vật như nó chỉ tổ làm tộc Tiêu gia ta hổ thẹn, xấu hổ. Nó chỉ may vì mẫu thân ta mời nó, chứ còn lâu nó mới vào đây được. Phế vât thì mãi mãi chỉ là phế vật thôi! Hahaha. -Tiêu Vận.
Bắc Nguyệt thì không quan tâm, thờ ơ những lời nói chế ngạo đó bởi vì cô, Hoàng Bắc Nguyệt, sẽ cho họ biết được sự lợi hại. Cô bước tới quầy đăng ký, ghi danh và bước vào phòng thi. Tiêu Vận thấy thế cũng bước đi ghi danh và vào lớp học.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.