Quận Chúa Sủng Thê

Chương 13: Dòng dõi



"Quả nhiên là trèo cao, khó trách dám bất kính với tổ mẫu." Cố Huyên ghé vào bên tai Cố Nhân nói.

"Bất quá ỷ gương mặt mà thôi, Phụng An quận chúa thích mỹ nhân. Nếu không có dòng dõi còn không phải đồ chơi của người khác sao?" Cố Nhân lộ ra mặt đầy hèn mọn. ( *cái dòng dõi của chị lớn quá, người ta là đệ tử của thư viện, mà chị biết Chưởng viện là ai không, là nữ đế đó chị, diệt cái quốc này dễ như trở bàn tay =)) )

Hai người bọn họ vốn không muốn nhìn thấy Cố Ly. Dù sao Cố Thiên, Cố Oánh là dòng thứ, cùng Cố Ly không có quan hệ lợi ích gì. Hai người bọn họ vừa nghĩ đến về sau đều phải đối mặt với Cố Ly, bị người bên ngoài so sánh liền cảm thấy khó chịu.

Trong khi đang nói chuyện, tiểu thư mặc y phụ lam sắc đã kết thúc khúc nhạc, Cố Huyên tiến lên diễn tấu một khúc đàn tranh. Theo đánh giá của Cố Ly, Cố Huyên tấu một khúc này cũng được xem là dễ nghe.

Lúc này, Cố Ly cùng Tần Tê đã đi tới. Nếu là tỷ muội đã gặp mặt cũng nên hàn huyên vài câu. Cố Ly còn không nói gì, liền nghe Cố Nhân nói: "Ly tỷ, nghe nói ngươi diễn tấu đàn tỳ bà vô cùng tốt, trong Tâm Nguyệt Phường cực kỳ ăn khách. Không biết có thể vì chúng ta tấu một khúc?"

Lời vừa nói ra, ánh mứt nhóm tiểu thư nhìn Cố Ly lập tức thay đổi. Tâm Nguyệt Phường tuy rằng không phải thanh lâu, nhưng rốt cuộc cũng là địa phương dành cho nam nhân. Đối với tiểu thư danh gia vọng tộc mà nói, nữ tử xuất thân từ địa phương như Tâm Nguyệt Phường, cũng có một số thứ không sạch sẽ.

Đương nhiên lời nói ác ý thế này Cố Ly đã nghe ra rồi. Nàng cũng không giận, chính mình xuất thân quả thật không tốt, nếu để ý, đừng nói tại Kinh Thành Minh Tịch quốc, mà tại Phi Diệp Tân Thư Viện tự biết xấu hổ, xấu hổ vô cùng. Nhưng là xuất thân rốt cuộc có thể nói lên cái gì? Nàng không phải Công Chúa, Quận Chúa, không phải tiểu thư danh môn vọng tộc, nhưng nàng trở thành đệ tử Giang Phong Mẫn thuộc Phi Diệp Tân Thư Viện. Trong thư viện, Chưởng viện và Giang Phong Mẫn mỗi người chỉ nhận hai đồ đệ nhập thất. Bao nhiêu Công Chúa, Quận Chúa nghĩ đủ tâm tư đều không thể trở thành đệ tử nhập thất. Nàng có thể bái nhập thành môn hạ của Giang Phong Mẫn bằng tư chất cùng tính của nàng. Cho nên, xuất thân có ích lợi gì đâu?

"Cố đại tiểu thư nói thật tốt." Tần Tê từng bước tiến lên, cười nói: "Ly tỷ tỷ vốn là đại tiểu thư Cố gia, chỉ là đã lưu lạc bên ngoài thời gian dài như vậy. Tâm Nguyệt Phường cũng không phải địa phương xấu hổ gì, ta cũng đi qua, có vấn đề gì sao? Trái lại ngươi, chuẩn bị lúc nào đem danh hào đại tiểu thư tặng cho Ly tỷ tỷ a? Dù sao ngươi cũng là tiểu thư được dạy dỗ phép tắc, vả lại các ngươi còn là danh môn vọng tộc, nặng nhất vẫn là quy củ." Tần Tê cười đến mi nhãn cong lên, phá lệ động lòng người. Quả thực buồn cười, lại có người dám làm Ly tỷ tỷ mất mặt như vậy, khi dễ Phụng An Quận Chúa nàng có tiếng không có thực sao?

Cố Nhân biến sắc từ đỏ sang trắng, nàng cũng không dám cùng Phụng An Quận Chúa tranh luận. Nhưng nhiều tiểu thư quan gia nhìn như vậy, chính mình không thể không nói gì mà chịu thua như vậy a!

"Phụng An quận chúa, tỷ tỷ của ta cũng không có ý khác." Rốt cuộc là thân tỷ muội, nhị tiểu thư Cố Huyên đứng lên giải vây.

"Không ý khác là tốt nhất. Ly tỷ tỷ rộng lượng không so đo, nhưng ta thích mang thù." Tần Tê lôi kéo cánh tay Cố Ly, "Ai dám nói xấu Ly tỷ tỷ, cũng chính là nói xấu ta."

Tần Tê rõ ràng muốn buộc bản thân cùng Cố Ly, làm các tiểu thư ở đây không nhịn được nhìn Cố Ly vài lần. Mỹ mạo như vậy, khó trách Phụng An Quận Chúa che chở như vậy. Mọi người tự cho mình đã tìm đúng nguyên nhân, trong mắt toàn bộ là hâm mộ. Dù sao khuôn mặt chính mình cũng không được Phụng An Quận Chúa nhìn trúng.

Tần Tê lôi kéo Cố Ly rời khỏi. Nữ tử lam y vừa mới diễn tấu, đi đến bên cạnh hai vị tỷ muội Cố gia nói: "Vị này chắc là nữ nhi nhà các ngươi mới nhận trở về? Trời sinh dung nhan như vậy, khó trách Cố đại nhân tình nguyện cưới một linh vị cũng muốn nhận nàng trở lại."

Nữ tử này là nữ nhi của Công bộ Hữu Thị lang, tên là Triệu Nghênh Mai. Tuy rằng có tài có danh, nhưng lại có thói quen không tốt, chính là thích nhiều chuyện. Quan hệ của nàng cùng Cố Nhân cũng được xem có chút giao hữu. Lúc nghe được những lời này, sắc mặt Cố Nhân thâm trầm không vui. Bất quá chẳng trách được Triệu Nghênh Mai, quan lại trong Kinh Thành ai không ở nghị luận chuyện này?

Cố Hạo lấy thân phận bình thê cưới linh vị Diêu Sơ Tuyết qua cửa, nói dễ nghe là mối tình thắm thiết, nói khó nghe chính là có mục đích riêng. Về phần mục đích gì? Sau khi nhìn qua dung mạo Cố Ly, tất cả mọi người đều giật mình 'Nguyên lai là như vậy'. Dù sao mỹ mạo như vậy, đừng nói Minh Tịch quốc, tìm khắp đại lục cũng không được mấy người.

"Bất quá sinh ra gương mặt hồ mị như vậy, cùng mẹ nàng giống nhau chỉ biết câu dẫn những người chung quanh." Cố Nhân không nói gì, Cố Huyên lại căm giận bất bình nói. ( *chết vì thiển cận nha chị gái =)) )

"Đúng là khó có thể sinh ra được khuôn mặt như vậy. Cố Huyên, nếu như ngươi có gương mặt như nàng, Cố đại nhân cũng không cần đi cưới một bài vị qua cửa." Bên cạnh, vị tiểu thư y phục vàng nhạt vừa đi tới. Xem tuổi cũng không lớn, nhưng trong lời nói lại có khi thế bức người. ( *thích chị gái này ghê =)) nói dậy mới dừa cái nư của tui )

"Phương Y Thư!" Cố Huyên vừa muốn phát tác, liền bị Cố Nhân đưa tay ngăn lại.

"Phương tiểu thư, đây là việc của Cố gia chúng ta, không tới phiên người ngoài xen vào." Cố Nhân không muốn bị người ngoài chế giễu.

Phương Y Thư cười cười vuốt tóc nói, "Đó là dĩ nhiên. Tỷ tỷ mỹ lệ như vậy chỉ nhà các ngươi có. Phúc khí này khiến người bên ngoài hâm mộ không thôi."

Cố Nhân nheo mắt lại. Phương Y Thư này từ trước đến nay đều nhìn tỷ muội các nàng không vừa mắt, lần này quả nhiên lại đến gây sự.

Thân là thiên kim nhà Trung thư lệnh, Phương Y Thư luôn muốn trở thành tiêu điểm của yến hội. Trung thư lệnh tuy rằng quyền cao chức trọng, nhưng mà dù sao cũng là xuất thân hàn lâm. So với các nàng xuất thân danh môn, tất nhiên vẫn còn thấp một chút .

Không để ý tới nghị luận sau lưng, Tần Tê tìm địa phương ít người cùng Cố Ly ngồi xuống ăn điểm tâm.

"Tê Tê, kỳ thật ngươi không cần che chở ta như vậy." Cố Ly thấy gương mặt Tần Tê vẫn còn biểu tình bất mãn, nhịn không được nói: "Các nàng nói gì, căn bản ta không quan tâm."

Tần Tê vừa mới cắn một miếng hạch đào cao. Lúc này hai má nàng phồng lên, nghe Cố Ly nói, nàng sốt ruột cố gắng đem hạch đào cao nuốt xuống đi. Dù sao từ nhỏ được giáo dục lễ nghi, nàng không thể vừa ăn vừa nói chuyện. ( *hạch đào cao: bánh quả óc chó )

Cố Ly bị dạng này của nàng chọc cười, sợ nàng nghẹn, vội vàng lấy qua một chén nước đưa cho nàng. Tần Tê uống chút nước, thật vất vả nuốt hạch đào cao xuống. Này mới mở miệng nói: "Ta biết Ly tỷ tỷ xuất thân từ Phi Diệp Tân, căn bản không cần dòng dõi. Nhưng nơi này là Kinh Thành, các nàng đều là nhìn dòng dõi nói chuyện. Kỳ thật..." Nàng cúi đầu hai đầu ngón tay điểm vào nhau, "Kỳ thật không riêng gì các nàng, còn có ta. Nếu ta không phải Phụng An Quận Chúa, đại khái không có người nguyện ý quan tâm ta nói gì." Nàng vẫn rất rõ ràng hết thảy vinh quang hôm nay, nguyên nhân đều từ xuất thân của nàng. Nàng không thích so sánh dòng dõi, lại dựa vào dòng dõi. Điều này làm cho nàng thường xuyên sinh ra mâu thuẫn trong lòng.

Cố Ly dựa lên bàn, hai tay chống cằm. Nàng thấy bộ dạng của tiểu bạch thỏ có chút ảo não, bỗng nhiên cười. "Không phải có ta quan tâm ngươi sao? Ngươi cũng nói, ta căn bản không cần dòng dõi."

Tần Tê ngẩng đầu, sau đó liền bị nụ cười tươi như hoa của Cố Ly làm cho hoa mắt. Mặt đầy hoa si mà nhìn, thiếu chút chảy nước miếng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.