Quận Chúa Sủng Thê

Chương 53: Chủ mưu [Hoàng hậu nương nương, ngài muốn xử trí thế nào?]



Hai người sau khi xuất cung, Tần Tê chu miệng nói:

“Hoàng đế cữu cữu lại để tỷ lên đài luận võ, tức quá đi mất!”

Cố Ly lắc đầu, thảo nào ngay cả Chính Duẫn Đế cũng ghen tỵ, rõ ràng con thỏ nhỏ ở giữa hoàng đế cữu cữu và Ly tỷ tỷ liền không chút do dự vứt bỏ hoàng đế cữu cữu của mình.

“Không có, dù sao ta cũng muốn xem thử võ công của Lăng Quốc.” Hơn nữa nàng không định gặp người của Lăng Quốc, đánh nhau hoàn toàn không phải chịu trách nhiệm.

“Không được, lần sau phải để hoàng đế cữu cữu ban thêm nhiều thứ nữa mới được.” Tần Tê nhịn lần sau vào cung sẽ thụt hết két của hoàng thượng.

“Hắc xì!” Chính Duẫn Đế đang ngồi bên cạnh võ đài đắc chí thì bất ngờ hắc hơi một cái, phía sau lại có một luồng khí lạnh, không biết xảy ra chuyện gì?

Xe ngựa ra khỏi hoàng cung nhưng không trực tiếp trở về phủ trưởng công chúa. Tần Tê dẫn theo Cố Ly đến Túy Sơn lâu uống trà. Trong kinh thành Túy Sơn lâu có tổng cộng hai nơi, đều do một lão bản mở. Ở thành Nam là tửu lâu, thành Bắc là trà lâu, Tần Tê muốn đi Túy Sơn lâu chính là trà lâu ở thành Bắc.

Lúc này đang là buổi sáng, trong Túy Sơn lâu có rất nhiều khách. Tần Tê không thích vào phòng riêng, nàng thích cùng nhiều người ngồi chung, nhân tiên nghe chút chuyện linh tinh. Phụng An quận chúa là khách quen của nơi này, tiểu nhị vừa thấy đã lập tức tới thỉnh an:

“Tiểu nhân thỉnh an hai vị quận chúa.”

“Trên lầu còn chỗ không?” Tần Tê hỏi.

Tiểu nhị cười nói:

“Quận chúa tới, đương nhiên có.”

Chủ tớ mấy người họ lên lầu, trước cửa sổ đã không còn chỗ, gần cửa cầu thang có một bàn trống. Mấy người họ ngồi xuống, Tần Tê chọn một bầu Quân sơn ngân châm*, một bầu bích loa xuân*. Tiểu nhị đưa tới bốn dĩa hạt khô trước sau đó mới đi xuống gọi trà.

* Quân sơn ngân châm” được sản xuất ở đảo Quân sơn trong hồ Động Đình ở Nhạc Dương, tỉnh Hồ Nam. Đặc điểm: đầu búp trà khỏe và chắc, đứng thẳng không nghiêng, dài ngắn lớn nhỏ đồng đều, có lông nhung phủ kín, thân búp màu vàng kim.

*Bích loa xuân là một loại trà xanh

Tần Tê vội vàng lột đậu phộng cho Cố Ly, Đại Mễ ngồi bên cạnh sát đến bên tai nàng nhỏ giọng nói:

“Quận chúa, Khởi Vân quận chúa ngồi bên kia.”

Tần Tê và Cố Ly đồng thời quay sang nhìn, đúng lúc chạm phải Khởi Vân quận chúa Trình Giai cũng đang nhìn các nàng, đôi bên gật đầu xem như chào hỏi. Ngồi cùng bàn uống trà với Khởi Vân quận chúa cũng chính là Cố Oánh đã lâu không gặp.

Ấn tượng của Cố Ly đối với Cố Oánh là một tiểu cô nương khá thông minh. Nhìn thấy nàng và Trình Giai ở chung cũng không có ý định đến nói chuyện.

Từ lúc đoàn người Tần Tê đi lên Cố Oánh đã chú ý tới, cũng là nàng nhắc nhở Trình Giai Tần Tê đến, Trình Giai nói:

“Đại tỷ nhà ngươi tới kia, không qua chào hỏi?”

Cố Oánh hừ lạnh:

“Nàng ta không còn ở Cố gia, sao tính là đại tỷ của ta? Đại tỷ của ta là vị gả cho Thụy Vương làm Trắc phi kìa.”

Trình Giai giơ tay ngoắc ngoắc ngón trỏ:

“Ngươi tính tình trẻ con. Bây giờ Cố Ly đã là quận chúa, nếu ngươi không biết khôn nên tạo quan hệ tốt với nàng ta, có câu ngươi không thích nghe nhưng lệnh tôn chẳng qua là Cấp Sự Trung* của Môn Hạ Tỉnh, tuy có Cố gia chống lưng nhưng dù sao cũng là chức quan thấp. Thấy người mà tỷ tỷ của ngươi gả vẫn chưa hiểu sao? Ta biết xưa nay ánh mắt của ngươi cao, không dựa vào gia tộc được thì vẫn nên tìm một chỗ dựa vững chắc khác, đúng không?”

*Cấp sự trung là một chức quan trong Chính tứ phẩm thời Tống.

Cố Oánh ở trong lòng không phục, nhưng ngoài miệng thì không nói gì. Bên này hai người trò chuyện, bên kia cũng có hai người đang bàn.

Tần Tê hỏi:

“Ly tỷ tỷ, người của Cố gia cứ xem như không nhìn thấy tỷ?” Đối với một gia tộc trong phép tắc như Cố gia mà nói. Hành động xem như không nhìn thấy quả thật không thể tưởng tượng nỗi.

“ Nàng chẳng bao giờ xem ta là tỷ tỷ, ta cũng không xem nàng là muội muội.” Cố Ly không quan tâm.

Lúc hai người đang trò chuyện, ở cầu thang có tiếng bước chân truyền tới, họ ngẩng đầu nhìn, nhìn thấy người mà họ đều biết, đại tiểu thư Vệ Hàm Kỳ và Tam tiểu thư Vệ Hàm Giác của Vệ phủ Quốc Công đang đi lên.

“Kỳ tỷ tỷ, Giác muội muội, ở bên này!” Tần Tê liền gọi, Cố Ly cũng vẫy tay với họ.

Lúc này trên lầu đã đầy khách, tỷ muội Vệ gia không có chỗ ngồi liền đến ngồi chung với Cố Ly và Tần Tê. Lúc tỷ muội Vệ gia đến ba Mễ đã đứng lên, rất hiểu phép tắc đứng phía sau hai vị chủ tử.

“Không ngờ sẽ gặp được mọi người.”

Vệ Hàm Kỳ gọi tiểu nhị dặn một bầu trà Long Tĩnh Tây Hồ.

“Kỳ tỷ tỷ hình như gần đây đã gầy.” Tần Tê nhíu mày.

Vệ Hàm Kỳ vuốt mặt mình:

“Là quận chúa tinh mắt. Trước đó ta dưỡng bệnh một thời gian ba vòng đều mập lên, gần đây khó khăn lắm mới trở về dáng vẻ lúc trước.”

Vệ Hàm Giác chen lời:

“Gần đây đại tỷ luyện công rất cực khổ!”

“Giác Nhi!” Vệ Hàm Kỳ kêu lên, Vệ Hàm Giác liền im lặng.

Tần Tê nghe xong dùng tay bưng mặt hỏi:

“Kỳ tỷ tỷ cũng thích luyện công!”

“Cũng?” Vệ Hàm Giác dù nhỏ tuổi nhưng rất thông minh, vừa nghe đã bắt được chữ mấu chốt.

“Đúng vậy.” Tần Tê chỉ Cố Ly bên cạnh mình: “Ly tỷ tỷ cũng rất thích luyện công.”

Vệ Hàm Kỳ cười nói:

“Toại An quận chúa xuất thân từ Phi Diệp Tân, ta không thể so.”

Cố Ly nhíu mày:

“Vệ đại tiểu thư quá khiêm tốn.”

Mấy người họ hàn huyên vài câu, Vệ Hàm Kỳ đã đứng lên nói: “Giác Nhi, muội ở đây chờ ta, ta có chuyện phải làm, sẽ nhanh chóng trở lại.” Nàng nói với Tần Tê: “Quận chúa, các người có việc có thể rời đi, Giác Nhi biết tự chăm sóc mình.”

Tần Tê còn chưa kịp nói, Vệ Hàm Kỳ đã xuống lầu.

“Giác muội muội, Kỳ tỷ tỷ làm gì vậy?” Tần Tê ra vẻ thần bí hỏi.

Vệ Hàm Giác lắc đầu:

“Đại tỷ chỉ nói có việc, để ta ở đây, để ta chờ nàng trở lại.”

Hừm? Vẻ mặt Tẩn Tê rơi vào trạng thái tự hỏi.

“Vệ đại tiểu thư có chuyện của mình, muội lại muốn đào ra.” Cố Ly không muốn Tần Tê lưu lại ấn tượng nhiều chuyện với người ta.

“Muội tò mò.” Nàng cảm thấy giao tình giữa nàng và Vệ Hàm Kỳ, chuyện Vệ Hàm Kỳ không nói quả thật không nhiều lắm.

Hoàng cung, Cục Đang Chính.

Cơ cấu nội bộ chuyên về pháp luật trong cung, đây là nơi không hề làm cho người ta vui vẻ.

Diệu Song quận chúa Trình Vân đã chờ ở đây bốn ngày rồi. Mỗi ngày người của Cục Đang Chính đều tới hỏi chuyện, tuy thái độ hòa nhã nhưng có những vấn đề hỏi rất nhiều lần. Mặc dù Trình Vân vẫn cho câu trả lời như cũ nhưng vẫn bị hỏi nhiều lần. Nàng cảm giác mình sắp điên rồi.

Lúc này, ngồi trước mặt nàng là hai cung nữ lớn tuổi. Nàng đã quá quen họ. Người bên trái sắc mặt nghiêm túc họ Khổng, người bên phải thái độ hòa nhã họ Trương. Hai cô cô này đã dây dưa nàng bốn ngày, và dường như vẫn còn tiếp tục.

“Ta muốn về nhà.” Trình Vân không nhớ đây lần lần thứ mấy mình đưa ra yêu cầu này.

Trương cô cô cười nói:

“Diệu Song quận chúa, nô tỳ đã nói rõ với ngài, ngài chỉ cần nói thật để nô tỳ có thể báo cáo kết quả thì ngài có thể về nhà.”

“Lời ta nói là thật!” Trình Vân chợt bùng phát, nàng đứng lên quát lớn.

Bên cạnh nàng có hai cung nữ thể lực rất tốt nhìn thấy nàng hành động liền cưỡng ép nàng ngồi xuống ghế.

“Quận chúa, ngài là người hiểu chuyện. Nô tỳ chỉ phụng chỉ làm việc, câu trả lời ngài cho trước đó chúng nô tỳ báo lên không sai một chữ nhưng chủ tử ở trên không chấp nhận, chúng nô tỳ cũng hết cách. Ngài không nói thật, chúng nô tỳ cũng chỉ dây dưa cùng ngài ở đây. Chúng nô tỳ không quan trọng, ở đâu cũng vậy, nhưng ngài là kim chi ngọc diệp, tội gì ở đây chịu khổ? Ngài nói có đúng không?” Trương cô cô từ đầu đến cuối đều treo nụ cười trên mặt, nhưng Trình Vân càng nhìn càng cảm thấy nụ cười này chẳng tốt lành gì.

“Vậy rốt cuộc ngươi muốn câu trả lời thế nào?” Trình Vân hỏi.

Trương cô cô nói:

“Tất nhiên là lời thật.”

Trình Vân cười, cười rất giống kẻ điên. Nàng đã sớm nói lời thật nhưng những người này vốn chẳng buông tha nàng: “Sự việc chính là Thạc Vương sai ta làm. Hắn nói lật đổ Thụy Vương hắn mới có thể kế vị. Chỉ cần hắn kế vị sẽ phóng thích phụ vương của ta. Ta tin những lời này mới đồng ý giúp hắn. Mê hương là hắn chuẩn bị, người giúp đỡ cũng là người của hắn.” Đáp án này nàng nói rất nhiều lần lặp lại rất nhiều lần, nàng tin mình nói không sai một chữ nào so với lần trước. Bây giờ nói quá nhiều lần.

Hai vị cô cô nhìn nhau, Khổng cô cô nói:

“Quận chúa, nếu ngài vẫn nói vậy, chúng nô tỳ không có cách nào báo cáo kết quả.”

“Đó là chuyện của các ngươi.” Trình Vân nhìn hai người trước mặt: “Điều ta biết ta đã nói hết, các người nhốt ta nữa cũng chỉ có những lời này, không còn gì nữa.”

Hai vị cô cô đi rồi. Trình Vân tiếp tục ở trong phòng bốn bề không có cửa sổ chờ đợi.

Cung chính của Cục Cung Chính cấp bậc nữ quan ngang với Lục Thượng, chức vị rất cao. Cung Chính họ Lưu, trong đây chia ra tiểu quan Hình Bộ, nàng vào cung ba năm sau đó đã bị điều đến Cung Chính Cục, làm bảy năm mới làm đến chức Cung Chính. Năm nay Lưu Cung đang nắm giữ Cung Chính năm thứ ba, nghe xong thủ hạ bẩm báo, nàng liền thở dài.

Tam hoàng tử Thạc Vương Trình Tuyên do Trần Quý phi sinh. Tuy đã được ban Vương phủ nhưng vẫn chưa tham dự việc triều chính. Cả ngày theo các đại nho* học tập trị thế. Mấy tháng trước hoàng thượng vừa vì hắn chỉ hôn với cháu gái đại lý tự thừa* Phùng đại nhân Phùng Khanh Khanh làm Đang phi. Chuyện này thấy bình thường nhưng cũng khiến cho người có tâm chú ý.

*Đại nho: bậc học giả có đạo đức học vấn cực cao.

*Đại lý tự thừa: một chức quan xưa

Mặc dù Phùng gia không phải nhà Công Hầu, dòng dõi cũng rất cao. Phùng đại nhân có một trai một gái, nhi tử thi đậu trạng nguyên, bây giờ làm hàn lâm biên tu. Nữ nhi gả vào phủ An Quốc CÔng, chính là đại bá mẫu của Tần Tê Phùng Thị. Huân quý thế gia* quan hệ rắc rối phức tạp, có phúc cùng hưởng có họa cùng chia.

*Huân quý thế gia: nhà làm quan vừa có công vừa cao quý

Chính Duẫn Đế gả cháu Phùng gia cho Trình Tuyên cũng tiện thể kéo theo phủ An Quốc Công. Hiên nhiên có người đứng ngồi không yên.

Những đạo lý này vào lần đầu tiên hoàng hậu nhận được khẩu cung của Trình Vân đã suy nghĩ cặn kẽ, cho nên nàng không mang phần khẩu cung này giao cho Chính Duẫn Đế mà mời Trần quý phi tới, đưa cho nàng xem khẩu cung này.

Trần quý phi khuê danh Nhược phi, trưởng nữ của Công Bộ Thượng Thư Trần Niệm Viễn. Vào cung hơn hai mươi năm, tuy không còn thanh xuân, nhưng phú quý trời sinh lại nuôi dưỡng được khí chất thanh tao. Nàng thân là quý phi, địa vị dưới hoàng hậu nhưng có nhi tử cận thân, đã không cầu gì nữa. Tranh đấu hậu cung nàng thấy chẳng qua là các nữ nhân rãnh rỗi tạo ra.

Giờ đây nhận được phần khẩu cung muốn lấy mạng này, Trần quý phi không có hoảng loạn, nàng ngẩng đầu nhìn hoàng hậu nói:

“Hoàng hậu nương nương, ngài muốn xử trí thế nào?”

Hoàng hậu quan sát nét mặt của Trần quý phi, không vội không hoảng, quả nhiên nữ nhân có thể leo đến địa vị cao như thế này không đơn giản:

“Thạc Vương hãm hại Thụy Vương, nói thật, bổn cung không tin.”

Trần quý phi cười nói:

“Nương nương minh giám!”

“Nhưng chuyện này phải có kết quả. Giờ Diệu Song cắn chết khẩu cung này, đám nô tài ở Cung Chính Cục bốn ngày này không có ích gì. Bổn cung nghĩ, Diệu Song biết thì Thạc Vương cũng vậy.” Hoàng hậu đoán chắc người sai Trình Vân sẽ không nói cho Trình Vân biết thân phận thật sự của mình, có chăng chỉ là người này lấy thân phận của Trì Tuyên sai Trình Vân làm việc.”

“Ý của nương nương là...” Trần quý phi hiểu hoàng hậu có chuyện muốn dặn dò.

“Phía Diệu Song bổn cung sẽ tiếp tục để người của Cục Cung Chính hỏi nhưng phía Thạc Vương... nếu bổn cung phái người đi thăm dò, khó tránh khỏi bị người ta nhìn ra dấu vết, đến lúc đó tin đồn truyền ra không tốt cho thanh danh Thạc Vương. Quý phi là mẫu thân của Thạc Vương, không ngại mời hắn vào cung để có thể quan sát người bên cạnh chứ. Bổn cung nghĩ sẽ tìm ra chút dấu vết.” Hoàng tử tranh đấu hoàng hậu sẽ không tham dự. Nhưng chuyện này nàng không dám hồ đồ, cũng không muốn hồ đồ. Phương diện này có thể dính đến Tần Tê, hoàng thượng sẽ không cho phép một câu trả lời mơ hồ.

“Nô tỳ hiểu, tạ ơn hoàng hậu nương nương chỉ điểm.” Hoàng hậu bán cho nàng một phần nhân tình, trong lòng nàng tự nhiên biết, Tìm cơ hội phải trả lại. Nữ nhân trong cung học được tiến và lùi, đó mới là cách sinh tồn trong cung.

Trần quý phi đi rồi, hoàng hậu lại gọi Ngọc Thiến công chúa Trình Yên tới.”

“Ngọc Thiến, chuyện của người có người nhắn cho bổn cung, nói sẽ không truy cứu. Nếu khổ chủ đã không truy cứu, bổn cung cũng vui vẻ bỏ qua. Nhưng trong cung có phép tắc trong cung, chuyện lần này của ngươi bổn cung sẽ nhớ kỹ, nếu còn dám làm mưa làm gió, bổn cung tuyệt đối không dễ dàng buông tha!” Hoàng hậu vẫn dùng lời lẽ nhỏ nhẹ như bình thường nhưng một khi phát uy tự có uy nghiêm của quốc mẫu.

Trình Yên biết là Cố Ly không truy cứu mình nên mới có thể tránh được. Nàng quỳ xuống đất, nói:

“Đa tạ mẫu hậu, sau này Ngọc Thiến không dám làm xằng làm bậy nữa.”

“Đứng lên đi.” Hoàng hậu nhỏ nhẹ nói: “Ngươi là vị công chúa có tiền đồ nhất trong cung. Năm ấy hoàng thượng ôm hi vọng rất lớn mới đưa ngươi đến thư viện Phi Diệp Tân. Tuy ngươi chỉ ở Phi Diệp Tân học tập năm năm nhưng nhãn giới đã khác so với các vị công chúa khác. Ngọc Thiến, lần này hoàng thượng hỏi người đi hòa thân, bổn cung không có đề cập đến ngươi. Ngươi biết vì sao không?”

Trình Yên chột dạ. Nàng biết mình tuyệt đối không thể đi hòa thân. Cho dù được chọn, nàng thà không làm quận chúa cũng tuyệt đối không đi hòa thân.

“Xin mẫu hậu chỉ điểm.”

Ánh mắt của hoàng hậu trở nên xa xăm, dường như đang trở về nhiều năm trước:

“Trên đời này rất nhiều người đều nghe qua Phi Diệp Tân nhưng lại không biết Phi Diệp Tân. Bổn cung biết, bổn cung biết nơi đó có thể bồi dưỡng ra những nữ tử tài năng làm cho quốc gia hưng thịnh, dân chúng an cư. Bổn cung biết tâm ý của ngươi nhưng không có cách nào để ngươi toại nguyện. Bổn cung hi vọng ngươi có thể vứt bỏ tư tình nữ nhi, phóng tầm mắt hướng về non sông Minh Tịch, tương lai phụ tá tân quân, trở thành một người giống như trưởng công chúa vương tá chi tài*.”

*Vương tá chi tài /thành ngữ Trung Quốc/ có khả năng trị quốc phi phàm, xuất phát từ Hán thư Đổng Trọng Thư truyện.

Trình Yên hoàn toàn bất ngờ, vương ta chi tài? Nàng? Nàng hiểu rõ ý trong lời của hoàng hậu, nhưng nàng không cho rằng hoàng hậu tìm được một người được chọn tốt. Khi nàng ở Phi Diệp Tân học tập năm năm, nàng đã sớm hiểu cái gọi là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân*. Nàng tự hỏi mình có bản lĩnh hay không, nếu có vì sao ngay cả nhập môn chính thất nàng cũng không làm được.

“Mẫu hậu, nhi thần sợ... sợ làm không được, phụ kỳ vọng của mẫu hậu.”

*Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân: Trong cuộc sống này, có nhiều người giỏi hơn chúng ta.

Hoàng hậu thở dài:

“Bổn cung có chút nóng vội, nói chung nếu ngươi lập gia đình bổn cung có thể chọn một gia đình huân quý, tuyệt đối không để ngươi chịu ấm ức.”

Trình Yên lập tức lắc đầu:

“Mẫu hậu, nhi thần không có ý niệm thành thân.”

Trong lòng vẫn còn tơ tưởng Cố Ly? Hoàng hậu nhịn không được oán giận Phi Diệp Tân trong lòng. Nữ tử từ nơi đó ra bảy tám phần đều không hứng thú với nam tử. Cũng phải, bản thân họ đã quá mạnh mẽ, trên đời có bao nhiêu nam tử có thể xứng với họ?

“Chuyện này ngươi hiểu rõ, phía Diệu Song lại không dễ dàng thoát thân. Ngươi không ngại đi gặp nàng chứ, xem có thể giúp một tay không.” Cuối cùng hoàng hậu cũng vô tình nói ra mục đích gọi Trình Yên đến.

Trình Yên hiểu ý hoàng hậu là để nàng làm thuyết khách. Vừa rồi bán cho nàng một ân tình, lúc này không chỉ muốn nàng đi mà còn muốn giải quyết chuyện này một cách tốt đẹp.

“Nhi thần sẽ đến gặp Diệu Song.”

Lưu Cung Chính nhìn thấy Trình Yên đến, vội vàng hành lễ. Nghe nàng nói muốn gặp Trình Vân liền cau mày:

“Ngọc Thiến công chúa, chuyện này...”

“Là hoàng hậu bảo ta đến gặp Diệu Song.” Trình Yên nói.

Lưu Cung Chính nghe xong cũng không nói nhiều, để cho Trình Yên đi vào căn phòng giam giữ Trình Vân.

Trình Vân nhìn thấy Trình Yên, hai mắt mở to:

“Ngọc Thiến đường tỷ, ngươi tới cứu ta phải không? Ta muốn về, ta không muốn tiếp tục ở lại cái nơi quỷ quái này. Ngươi có thể cứu ta ra ngoài, đúng không?”

Trình Yên nhìn Trình Vân trải qua mấy ngày, Trình Vân đã gầy xuống rất nhiều. Nàng thở dài:

“Diệu Song, tại sao muốn hãm hại Thụy Vương? Nếu trước đó ngươi làm theo kế hoạch của ta, lúc này hai chúng ta đã không sao.”

“Ta... bọn họ nói có thể cứu phụ vương. Ta muốn cứu phụ vương ra ngoài, như vậy ta sẽ có nơi nương tựa.” Trình Vân bắt đầu lẩm bẩm. Trong đôi mắt to tròn đã không còn nhìn thấy hình ảnh của Trình Yên.

“Ngươi ngu lắm, ngươi biết không? Ngươi làm như vậy là đang đối đầu với phụ hoàng. Ta không quan tâm ngươi dựa theo ai, phụ hoàng vẫn khỏe mạnh, cho dù trăm năm sau ngươi giúp người kia đăng cơ kế vị thì đó cũng là chuyện của rất nhiều năm sau. Cần bao nhiêu năm? 10 năm? 20 năm? Phụ vương ngươi có thể sống lâu đến vậy không?” Những lời này của Trình Yên rất tàn nhẫn nhưng nàng không giận sao được? Nếu không phải Trình Vân thay đổi giữa đường, nàng sẽ không thất bại trong gang tấc, còn suýt chút nữa hại Cố Ly gặp nạn.

Trình Vân lui vào trong góc:

“Cho nên vẫn không được, đúng không? Ta làm thế nào cũng không cứu được phụ vương ra ngoài.”

“Diệu Song, ngươi ngoan ngoãn nghe lời, phụ hoàng sẽ sắp xếp một hôn sự tốt cho ngươi. Nhưng bây giờ ngươi phải nói ra toàn bộ sự thật, đừng vướng vào cuộc tranh đấu của các hoàng tử. Làm sao phụ vương ngươi bị giam cầm, ngươi đâu phải không biết?” Trình Yên vừa dụ vừa dọa để Trình Yên nói ra mọi chuyện.

Trình Yên ra ngoài thuật lại với Lưu Cung Chính những lời Trình Vân đã nói, Lưu Cung Chính nhíu mày:

“Ngọc Thiến công chúa, lời này trước đó Diệu Song quận chúa đã nói rất nhiều lần.”

“Xem ra đây là toàn bộ chuyện Diệu Song biết. Các ngươi hỏi cũng hỏi được gì. Ta sẽ đi bẩm lại với mẫu hậu tình huống của Diệu Song.” Trình Yên rời khỏi Cục Cung Chính, nhưng không đến Chiêu Dương Điện mà đi Lạc Nghệ Cung của Trần quý phi.

“Quý phi nương nương, bên cạnh tam hoàng huynh có người thuận tay trái, phải không?” Trình Yên thỉnh an xong liền đi thẳng vào vấn đề.

Trần quý phi nhớ lại, người thuận tay trái lúc nào cũng khiến người ta chú ý nhiều hơn. Đặc biệt là người thuận tay trái bàn tay phải thiếu ba ngón.

“La Phong, tay phải của hắn thiếu ba ngón tay.”

Trình Yên nghe Trình Vân nhắc tới một người thuận tay trái, nàng từng gặp qua người này cho nên mới đến đây nhắc nhở.

“Người bên cạnh tam hoàng huynh, ngài vẫn nên lưu ý. Quý phi nương nương, Ngọc Thiến xin phép cáo lui.”

Trình Yên tin lấy trí thông minh của Trần quý phi mới có thể dùng một đêm điều tra La Phong. Quả nhiên, chưa tới hai ngày, La Phong đã bị dẫn tới ngự tiền.

Tam hoàng tử Thạc Vương Trình Tuyên đưa phần khẩu cung cho La Phong. La Phong bị đại hoàng tử Tề Vương Trình Nghiêu mua chuộc, cùng Diệu Song liên thủ mưu hại Thụy Vương Trình Kiệt, sau đó giá họa cho Thạc Vương Trình Tuyên. Chính Duẫn Đế nổi giận, tìm Tề Vương đối chất, lúc ban đầu Tề Vương còn nói dối, nhưng sau đó lại bị từng câu từng câu của Thạc Vương hỏi đến á khẩu không trả lời được. Cuối cùng chỉ có thể nhận tội.

Trưởng công chúa vào cung nghe hoàng hậu nói về kết quả này, bùi ngùi:

“Tề Vương vốn là người trung hậu đàng hoàng, sao bây giờ lại trở thành người như vậy?”

“Trước đây các hoàng tử vẫn còn nhỏ tuổi, không nhiều tâm tư. Giờ đây trưởng thành, phong vương mở phủ, không còn ở trước mắt, tâm tư cũng lớn hơn. Lại có người dụng tâm xíu giục, sao còn tốt nữa? Tề Vương thân là trưởng tử nhưng bởi vì mẫu thân địa vị quá thấp nên hơn một nửa không có hi vọng thừa kế ngôi vị hoàng đế, hắn không vội sao được? Thụy Vương danh tiếng ngày càng tốt, Thạc Vương có đại nho trong triều khen ngợi, tính ngôi vị hoàng đế cũng không có phần của hắn, lần này một lần có thể lật đổ hai người, liệu hắn có thể không động tâm sao?”

Hoàng hậu và trưởng công chúa đều là người từng trải, bây giờ nhìn thấy huynh đệ trong nhà cuốn vào vòng tranh chấp, dường như trở thành vòng tuần hoàn của lịch sử, đau lòng không thôi.

“Các hoàng tử tranh đấu lại suýt chút nữa hại Cố Ly, lại hủy lễ cập kê của Tê Tê, là bổn cung quản trên dưới không nghiêm.” Trong lời hoàng hậu mang theo áy náy.

Trưởng công chúa vỗ vỗ lên tay an ủi hoàng hậu:

“Hoàng hậu, ta và ngài nhiều năm hoạn nạn giúp đỡ lẫn nhau, giờ đây nói chuyện này làm gì? Ly Nhi nàng có năng lực tự bảo vệ mình, chỉ là như vậy ta càng đau lòng thay cho nàng.”

Hoàng hậu cũng thuận theo:

“Đúng vậy, nữ tử mảnh mai vốn để người khác yêu thương che chở nhiều hơn. Bổn cung thấy Ly Nhi mạnh không ai bằng, rõ ràng có gương mặt xinh đẹp động lòng người nhưng lúc nào cũng vào vai một người bảo vệ. Có thể thấy cô nương này chịu rất nhiều khổ.”

Trong cung cô tẩu bàn chuyện, ngoài cung Cố Ly và Tần Tê dẫn theo ba Mễ chạy vào trong núi cách kinh thành mười mấy dặm nấu ăn dã ngoại.

Nguyên nhân bắt nguồn từ cuộc nói chuyện của Cố Ly và Tần Tê có nhắc đến khoảng thời gian bị sư phụ Giang Phong Mẫn vứt trong núi, chỉ có thể dựa vào săn bắt dã thú nướng ăn đỡ đói. Tần Tê nghe thấy liền chảy nước miếng, một hai đòi Cố Ly dẫn mình đi núi nấu ăn dã ngoại.

Trưởng công chúa và Tần Văn Bác nghe xong cũng không có ý kiến, phu phụ này bây giờ hoàn toàn bỏ mặc Tần Tê. Chỉ cần Tần Tê ở bên Cố Ly, họ không hề lo lắng chút nào.

Cho nên vạch xong lộ trình, ba Mễ bắt đầu bận rộn chuẩn bị đồ đạc. Cũng vì đường xa, Tần Tê lại khá ham chơi cho nên mấy người họ quyết định ở trong núi một đêm mới trở về. Điều này nếu để người bên ngoài nghe được nhất định kinh sợ muốn rớt cả cằm. Hai vị quận chúa dẫn theo ba nha hoàn cả đêm không về, chuyện lần trước truyền khắp kinh thành là một bài học. Nhưng phu phụ trưởng công chúa không quan tâm, Cố Ly và Tần Tê không quan tâm, vậy thì còn có vấn để gì?

Sau đó bọn họ chuẩn bị liều bạt, chuẩn bị đồ để nướng này nọ, quý nữ ra ngoài luôn phải chú trọng nhiều thứ. Đâu giống như trước đây Giang Phong Mẫn ném Cố Ly trên núi, chỉ cho nàng một thanh y kiếm và một đoản kiếm.

Nhớ tới đoản kiếm, Cố Ly lấy "Thương Ba" mà hoàng hậu ban cho nàng. Đoản kiếm này Cố Ly đã quan sát rất kỹ, là một binh khí tốt rất hiếm có. Chỉ là nhiều năm nằm yên trong võ, thiếu máu tươi bồi dưỡng cho nên thiếu đi một phần sát ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.