Giọng của Cố Ly vừa có chút làm nũng vừa có chút hờn dỗi làm trái tim Tần Tê muốn tan chảy. Yyyyy, Ly tỷ tỷ thật là đáng yêu! Tần Tê tự mình uống một ngụm thuốc, nói:
"Cũng không đắng lắm."
Gì? Cố Ly tròn xoe đôi mắt nhìn con thỏ nhỏ: Không đắng lắm? Có phải lưỡi của con thỏ nhỏ bị hư rồi không?
Nhìn thấy vẻ mặt khoa trương hiếm thấy của Cố Ly, Tần Tê gãi đầu, cảm thấy không đúng lắm: "Muội... muội... bởi vì từ nhỏ muội đã quen với việc uống thuốc rồi. Lần sau muội sẽ bảo họ bỏ thêm cam thảo vào sẽ dễ uống hơn." Không thể để Ly tỷ tỷ bị đắng.
"Tê Tê..." Cố Ly nắm lấy tay Tần Tê, đau lòng nói: "Sau này có ta ở bên muội." Nàng sẽ giúp Tần Tê áp chế Viêm độc trong người, nàng sẽ bảo vệ an toàn cho Tần Tê.
Gương mặt nhỏ nhắn của Tần Tê đỏ lên, nàng cúi đầu, xấu hổ gật đầu.
Phủ An Quốc Công.
Tần Văn Bác nhìn kết quả điều tra trong tay, rơi vào trầm tư. Tần Văn Uyên, huynh trưởng của hắn ở án thư bên cạnh vừa cúi đầu xem tấu chương vừa nói:
"Ngươi tính làm gì?"
"Dù sao cũng phải hỏi, đệ tin tưởng hoàng thượng sẽ cho chúng ta một lời giải thích hợp lý. Bất luận thế nào, ngài ấy cũng không hại Tê Tê." Tần Văn Bác phiền não xoa xoa giữa lông mày. Sự việc lần này phút chốc liên quan đến Chính Duẫn Đế, nhất định phải cẩn trọng và cẩn trọng hơn nữa.
Tần Văn Uyên dừng bút, ngẩng đầu cho đệ đệ mình ánh mắt khích lệ:
"Đi hỏi đi, giống như ngươi nói, hoàng thượng sẽ không làm hại Tê Tê cho nên huynh đoán không chừng là một nhầm lẫn nào đó."
"Gì?" Tần Văn Bác ngẫm lại cũng có chút khả năng: "Nhưng Tê Tê của đệ oan ức biết bao."
"Cho nên ngươi đừng nương tay, nếu đúng là nhầm lẫn, ngươi phải tàn nhẫn đào một khoản từ hoàng thượng, cơ hội hiếm có." Tần Văn Uyên dùng gương mặt thương nhân nhìn đệ đệ mình, thấy đệ đệ mình lắc đầu.
Sao huynh trưởng có thể dùng cách triều đình đối phó với quần thần để đối phó với hoàng thượng chứ?
.........
Trong hoàng cung, đối mặt với báo cáo của Hỉ Lộc, Chính Duẫn Đế nổi giận:
"Sao lại để Tê Tê rơi xuống núi? Chẳng phải đã nói chỉ giả vờ thôi sao? Đang yên đang lành chạy tới vách núi làm gì?"
Hỉ Lộc không hổ là thái giám cận thân đi theo Chính Duẫn Đế nhiều năm, đối mặt với Chính Duẫn Đế đang nổi trận lôi đình vẫn có thể bình tĩnh đáp lời: "Bẩm hoàng thượng, thật sự... thật sự là do Cố tiểu thư đuổi theo quá sát, bọn họ không có cách nào mới chạy đến bên vách núi."
"Cố Ly?" Chính Duẫn Đế bình tĩnh lại: "Nàng thật sự nhảy theo?"
"Dạ." Hỉ Lộc nói: "Cố tiểu thư nhìn thấy Phụng An quận chúa rơi xuống núi liền không chút do dự nhảy theo. Dựa theo đám người đi tìm báo lại, Cố tiểu thư sau khi mang theo Phụng An quận chúa trở về chưa nói được một tiếng đã té xỉu bất tỉnh."
Chính Duẫn Đế gật đầu: "Nói như vậy ánh mắt Tê Tê cũng không tệ, đệ tử của La Sát tướng quân cũng có thực lực. Nhưng sao lại để Tê Tê gặp nạn? Nếu như không có Cố Ly liều mạng cứu về ngươi nói trẫm... ngươi nói trẫm giao phó với Dung Nhi thế nào đây?" Chính Duẫn Đế nói đến chỗ Tê Tê gặp nạn, vẫn lo sợ không thôi.
Màn bắt cóc này đều là hắn an bài để thử Cố Ly. Vốn dĩ chỉ nghĩ uy hiếp Cố Ly tự sát, để xem Cố Ly có chịu hay không. Tất nhiên bọn họ sẽ không để Cố Ly tự sát thật, chỉ là muốn thử Cố Ly có dám dùng mạng của mình che chở Tê Tê không. Thật không ngờ Cố Ly võ công cao cường, phái đi toàn cao thủ của đại nội thì trừ những người trước đó cố gắng phân tán chú ý của Cố Ly thì tất cả đều bị Cố Ly giết. Người cuối cùng cũng xem như là trung thành, trong lúc rơi xuống biết mình sắp chết vẫn trở tay đẩy Tần Tê lên, lúc đó mới để Cố Ly giữa đường thuận lợi đón được Tần Tê.
Chuyện này Hỉ Lộc làm không chu toàn cho nên quỳ xuống đất lĩnh tội:
"Hoàng thượng, việc này không nên lộ ra là tốt nhất."
"Không lộ ra?" Vừa nhắc tới chuyện này Chính Duẫn Đế lớn tiếng: "Ngươi cho rằng Tả tướng là ai? Cháu gái của hắn đã xảy ra chuyện hắn không tra à? Ngươi cho rằng phò mã là ai? CHuyện này gạt được hắn à? Trẫm chắc chắn phò mã đang trên đường tới đây." Chính Duẫn Đế ngồi trên long ỷ thở hổn hển: Muội phu của mình khía cạnh nào cũng tốt, tốt nhất là bao che khuất điểm, mặc dù mình cũng có ý tốt nhưng... nghĩ tới chính mình phải đối mặt với muội phu Tần Văn Bác, Chính Duẫn Đế liền đau đầu, nếu như còn dẫn theo muội muội Trình Dung... Haizz! Chính Duẫn Đế càng đau đầu hơn. Tính tình của muội muội nhà mình còn không quậy tung cái hoàng cung này sao. Nghĩ tới nghĩ lui, dù nô tài trước mắt làm việc không thành như cũng theo mình nhiều năm, hắn tức giận đập bàn: "Lui xuống đi! KHông còn gì nữa, hôm nay đừng để trẫm thấy ngươi!"
Hỉ Lộc vừa nghe liền thở phào. Hoàng thượng tha cho hắn: "Nô tài tuân chỉ." Hắn đứng lên rời khỏi đại điện, lúc ra cửa lại gặp ngay Tần Văn Bác đang chạy tới.
"Nô tài tham kiến phò mã." Hỉ Lộc vội vàng hành lễ.
Tần Văn Bác đáp lễ:
"Công công không cần đa lễ. Hoàng thượng ở trong?"
Hỉ Lộc ngập ngừng:
"Có, nhưng... hoàng thượng vừa nổi trận lôi đình, hay phò mã chờ một lúc rồi hãy đi vào sẽ tốt hơn."
Tần Văn Bác nhìn thấy sắc mặt của Hỉ Lộc rất mất tự nhiên, cười nói:
"Không sao, ta biết vì sao hoàng thương nổi giận."
Có một tiểu thái giám đi vào báo tin, Chính Duẫn Đế nghe Tần Văn Bác đến, hắn đỡ trán: quá đau đầu, thật sự muốn trở về tẩm cung nghỉ ngơi. Nhưng nghĩ thì nghĩ, người tới rồi, dù đau đầu cũng phải gặp.
Trong đại điện, Tần Văn Bác hành lễ với Chính Duẫn Đế, Chính Duẫn Đế vội vàng cho miễn lễ, để hắn ngồi qua một bên:
"Văn Bác mấy ngày nay không vào cung, sao hôm nay có thời gian vào cung?"
Tần Văn Bác cười nói:
"Hoàng thượng, Tê Tê bị bắt cóc, gặp nạn ở vách núi, nếu không có Cố Ly liều mạng cứu giúp thì e là không thể trở về. Hoàng thượng, chẳng lẽ ngài không cần cho vi thần một lời giải thích sao?"
Chính Duẫn Đế nói thầm trong lòng 'Tiêu rồi', rốt cuộc cũng không thể gạt được hai huynh đệ Tần gia này: "Ây... Dung Nhi có biết chuyện này không?" Đây mới là điều hắn quan tâm nhất.
Tần Văn Bác lắc đầu:
"Nếu như công chúa biết, lúc này sợ là khuấy đảo hoàng cung rồi."
Tần Tê chính là bảo bối của trưởng công chúa, ai dám động tới Tần Tê nàng sẽ liều mạng với người đó. Nếu như trưởng công chúa biết suýt chút nữa hại chết Tần Tê lại là người của Chính Duẫn Đế phái đi, nàng không lật tung hoàng thì không chịu.
"Vậy thì tốt vậy thì tốt." Chính Duẫn Đế tự biết mình đuối lý, lúc này một chút uy nghiêm của hoàng thượng cũng không còn, hắn ở trước mặt Tần Văn Bác lúng túng: "Trẫm... trẫm cũng có lòng tốt. Tê Tê nói Cố Ly là người nàng hâm mộ trong lòng, trẫm sợ Tê Tê bị người ta lừa nên mới nghĩ thử phản ứng của Cố Ly. Ai ngờ... ai ngờ Cố Ly võ công cao cường, ép cao thủ đại nội đến đường chết."
Tần Văn Bác gật đầu, trên mặt vẫn là nụ cười tựa như gió xuân, không thấy một chút tức giận:
"Nói như vậy, ngược lại là Cố Ly sai."
"Ây!" Chính Duẫn Đế vội xua tay: "Trẫm không có nói vậy." thêm gương mặt tươi cười: "Văn Bác à, ngươi xem trẫm cũng vì quan tâm Tê Tê, chỉ là hạ nhân quá vô dụng làm chuyện tốt thành chuyện xấu. Trẫm có lỗi với Tê Tê, trẫm sẽ phá lệ ban thưởng cho nàng. Phong nàng làm công chúa, ngươi thấy sao?" Từ trước đến nay Chính Duẫn Đế chưa hề tiếc rẻ khi ban thưởng cho Tần Tê.
"Hoàng thượng, vi thần biết ngài có tâm ý bảo vệ Tê Tê cho nên hôm nay thần mới đơn độc tiến cung. Phong công chúa thì không cần, Tê Tê đã nhận đủ ân sủng, tiếp tục sủng nàng sẽ khó tránh khỏi càng nhiều người đố kị hơn nữa. Hoàng thượng, vi thần và công chúa chỉ có duy nhất một nữ nhi, bất luận sau này nàng đi con đường thế nào vi thần và công chúa đều chỉ mong nàng bình an vui vẻ." Tần Văn Bác chậm rãi nói xong cũng rất rõ ràng.
Thân là phụ thân, hắn luôn hi vọng nữ nhi của mình bình an vui vẻ mà thôi. Hắn không ngại Tần Tê thích nữ tử, chỉ cần người đó thật tâm đối đãi với Tê Tê, hắn có thể chấp nhận. Hắn không sợ một mai có người biết chuyện này, thậm chí Tần Tê hay Tần gia đối mặt với lời đồn đãi, có quan hệ gì? Miễn là nữ nhi của hắn hạnh phúc là được, còn về phần người bên ngoài thêm mắm dặm muối hãy để người làm phụ thân này đứng ra che chở.
Chính Duẫn Đế nghe vậy cũng trịnh trọng gật đầu: "TRẫm hiểu rõ. Trẫm cam đoan với khanh, chuyện như thế này không có lần hai." Thiên tử cam đoan, không phải ai cũng có thể nghe được.
"Vậy, vi thần thay Tê Tê đa tạ hoàng thượng." Tần Văn Bác chắp tay nói.
Chính Duẫn Đế vừa thở dài một hơi thì nghe thấy Tần Văn Bác tiếp tục nói:
"Về chuyện ban thưởng..."
CHính Duẫn Đế vội vàng mở miệng:
"Khanh cứ nói, muốn thưởng cho Tê Tê cái gì?"
"Hoàng thượng, Tê Tê không thiếu thứ gì. Ngược lại Cố Ly, nàng từ nhỏ không có phụ mẫu bầu bạn, bây giờ trở về Cố gia lại không được tự do. Tuy rằng công chúa quyết định nhận nàng làm nghĩa nữ nhưng dù sao cũng không bằng quan hệ danh chính ngôn thuận như Cố gia. Hoàng thượng, Cố gia nhận Cố Ly rõ ràng có mưu tính, vì không để cho CỐ Ly trở thành quân cờ trong tay Cố gia, vi thần thay Cố Ly cầu ngàu một phần ân điển." Tần Văn Bác vừa nói vừa quỳ xuống.
"Ây, đừng đừng đừng..." Chính Duẫn Đế vội vàng đỡ Tần Văn Bác dậy, "Văn Bác, khanh không cần phải hành đại lễ. Nếu Cố Ly là người Tê Tê coi trọng, khoan nói gả cho người khác, tâm tư Cố gia ra sao trẫm tự biết, ngươi đã vì nàng cầu ân điển, trẫm sẽ thưởng cho nàng phần ân điển này. Phong nàng làm quận chúa, như vậy cũng xem như xứng với Tê Tê. Về phần hôn sự của nàng, khanh sợ bị Cố gia khống chế, trẫm sẽ để nàng tự quyết định hôn sự, người khác không thể chi phối. Khanh thấy sao?"
Tần Văn Bác hài lòng nói:
"Tạ ơn hoàng thượng."
Hôm nay mây đã tan, CHính Duẫn Đế cười nói:
"Đó cũng là ngoại sanh nữ tế* của trẫm, chỉ cần nàng đối xử tốt với Tê Tê, trẫm sẽ ban thưởng vừa phải. Hơn nữa nghe nói nàng bị thương, chút nữa trẫm sẽ thưởng cho ít thảo dược cùng thuốc bổ để nàng bồi bổ cơ thể. Bất quá chuyện hôm nay..."
Tần Văn Bác là người thông minh, ngay lập tức nói:
"Vi thần sẽ không nói cho công chúa và Tê Tê biết."
Lúc này Chính Duẫn Đế nở nụ cười hài lòng. Giao tiếp với người thông minh đúng là bớt việc. Hai người đều hiểu rõ lý lẽ. Khi họ đã nhận định Cố Ly là nửa kia sẽ làm bạn với Tê Tê trong tương lai vậy thì ban thưởng cho Cố Ly cũng chính là ban thưởng cho Tần Tê. Tính ra bất luận ban thưởng gì cũng không thua thiệt cho Cố Ly, dù sao Tần Tê đều có lợi.
Sau giờ ngọ, đại thái giám Hỉ Lộc dẫn theo đoàn xe mang theo ban thưởng vào phủ trưởng công chúa, trong đó hơn một nửa là ban cho Tần Tê hòng an ủi nàng, một nửa còn lại là ban cho Cố Ly dưỡng thương. May là bốn Mễ đã thường thấy ân sủng như thế này cho nên ánh mắt cũng không chớp.
"Hoàng thượng ra tay thật hào phóng, xem núi đồ nhân sâm này nè có mắt có mũi chắc là phải ngàn năm." Giang Mễ cầm một củ nhân sâm đưa cho Cố Ly xem.
"Ngàn năm vẫn không thể thành tinh nhỉ?" Cố Ly cười nói.
Tần Tê cầm qua nhìn nhìn: "Nhìn tới nhìn lui thì cũng tốt hơn thường ngày. Đại Mễ mau lên, đem đưa cho nhà bếp hầm để tẩm bổ cho Ly tỷ tỷ." Nàng vừa nói vừa đưa sâm rừng cho Đại Mễ.
Kết quả giữa đường bị Cố Ly ngăn lại: "Muội đừng hồ đồ! Ta đâu thể dùng được những thứ này, uống vào cơ thể cũng chịu không nổi." Nàng trở tay đem giao lại cho Giang Mễ, ra hiệu nàng giữ lại cho người cần dùng.
"Thật hay giả?" Tần Tê không tin. Hay là Ly tỷ tỷ tiếc không dùng. nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì người như Ly tỷ tỷ không quá để bụng bất kỳ thứ gì, những thứ này tuy hiếm nhưng chưa đến mức khiến Cố Ly luyến tiếc: "Vậy trước tiên nhận đi, hỏi lại thái y rồi tính."
*Con của chị em gái là "sanh" 甥, về sau gọi là "ngoại sanh" 外甥. Chồng của con gái gọi là "nữ tế" 女婿, hoặc "tử tế"...
Ở viện trước, trưởng công chúa đang thưởng cho đám người Hỉ Lộc, sau đó Hỉ Lộc dẫn người hồi cung phục mệnh. Trưởng công chúa nói với Tú Như:
"Ngươi đi Khang Viên xem đám nha đầu nhập kho thống kê sổ sách cho kỹ, rốt cuộc ngự ban những gì không được phép qua loa. Đồ của Ly Nhi cũng không tiện đưa về Cố gia, ngươi bảo Hương Mễ làm riêng một kho cho Ly Nhi, Ly Nhi muốn đêm đi hay để lại đều theo ý nàng."
Tú Như cười nói:
"Điện hạ quả là suy nghĩ chu đáo. Chỉ là sớm muộn cũng thành người một nhà, e là lần này ngài lo lắng quá thôi."
Trưởng công chúa nghe xong lời này, cười nói:
"Cũng phải. Ngươi đi truyền lời ta, hỏi xem ý của Ly Nhi."
Tú Như đem lời của trưởng công chúa truyền đạt cho Tần Tê và Cố Ly. Cố Ly không có hứng thú với những thứ được ban thưởng này, nàng để chung với Tần Tê không cần phải làm thêm kho để tránh phiền phức.
"Như vậy được sao?" Tần Tê không hiểu: "Đây là đồ hoàng đế cữu cữu thưởng cho Ly tỷ tỷ, muội không thể giữ."
Cố Ly định nói nhưng nhận thấy năm đôi mắt từ bốn Mễ và Tú Như nhìn chằm chằm họ, nàng phất tay, năm người kia hiểu ý rời khỏi phòng, không làm hai người này chướng mắt.
"Của ta hay của muội đều không giống nhau à, muội hà tất xa lạ như vậy?" CỐ Ly hỏi.
Gì? Tần Tê trợn tròn mắt nhìn Cố Ly: Ly tỷ tỷ vừa nói gì? Đều giống nhau? Ý là nói hai người họ tuy hai mà là một sao? Lúc nàng đang suy nghĩ, bất ngờ bị Cố Ly gõ đầu.
"Muội đang nghĩ lung tung gì đó? Cười quái dị như vậy." Cố Ly có thể khẳng định lúc này trong cái đầu nhỏ của Tần Tê nhất định chứa những hình ảnh không thích hợp cho trẻ nhỏ.
Tần Tê xoa đầu:
"Ly tỷ tỷ lúc nào cũng xấu hổ. Chúng ta cũng đã ngủ chung, còn có gì không thể nói."
Cố Ly suýt chút nữa ngã quỵ:
"Muội có thể đừng nói lung tung không, chúng ta chưa từng làm gì." Tần Tê nhìn Cố Ly mặt đỏ bừng bừng nóng lòng giải thích, nàng vui vẻ cười ha ha nói:
"Muội biết... nhưng người khác không biết."
Cái biểu cảm hí hửng này là sao? Bị người ta hiểu làm sự thuần khiết lại là chuyện vui?
Tần Tê bò lên bên cạnh Cố Ly, sau đó chui vào lòng nàng nói: "Dù sao từ này về sau, Ly tỷ tỷ là của Tê Tê, Tê Tê cũng là của Ly tỷ tỷ." Nàng cười tủm tỉm ngẩng đầu, kéo đầu Cố Ly xuống ịn một nụ hôn lên môi người ta.
"Đừng giỡn!" Cố Ly vẫn không chịu đáp lại nàng như trước, chỉ là không đẩy Tần Tê ra.
Hừ! Đến tối cũng ôm người ta ngủ thôi!-Tần Tê suy nghĩ trong lòng.
Toàn bộ thời gian buổi chiều Cố Ly đều dùng để tu luyện nội lực. Sắp đến đầu tháng, bây giờ cơ thể nàng vốn không có cách nào giúp Tần Tê áp chế Viêm Độc, cho nên nàng phải nhanh chóng khôi phục nội lực, khôi phục thể trạng ban đầu.
Đến khi lên đèn, Cố Ly mới luyện công xong. Cả người bị mồ hôi thấm ướt giống như từ trong nước vớt ra.
"Tiểu thư, ngài cảm thấy thế nào?"
Tần Tê không ở trong phòng, lúc này chỉ có Giang Mễ trông chừng Cố Ly, nhìn thấy bộ dạng này của nàng nên rất lo lắng.
"Ta không sao." Cố Ly yếu ớt dựa lên gối: "Chuẩn bị nước nóng, ta muốn tắm rửa."
Sau khi tắm xong, Cố Ly ngồi trên ghế, đã không còn yếu như trước đó nhưng trong lòng nàng lại càng lo lắng: nội lực của mình hao tổn quá mức, khôi phục lại quá chậm. Xem tình hình trước mắt căn bản không kịp khôi phục vào đầu tháng, lẽ nào hết cách rồi sao?
"Ly tỷ tỷ, tỷ sao vậy?" Cả buổi chiều Tần Tê đều ở phủ An Quốc Công an ủi tổ mẫu, ăn tối xong mới được thả về, kết quả vừa vào phòng Cố Ly liền nhìn thấy Cố Ly ngồi bên cạnh bàn, tay chống đầu giống như đang có tâm sự.
"Muội trở về rồi à." Cố Ly nặn ra nụ cười, nói: "Ta không sao, luyện công lâu nên hơi mệt thôi."
Tần Tê nghe xong cười nói:
"Muội đến xoa bóp vai cho tỷ, sẽ không còn mệt nữa."
"Được." Cố Ly nhìn thấy gương mặt tươi cười của Tần Tê, nàng cảm thấy có thể bảo vệ được nụ cười này đã đủ lắm rồi, cuộc đời nàng vốn không có chí lớn gì, ban đầu chỉ hi vọng có thể trở thành cao thủ võ học như sư phụ, giờ đây nàng có thêm một hi vọng đó là có thể bảo vệ được nụ cười của Tần Tê.
Bàn tay nhỏ bé của Tần Tê xoa xoa bóp bóp vai cho Cố Ly, quả thật làm cho Cố Ly dễ chịu hơn rất nhiều. Chỉ là ngày vui ngắn chẳng tầy gang, cũng không bao lâu bàn tay này bắt đầu không thành thật.
Cố Ly hết cách, nàng nắm bàn tay nhỏ bé đang chui vào áo trong của mình, hỏi:
"Muội lại muốn làm gì?"
"Muội..." Tần Tê cắn môi: "Muội muốn nhìn xem vết thương trên người Ly tỷ tỷ đã lành chưa." Lý do hay ho cỡ nào, mình thật quá thông minh!
"Đã kết vảy. Muội không phát hiện ta có thể tắm rồi sao?" Cố Ly buông tay Tần Tê ra, nhìn người này: "Đừng có lúc nào cũng muốn ăn đậu hủ của ta."
Tần Tê mếu máo.
"Đừng giả bộ oan ức." Cố Ly không chút lưu tình vạch trần người này.
Tần Tê chớp chớp mắt, nặn ra hai giọt nước mắt, nhào vào lòng Cố Ly, kêu lên: "Ly tỷ tỷ không được ăn hiếp Tê Tê." Ai da, ngực của Ly tỷ tỷ thật là mềm.
Cố Ly thở dài:
"Muội cố tình đúng không?"
Tần Tê phớt lờ tiếp tục chơi đùa. Cố Ly dùng bàn tay đầy băng quấn xách Tần Tê từ trên người mình ra: "Ta sẽ cho muội biết cái gì gọi là ăn hiếp." Nói xong nàng đi đến bên giường, quăng Tần Tê lên giường.
"Ly... Ly tỷ tỷ..." Tần Tê nằm trên giường, mặt đầy mong chờ khẽ gọi.
"Muội thật sự quyết định?" Cố Ly đè lên người Tần Tê, cúi đầu nhìn người dưới thân mình.
"Đúng vậy." Tần Tê nhanh chóng gật đầu. Nàng chờ ngày này lâu lắm rồi.
"Không hối hận?" Ánh mắt của Cố Ly rơi xuống chiếc miệng nhỏ nhắn của Tần Tê.
"Mãi mãi không hối hận." Cái miệng nhỏ của Tần Tê vừa nói xong bốn chữ này đã bị Cố Ly cúi đầu hôn lên. Tần Tê há miệng để Cố Ly tùy ý thích thì cứ tới. Hóa ra được người mình thích hôn chính là cảm giác như vậy, Tần Tê rất vui mừng, vui đến tâm đều đau.
"Tê Tê, đêm nay sẽ như mong muốn của muội." Gương mặt điên đảo chúng sinh của Cố Ly ửng đỏ xinh đẹp kiều diễm, từ trước tới nay Tần Tê đều chưa từng nhìn thấy. Tần Tê không ngừng nuốt nước miếng, ánh mắt căn bản không thể rời khỏi Cố Ly. Cố Ly đứng lên, trở tay phóng ra hai cây kim lướt qua màn che giường hai bên, ngay lập tức màn che phủ xuống, che khuất cảnh sắc bên trong.
Đêm vắng trăng chiếu hoa soi bóng.
Tần Tê gối đầu lên cánh tay của Cố Ly, nàng giơ tay miêu tả gương mặt xinh đẹp không chút tỳ vết của Cố Ly: "Tại sao trên đời này có thể có một mỹ nhân như Ly tỷ tỷ?" nàng thường xuyên nghi ngờ, thậm chí sợ đây chỉ là do mình nằm mơ.
"Muội còn giỡn? Không mệt sao?" Cố Ly dùng tay kia ôm Tần Tê vào trong lòng. Dưới chăn gấm là hai cơ thể quấn lấy nhau như nói lên vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Tần Tê đỏ mặt, mò đến mặt của Cố Ly để lại một nụ hôn:
"Tê Tê rất thích Ly tỷ tỷ."
"Ngủ đi." Cố Ly giữ Tần Tê lại không cho nàng lộn xộn, trong phòng rốt cuộc cũng yên tĩnh lại, chỉ là không lâu lắm...
"Ly tỷ tỷ."
"Hữm?"
"Tê Tê thật sự rất vui."
"Ngủ!"
"Ly tỷ tỷ, ưm..."
Sáng hôm sau thức dậy, hai người đều đỏ mặt. Tần Tê cười chui vào chăn tính ăn đậu hủ của Cố Ly nhưng bị Cố Ly xách đi ra mặc quần áo. Tần Tê mặc kỹ áo trong xoay người lại nhìn Cố Ly thì thấy ngay cả áo khoác Cố Ly cũng đã mặc xong rồi.
"Quao! Ly tỷ tỷ mặc đồ nhanh quá!" Nàng ngạc nhiên thốt lên.
"Là muội được người hầu hạ thành quen, mặc y phục thôi mà, đừng làm vẻ mặt quá kinh ngạc như vậy." Cố Ly nói tới nói lui vẫn cưng chìu giúp Tần Tê mặc áo ngoài vào.
Bốn Mễ nghe thấy bên trong có động tĩnh, đẩy cửa vào hầu hạ hai chủ tử rửa mặt. Sau khi dùng điểm tâm, Tần Tê cùng trưởng công chúa ra ngoài một chuyến. Hôm nay là ngày nữ quyến của Tần gia ra khỏi thành dâng hương. Cố Ly bởi vì chưa khỏe cho nên vẫn ở lại phủ tịnh dưỡng. Miệng vết thương ngoài da của nàng đã khép lại, không có gì đáng ngại. Chỉ là vấn đề nội lực quá kém không có cách nào giải quyết, ngày mai đã là đầu tháng, Cố Ly biết có gấp cũng vô dụng, chỉ có thể hi vọng Viêm Độc trong người Tần Tê tái phát càng chậm càng tốt, để nàng có thể có thêm thời gian tích lũy nội lực.
Nhưng mọi việc trên đời đều không như ý mình. Đến hôm chiều mùng một, Viêm Độc của Tần Tê phát tác. Tần Tê ý thức được Viêm ĐỘc tái phát, nàng đuổi Đại Mễ Tiểu Mễ ra khỏi phòng, tự mình khóa trái cửa, không cho bất kỳ ai đi vào. Nàng biết cơ thể Cố Ly không tốt, nàng không thể để Cố Ly mạo hiểm cứu mình, Từ nhỏ đến lớn nàng đã tập thành thói quen với cơn hành hạ của Viêm độc rồi, chẳng phải sao?
Tần Tê cắn răng kiên cường chống đỡ, dần dần ý thức trở nên mơ hồ. Nàng không thể ngất xỉu, không thể để cơn hành hạ này có cơ hội làm nàng ngất xỉu.
Cố Ly nghe nói Tần Tê bị Viêm Độc tái phát ngay lập tức chạy tới, lại nhìn thấy Tiểu Mễ Đại Mễ liên tục gõ cửa nhưng bên trong không có bất kỳ đáp lại nào.
"Xảy ra chuyện gì?" Cố Ly hỏi.
"Quận chúa tự mình khóa trái cửa, không cho chúng nô tỳ vào." Đại Mễ vội trả lời.
Lúc này trưởng công chúa cũng chạy tới. Cố Ly nghe thấy tình huống như vậy nàng thử gọi Tần Tê, ngay sau đó nàng liền hiểu đây là cách của Tần Tê, Tê Tê của nàng làm vậy là vì nghĩ cho nàng sao? Nàng bảo mọi người lui ra tung mốt cước phá hư cửa phòng sau đó xông vào.
Tần Tê co người ngã trên mặt đất, môi dưới hiện rõ dấu răng.
"Tê Tê!" Cố Ly ôm Tần Tê lên giường, nàng phát hiện ý thức của Tần Tê đã không còn rõ ràng. Nàng đỡ lấy Tần Tê, leo lên giường khoanh chân ngồi.
"Ly Nhi!" Trưởng công chúa ngăn cản: "Con nghĩ kỹ chưa, cơ thể của con lúc này..." Nàng là mẫu thân của Tần Tê nhưng cũng hi vọng Cố Ly không bị tổn thương. Nếu xảy ra chuyện Tần Tê sẽ không tha thứ cho bản thân mình.
"ĐIện hạ, vì Tê Tê dù sao ta cũng muốn thử. Ngài yên tâm, ta có chừng mực." Cố Ly nói xong không hề phân tâm, hai tay đặt lên sau lưng Tần Tê, hàn băng chân khí chậm rãi chuyển vào trong cơ thể Tần Tê.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tất cả mọi người đang khẩn trương nhìn hai người, nét mặt của Tần Tê dần dần bình tĩnh lại nhưng vẫn chưa tỉnh táo, còn Cố Ly, trên trán đều là mồ hôi, từng giọt từng giọt rơi xuống giường. Ngay cả trưởng công chúa cũng nhận ra Cố Ly đang gắng gượng. Nàng không đành lòng, vừa định lên tiếng thì nghe thấy một giọng nữ êm tai vang lên: