Quận Chúa Sủng Thê

Chương 57: Người được chọn [Hôm nay tỷ muốn làm gì?]



Cố Huyên nghe Cố Nhân nói xong mặt liền đỏ lên:

“Đại tỷ, ta... ta vẫn chưa muốn gả.”

“Muội muội ngốc, ngươi còn chưa nhìn ra tình cảnh của chúng ta bây giờ sao? Muội không còn nhỏ tuổi, nghe tỷ tỷ nói một câu, nhanh chóng gả đi.” Cố Nhân Cố Huyên hai người từ nhỏ tỷ muội tình cảm sâu đậm, nàng sắp xuất giá, ngược lại càng ngày càng lo lắng cho muội muội.

“Vậy... vậy cũng phải có nơi thích hợp.” Giữa tỷ muội với nhau không có lời gì không thể nói. Nàng không giống Cố Nhân tim đã có chủ. Trong lòng nàng không có ai, chỉ một lòng muốn gả vào dòng dõi cao quý.

“Ta sẽ kính nhờ nhị thẩm giúp ngươi lưu ý, chờ sau khi ta xuất giá có thể giúp muội xem thử. Huyên Nhi, sau này ngươi ở nhà, nghìn vạn lần phải tỉnh táo. Phụ thân một lòng lo nghĩ triều cục, không thể trông cậy. Mẫu thân bệnh như vậy cũng không thể. Ngươi phải tự mình chăm sóc bản thân, biết không?” Cố Nhân có dự cảm chẳng lành, luôn cảm giác Cố gia sẽ xảy ra chuyện.

“Đại tỷ, ta biết. Tỷ yên tâm đi.” Vành mắt Cố Huyên đỏ lên. Hai tỷ muội nhiều năm sống bên nhau, bất luận đối với người ngoài như thế nào thì chí ít giữa hai người vẫn rất thân mật.

Cửa căn phòng của Võ Tư Nhiên luôn khóa. Giờ đây bà ta rất điên, Cố Hạo Chi không dám để bà ta ra ngoài sẽ làm mình mất mặt. Bình thường chỉ có nha hoàn phụ trách đúng giờ đưa cơm đưa nước đến. Võ Tư Nhiên trước sau cứ mơ mơ hồ hồ, dường như đang trong một giấc mộng không bao giờ tỉnh lại. Trước mắt bà ta luôn xuất hiện vài người bà ta không thích. Bọn họ có người đã chết, có người còn sống. Chẳng hạn như bây giờ, trước mắt của bà ta nhìn thấy Cố Ly.

“Ngươi lại xuất hiện, nhưng sao lại như vậy? Ta biết ngươi là ảo giác của ta, ta không sợ ngươi! Ha ha ha, ta không sợ ngươi!” Bà ta vừa cười vừa giơ tay bắt lấy, nhưng khi bắt được Cố Ly lại giống như làn khói biến mất.

Lần này bà ta bắt được nhưng Cố Ly không biến mất, ngược lại cười cười nhìn bà ta.

“Sao lại như vậy?” Võ Tư Nhiên hoang mang, bà ta lui về sau mấy bước ngã ngồi trên ghế.

“Bà vẫn chưa hiểu ra à? Ta không phải ảo giác của bà.” Cố Ly đi đến phía trước, ngồi xuống đối diện bà ta: “Ta cố ý đến thăm bà.”

“Ngươi đến làm gì? Đến xem dáng vẻ thảm hại của ta?” Võ Tư Nhiên nhìn Cố Ly đầy cảnh giác.

Cố Ly lắc đầu: “Ta tới giúp bà.” Nhìn thấy Võ Tư Nhiên không tin, nàng bèn hỏi lại: “Bà không cảm thấy lúc này đầu óc của bà thanh tỉnh hơn rất nhiều à?”

Võ Tư Nhiên sửng sốt, cẩn thận suy nghĩ lại thì quả thật đã không còn cảm giác mơ hồ:

“Là ngươi làm?”

“Là ta.” Cố Ly cười nói: “Người hạ độc bà là ta, người giúp bà giải độc cũng là ta.”

“Ngươi... ngươi muốn thế nào?” Võ Tư Nhiên có thể lý giải việc Cố Ly hạ độc mình, lại không rõ tại sao phải giúp mình giải độc. Chẳng lẽ cắn rứt lương tâm? Sao có thể?

“Cố Nhân sắp thành thân, bà là mẫu thân không thể mang dáng vẻ hiện tại sẽ khiến này đau lòng. Tuy ta hận bà nhưng không hận Cố Nhân.” Cố Ly đứng lên: “Ta cho bà nửa tháng tỉnh táo, bà tự giải quyết cho tốt đi.” Nói xong nàng cũng không chờ Võ Tư Nhiên mở miệng, đẩy cửa sổ bay người lên nóc nhà rời khỏi.

Võ Tư Nhiên sững sờ nhìn cửa sổ, một lúc lâu mới kịp phản ứng. Mặc dù lời Cố Ly nói có phải là sự thật hay không, bà cũng phải đích thân vì nữ nhi xử lý hôn sự.

Võ Tư Nhiên bất ngờ tỉnh táo làm cho trên dưới Cố gia đều không khỏi ngạc nhiên. Trong chuyện này mỗi người một tâm trạng khác nhau. Hai tỷ muội Cố Nhân Cố Huyên mừng chảy nước mắt, nhị phu nhân Cố gia thì tất nhiên không được tốt. Lúc Võ Tư Nhiên bị điên, quyền hành quản lý Cố gia đều rơi vào tay bà. Điều này làm cho bà suốt một khoảng thời gian dài luôn im hơi lặng tiếng không dám thể hiện lúc này có đất dụng võ. Bây giờ Võ Tư Nhiên bất ngờ tỉnh táo lại, bà không còn được quyền đó, một lần nữa trở về tiểu viện của mình, tiếp tục lặng tăm.

Bất ngờ nhất vẫn là Cố Hạo Chi. Hắn từng mời thái y đến xem bệnh điên của Võ Tư Nhiên, thái y đều nói không có cách nào chữa trị, giờ đây Võ Tư Nhiên thanh tỉnh một cách thần kỳ. Mấy hôm trước hắn vừa thu một tiểu thiếp, mỗi đêm đều có mỹ nhân kề bên đọc sách* quả thật tình cảm mặn nồng. Võ Tư Nhiên sau khi nghe nói lại cũng không cãi, chỉ là mấy ngày sau, thi thể của tiểu thiếp được người ta phát hiện ở cái giếng cạn hậu viện.

*Câu gốc là 红袖添香 /hồng tụ thiêm hương/: ý chỉ thư sinh có thiếu nữ xinh đẹp kề bên đọc sách.

Cố Hạo Chi đau lòng không thôi, cãi nhau một trận lớn với Võ Tư Nhiên. Võ Tư Nhiên lại cười, lạnh lùng nói:

“Trước đây ngươi đến nhà ta cầu thân đã từng nói những gì, còn nhớ không?”

Cố Hạo Chi đương nhiên nhớ rõ. Trước đây Võ Du Nhiên trưởng nữ của Võ Ninh hầu phủ đã tiến cung làm phi. Hắn vì để cưới được thứ nữ Võ gia Võ Tư Nhiên nên hứa hẹn tuyệt không cưới thiếp, vì câu nói này hắn không thể lấy thêm Diêu Sơ Tuyết, vì câu nói này nhiều năm qua trong phòng của hắn ngay cả một nha đầu thông phòng cũng không có. Nam nhân đều ham sự mới mẻ, hắn cũng từng đứng núi này trông núi nọ nhưng lúc động tâm thì cũng chỉ có thể thở dài. Cho nên lúc xác định Võ Tư Nhiên không có cách nào thanh tỉnh thì hắn vội đưa nha hoàn hắn đã sớm nhìn trúng vào phòng, nào ngờ Võ Tư Nhiên thanh tỉnh lại, hơn nữa quả quyết hạ thủ người của hắn.

*Nha đầu thông phòng: ngày xưa trên danh nghĩa là tỳ nữ theo nữ chủ nhân cùng hồi môn đến nhà trai, thực tế người này là cơ (có thể là ả đào, kỹ nữ), thiếp (vợ nhỏ). Trong “Lưu Tâm Vũ vạch trần Hồng Lâu Mộng” có nói đến, lấy Bình Nhi làm ví dụ, nha đầu thông phòng chính là lúc phu phụ (vợ chồng) chủ tử làm chuyện phòng the thì người này chẳng những có thể ở bên hầu hạ, mà còn có thể dưới sự lưu ý của chủ tử, cùng nhau làm chuyện đó.

Cố Hạo Chi nổi giận trong lòng cũng không dám tranh cãi tiếp với Võ Tư Nhiên, việc trong nhà nếu truyền ra ngoài sẽ không tốt cho quan danh của hắn.

Trong triều đình, sứ đoàn Lăng quốc đưa ra hình thức dùng võ công lập quốc của Lăng quốc, muốn lấy một nữ tử biết võ công để hòa thân. Yêu cầu này trước nay chưa từng có, khiến Chính Duẫn Đế cảm thấy hứng thú.

Phủ An Quốc Công, tả tướng Tần Văn Uyên và Tần Văn Bác đang suy đoán ý đồ của Lăng Quốc.

“Nữ tử biết võ công ta thấy tiểu thư quan gia khắp cả kinh thành có được mấy người?” Tần Văn Bác hỏi.

Trong tay Tần Văn Uyên cầm một danh sách thống kê các quan viên dưới trướng dâng lên:

“Thêm cả vị kia nhà đệ cũng chỉ bảy người.”

Tần Văn Bác nhận lấy danh sách, xem qua:

“Ngay cả Ngọc Thiến công chúa cũng tính vào?”

“Cũng chỉ là tính mà thôi, nghe ý của hoàng thượng sẽ không chọn Ngọc Thiến công chúa đi hòa thân. Vị kia nhà ngươi cũng không.” Tần Văn Uyên nói.

“Đó là lẽ đương nhiên, Ly Nhi là của Tê Tê.” Dáng vẻ kiêu ngạo của Tần Văn Bác y hệt Tần Tê. Tính ra cũng chỉ có năm, năm vị cô nương này đa phần đều xuất thân từ gia đình Võ tướng, phụ thân và huynh dạy dỗ mới có thể biết võ công.”

“Đệ cảm thấy người của Lăng Quốc đã chọn được người chỉ là không tiện nói thẳng ra mà thôi.” Tần Văn Bác khép danh sách lại, nói.

“Ngươi đoán là ai?” Tần Văn Uyên cũng nghĩ đến ý này.

Tần Văn Bác dùng ngón tay gõ lên bàn: “Đệ đoán là Vệ gia.” Vệ quốc công phủ là thế gia Võ tướng, trong danh sách này có ba vị tiểu thư.

“Vị tiểu thư nào của Vệ gia?” Tần Văn Uyên tiếp tục hỏi.

“Cái này làm sao đoán được?” Tần Văn Văn bị hỏi khó.

Tần Văn Uyên không nói chuyện, cầm bút viết lên giấy một chữ, giơ lên cho đệ đệ xem

“Kỳ?” Hai hàng lông mày của Tần Văn Bác giãn ra: “Đại tiểu thư Vệ gia?”

“Về hỏi thử vị kia nhà đệ xem, nàng biết rất nhiều chuyện.” Tần Văn Uyên thần thần bí bí nói.

Cố Ly sau khi rời khỏi Cố gia liền đến Túy Tiên Lâu, trong gian phòng lầu hai, Tần Tê đang nói chuyện phiếm với Vệ Hàm Kỳ, nhìn thấy Cố Ly trở về liền gọi: “Ly tỷ tỷ” sau đó đến ngồi bên cạnh Cố Ly.

Vệ Hàm Kỳ nhìn hai người trước mắt không hề cấm kỵ thể hiện tình cảm, chỉ lắc đầu nói:

“Hai vị quận chúa, ta vẫn còn ngồi ở đây.”

Tần Tê gật đầu:

“Kỳ tỷ tỷ, nên nói chuyện của tỷ rồi.”

Hôm nay ba người hẹn nhau ở chỗ này, chính là để nghe Vệ Hàm Kỳ giải thích.

Vệ Hàm Kỳ xuất thân từ Võ gia, cũng không gượng ép như các tiểu thư trong kinh thành, nàng nhấp một ngụm trà, chậm rãi kể về chuyện của nàng và tam hoàng tử Lăng Quốc-Giang Việt Hiên.

Hai năm trước, Vệ Hàm Kỳ đến tuổi cập kê, phụ thân nàng thực hiện lời hứa với nàng, dẫn nàng đến trước biên ải. Đối với một người từ nhỏ đã hướng về biên ải như Vệ Hàm Kỳ mà nói đó là một lễ cập kê tuyệt vời nhất. Ở biên ải, mỗi ngày nàng đều trải qua rất vui vẻ. Dù biên ải không thể so với kinh thành, điều kiện rất gian khổ, nàng lại hoàn toàn không e ngại. Mỗi ngày đều trà trộn vào trại lính, chơi quên cả trời đất. Thậm chí có một lần ngoài thành khai chiến, nàng cũng mặc y phục quân binh xen lẫn vào trong quân binh rời thành chém giết. Đó là lần đầu tiên nàng tự mình cảm nhận được sự tàn khốc và đẫm máu của chiến tranh. Sau khi trở về nàng bị phụ thân nghiêm phạt, phải lên ngọn núi ngoài thành hái một loại thảo dược gọi là Vọng hỏa dùng để cứu chữa người bệnh. Nàng mang theo đồ đạc đã chuẩn bị ra khỏi thành lên núi. Ở trên núi, nàng cứu được một người, chính là Giang Việt Hiên-tam hoàng tử Lăng Quốc.

Giang Việt Hiên cũng ra ngoài chơi. Tuy Lăng Quốc không tiếp giáp Minh Tịch Quốc nhưng ra khỏi biên cương Lăng Quốc đến biên ải của Minh Tịch cũng không xa. Giang Việt Hiên ra ngoài săn thú, lại vượt qua cửa khẩu giao chiến. Hắn bị cuốn vào một nhóm đánh nhau, bị quân binh hai bên truy sát, liều mạng chạy lên núi.

Lúc đó Vệ Hàm Kỳ không biết thân phận của hắn, chỉ đem hắn giấu vào một sơn động. Từ đó về sau mỗi ngày mượn danh nghĩa đi hái thảo dược mang theo đồ ăn và thảo dược đến thăm hắn. Mãi cho đến một ngày, nàng quay trở lại thì hắn đã rời đi.

Một năm sau, lúc Vệ Hàm Kỳ điều quân trở về đi ngang qua Lăng Quốc lại bị người vây, bắt giữ, bị dẫn đến một trang viên. Khi nhìn thấy người kia mới phát hiện hắn chính là người mình đã cứu một năm trước. Thân phận của Giang Việt Hiên bị bại lộ, hắn muốn giữ nàng lại, gả cho hắn nhưng không ngờ dù thế nào Vệ Hàm Kỳ cũng không đồng ý. Hắn cũng không nói gì, giữ nàng ở lại năm ngày nhưng không thấy nàng hồi tâm chuyển ý liền thả nàng đi.

Ba tháng trước, Giang Việt Hiên lén lẻn vào kinh thành tìm Vệ Hàm Kỳ, mở lời muốn Vệ Hàm Kỳ gả cho hắn. Vệ Hàm Kỳ vẫn từ chối nhưng chính nàng biết, trái tim của nàng thật ra đã chất chứa gã nam nhân bá đạo vô lý này. Lần kia gặp phải Giang Việt Hiên bị truy sát, nàng liều mạng tương trợ mới giúp hắn ra khỏi kinh thành, vì thế nàng ở nhà dưỡng bệnh một tháng.

Chuyện cũ nói chỉ đơn giản như vậy nhưng Cố Ly biết Vệ Hàm Kỳ tất nhiên đã bỏ qua rất nhiều chi tiết. Hai người này có thể sống chết hẹn thề thì phải trải qua rất nhiều chuyện.

“Giờ ngươi định làm gì?” Cố Ly hỏi.

“Ta...” vừa rồi Vệ Hàm Kỳ nói về những chuyện kia rất bình tĩnh, trái lại khi hỏi về dự định thì có chút do dự: “Ta cũng không biết.”

“Kỳ tỷ tỷ, vì sao không gả cho hắn?” Tần Tê vẫn chưa hiểu. Nàng thấy được hai người này yêu thương lẫn nhau vậy tại sao không bên nhau?

Vệ Hàm Kỳ thở dài:

“Quận chúa, ta là thế hệ sau của Vệ quốc công phủ sẽ vì Minh Tịch trấn thủ biên ải. Vệ gia có một gia quy bất thành văn: nữ nhi Vệ gia không được gả đi nước khác. Chính là vì nếu có một ngày Minh Tịch cùng nước đó khai chiến, Vệ gia sẽ trong thế khó. Ta là trưởng nữ của Vệ gia theo lý nên tuân thủ gia quy.”

“Phép tắc là chết, người là sống.” Tần Tê nói: “Kỳ tỷ tỷ, chuyện này nếu như hoàng đế cữu cữu hạ chỉ, nhà tỷ có phản đối được không?”

“Chuyện này...” Vệ Hàm Kỳ biết nếu có thánh chỉ tất nhiên sẽ phụng mệnh hành sự: “Người của Vệ gia sẽ theo hoàng mệnh phụng sự, không phản đối.”

“Vậy thì tốt! Chuyện này ta đi nói với hoàng đế cữu cữu.”

“Nhưng...” Vệ Hàm Kỳ cũng không thể nói rõ mình muốn hay không muốn ngăn cản, chẳng qua nàng cảm thấy không nên làm như vậy.

Rốt cuộc Cố Ly cũng mở miệng:

“Vệ đại tiểu thư, ta chỉ hỏi người một câu, người có nguyện ý gả cho Giang Việt Hiên không?”

Vệ Hàm Kỳ đỏ mặt: “Ta đương nhiên nguyện ý gả cho hắn. Nhưng ta không muốn gả cho thân phận của hắn.” Cuối cùng nàng cũng biết tại sao mình do dự, nàng không muốn cuốn vào tranh đấu trong cung đình.

“Vậy ngươi yên lòng để hắn bị công kích mọi phương* sao?” Cố Ly hỏi

* Câu gốc là 明刀暗箭 /minh thương ám tiễn/: đả kích ngấm ngầm hay công khai (rơi vào tình thế ngặt nghèo, chỗ nào cũng bị công kích)

Vệ Hàm Kỳ ngẩng đầu nhìn Cố Ly, từ trong đôi mắt bình thản không gợn sóng của đối phương nhìn thấy gương mặt lo lắng của chính mình. Đúng vậy, chẳng lẽ nàng yên lòng để hắn một mình đối mặt với nguy hiểm sao?

“Ta hiểu.” Cuối cùng Vệ Hàm Kỳ cũng hạ quyết tâm, nàng nói với Tần Tê: “Quận chúa, làm phiền ngài bẩm rõ tình huống với hoàng thượng, ta nguyện ý đến Lăng Quốc hòa thân.”

“Dạ.” Tần Tê thấy sắc mặt của Vệ Hàm Kỳ lộ ra vẻ thoải mái, nàng hiểu Vệ Hàm Kỳ đã nghĩ thông suốt. Nàng đương nhiên mừng khi thấy người có tình trở thành thân thuộc.

Năm ngày sau, Chính Duẫn Đế hạ chỉ phong Vệ Hàm Kỳ trưởng nữ Vệ gia làm Gia Ninh quận chúa, gả đi xa đến Lăng Quốc hòa thân, do Vệ Hàm Kỳ hòa thân có công với xã tắc, đặc biệt hạ chỉ phong phụ thân của Vệ Hàm Kỳ làm An Bình Hầu.

Lại năm ngày trôi qua, đoàn sứ giả Lăng Quốc rời kinh. Cố Ly và Tần Tê vào đêm trước đó đến gặp Vệ Hàm Kỳ. Lần này có thể thúc đẩy hôn sự này, Vệ Hàm Kỳ rất cảm kích hai người.

“Toại An quận chúa, ngươi phải chú ý Thụy Vương.” Nhân lúc Tần Tê đi ngoài, Vệ Hàm Kỳ nhỏ giọng nói.

Cố Ly nhướng mày:

“Thụy Vương?”

Vệ Hàm Kỳ gật đầu:

“Trong kinh thành có lời đồn, Cố gia để ngươi nhận tổ quy tông là bởi vì Thụy Vương nhìn trúng ngươi, muốn thu ngươi làm trắc phi, tuy ta không biết rõ vì sao Thụy Vương chậm chạp chưa có hành động nhưng ta có thể xác đinh, lời đồn này không có lửa thì làm sao có khói.”

Cố Ly đến kinh thành được mấy tháng, chỉ ở buổi yến hội cập kê của Tần Tê mới gặp được Thụy Vương một lần, kết quả còn dứt khoát đánh hắn bất tỉnh, nàng chưa từng nghĩ tới mình sẽ có quan hệ gì với Thụy Vương.

“Nói chung ngươi chú ý là được.” Vệ Hàm Kỳ cũng không tiện nhiều lời vì lúc này Tần Tê đã trở lại.

“Đa tạ.” Hai nữ tử nhìn nhau cười, hoàn toàn không cần nói.

Một tháng sau khi sứ đoàn Lăng Quốc rời đi trong kinh thành có hai hỉ sự lớn. Một là Thụy Vương Trình Kiệt lấy Cố Nhân trưởng nữ Cố gia làm trắc phi. Một chuyện khác là Đoan Vương Trình Minh lấy Giang Niệm Vi Hi La công chúa của Lăng Quốc làm Chính phi. Hai chuyện này đều là hôn lễ hoàng thất, tất nhiên sẽ làm chuyện vui này thật long trọng.

Xế chiều mùng hai, Cố Ly và Tần Tê đi tới Cố gia thêm trang cho Cố Nhân. Viêm độc trên người Tần Tê một tháng qua không có tái phát, lại thêm một cái đầu tháng, Cố Ly vẫn không dám lơ là nhưng thấy dáng vẻ của Tần Tê không hề có dấu hiệu phát tác.

Hai người đến cửa lớn Cố gia liền có nha hoàn đến dẫn đường. Làm nữ nhi Cố gia Cố Ly cũng không quá phận, trước khi thêm trang cho Cố Nhân nàng đi đến Hoa Vinh Trai thăm lão phu nhân.

Hoa Vinh Trai đã sớm không còn náo nhiệt như trước. Sau khi lão phu nhân bị bệnh, ban đầu mọi người còn kiên trì đến thỉnh an, sau này dần dần không đến nữa.

Viên ma ma thấy Cố Ly đi vào, bà ta sợ đến tay run run, chén thuốc trong tay suýt chút nữa rơi xuống đất: “Ly... Ly tiểu thư... không phải... Toại An quận chúa...” Viên ma ma nói năng lộn xộn đến thỉnh an Cố Ly, Cố Ly xua tay: “Viên ma ma, ta có vài lời muốn nói cùng tổ mẫu.”

Viên ma ma liếc nhìn lão phu nhân, lại nhìn Cố Ly sau đó cúi đầu đi ra.

Cố Ly bảo Tần Tê ngồi bên cạnh cửa sổ tự mình chơi, còn nàng ngồi xuống cái ghế nhỏ vừa rồi Viên ma ma lấy.

Lão phu nhân nằm trên giường đã già nua không tả nổi. Vốn dĩ trước đây mái tóc vẫn còn đen tuyền phát sáng bây giờ đã thành hoa râm. Lúc này bà ta nằm trên giường không nhúc nhích, chỉ mở to đôi mắt rõ ràng có chuyện muốn nói.

“Tổ mẫu, cháu gái đến thăm ngài.” Cố Ly cầm khăn bên cạnh giúp lão phu nhân lâu nước miếng bên miệng: “Trong khoảng thời gian này ngài sống thế nào? Ngài xem, cháu gái cũng không tệ, đó cũng là nhờ phúc của ngài. Nếu như ngài không cầu cháu gái trở về, cháu gái cũng không trở lại Cố gia, nếu ngài không vọng tưởng gả cháu gái đi thì cháu gái cũng không xin trưởng công chúa giúp đỡ, cũng không được trưởng công chúa nhận làm nghĩa nữ, trở thành quận chúa. Tổ mẫu, ngài muốn ta gả cho Thụy Vương đúng không?” Cố Ly chậm rãi nói, ánh mắt luôn chú ý đến biến hóa từ ánh mắt của lão phu nhân. Quả nhiên, ngay khi nàng nói ra câu này, ánh mắt của lão phu nhân mở to hơn: “Đáng tiếc, bây giờ ta đã là quận chúa, danh phận trắc phi không đủ cho ta. Nhưng ngài cũng đừng thương tâm. Cháu gái không thể gả qua đó, hơn nữa Cố Nhân ngày mai sẽ gả vào Thụy Vương phủ rồi, ngài chắc vui lắm.”

Lão phu nhân hít thở dồn dập hơn, rõ ràng cho thấy cảm xúc lên xuống quá lớn. Cố Ly ân cần thay bà ta thuận khí: “Ngài đã như vậy rồi còn có gì uất ức trong lòng? Ngài nên chú ý giữ gìn sức khỏe, Cố gia mà ngài coi trọng vẫn chưa sụp đổ đâu.” Giọng của nàng nhẹ nhàng, rất giống như một người cháu gái nói chuyện bên tai tổ mẫu của mình, nhưng lão phu nhân nghe thấy mỗi một câu đều như rắn độc sinh sôi quấn lấy bà.

Lúc hai người ra khỏi Hoa Vinh Trai, Tần Tê hỏi:

“Ly tỷ tỷ, vừa rồi tỷ nói Cố lão phu nhân muốn gả tỷ cho Thụy Vương là sao?”

Cố Ly cười nói:

“Chỉ là lời đồn, ta vốn không chắc chắn, nhưng vừa rồi...”

“Đã xác định?” biểu hiện trên mặt của Tần Tê trở nên xấu xa.

Cố Ly gật đầu, để xem con thỏ nhỏ sẽ có phản ứng gì.

Tần Tê hừ một tiếng: “Người của Cố gia quá đáng ghét!” nàng ôm lấy cánh tay Cố Ly: “Ly tỷ tỷ là của muội, không cho ai cả!”

Cố Ly suýt chút nữa bật cười, nàng vội che miệng mình, duy trì dáng vẻ của tiểu thư khuê các:

“Của muội, đều là của muội.”

Nhận được cam đoan của Cố Ly, Tần Tê vẫn tức giận không yên. Cố gia, nàng chưa từng lưu lại một chút ấn tượng tốt nào.

Hai người củng nhau đến Lăng Sương Cư của Cố Nhân, lúc này Lăng Sương Cư đã giăng đèn kết hoa, bầu không khí rất vui vẻ. Cố Nhân ngồi trong phòng của mình, một đám phu nhân tiểu thư vây lấy nàng trò chuyện, Trên chiếc bàn vuông ở gian ngoài đặt đủ loại lễ vật thêm trang, đầy cả một bàn chất thành một đống.

Cố Ly và Tần Tê vào cửa, đa số đều phải hành lễ với các nàng, bao gồm cả Cố Nhân.

“Phụng An quận chúa, Ly tỷ, cuối cùng hai người cũng đến.” dáng vẻ của Cố Nhân rất ngạc nhiên.

“Chuyện vui của ngươi, sao ta có thể không đến?” Cố Ly nói xong cùng Tần Tê đưa lễ vật thêm trang đặt lên bàn trước mặt Cố Nhân.

“Hai vị quận chúa tặng gì nhỉ?” Bên cạnh có vị tiểu thư tò mò đến gần xem.

Cố Ly tặng một cặp trâm cài đầu long phụng. Đây là đồ trong cung ban thưởng, tất nhiên không phải đồ tầm thường. Mặc dù lễ vật không nhiều nhưng rất quý. Mấy người kia líu ríu lấy làm lạ, cũng xuýt xoa Toại An quận chúa ra tay hào phóng. Tần Tê tặng một hòn đá nhỏ, các vị tiểu thư nhìn tới nhìn lui cuối cùng có một người nhận ra đây là khối đá Hoàng Điền, là chất liệu khắc ấn rất tốt. Mọi người cảm thấy khó hiểu nhưng Cố Nhân lại hiểu, Thụy Vương thích khắc ấn nên thường sưu tầm rất nhiều loại đá quý hiếm. Món quà này tặng cho Thụy Vương, Thụy Vương sẽ thích.

*Đá Điền Hoàng hay gọi tắt là “Điền Hoàng”, được khai thác từ trong một lớp phù sa sâu hai mét dưới ruộng lúa ở xã Thọ Sơn, thành phố Phúc Châu, có màu vàng nên được đặt tên như vậy. Thường dùng làm các loại con dấu.

“Đa tạ quận chúa, Ly tỷ.” Cố Nhận nhận lấy, nhất là đá Điền Hoàng cố ý sai nha hoàn đem cất cẩn thận.

Tặng xong, Cố Ly nhìn cả phòng ầm ĩ hò reo, nàng không muốn ở lâu, kéo theo Tần Tê rời đi. Lúc ra cửa đúng lúc gặp phải đại phu nhân Võ Tư Nhiên đang đi vào. Hai bên vừa thấy mặt, Võ Tư Nhiên giống như nhìn thấy quỷ, lui ra sau, Cố Ly chỉ cười cười:

“Đại phu nhân, hãy quý trọng thời gian của bà.”

Mãi cho đến khi Cố Ly rời đi, Võ Tư Nhiên mới hoàn hồn, bà siết chặt khăn tay, làm sao để diệt trừ nha đầu này? Sau khi bà ta tỉnh táo lại, mỗi ngày đều suy nghĩ chuyện này, nghĩ đến mức đau óc.

Sau khi ra khỏi Cố gia, lên xe ngựa, Tần Tê hỏi:

“Ly tỷ tỷ, dáng vẻ của đại phu nhân rất sợ tỷ.”

“Nàng làm nhiều chuyện đuối lý.” Cố Ly thấy sắc trời không còn sớm, hỏi ý kiến của Tần Tê sau đó dẫn theo Tần Tê đi Tâm Nguyệt phường.

Lúc này Tâm Nguyệt phường đã mở rộng buôn bán, Nhạc Như Tâm ngồi trong phòng của mình trang điểm cho mình.

“Tâm di!” Tần Tê ở ngoài cửa miệng ngọt ngào gọi.

Nhạc Như Tâm quay đầu qua nhìn thấy Cố Ly và Tần Tê đứng ở cửa, vội nói:

“Còn không mau vào trong, đứng ở cửa làm gì?”

“Đêm nay Tâm di thật xinh đẹp!” Tần Tê tính tình trẻ con, liếc mắt đã thấy Nhạc Như Tâm đã trang điểm tỉ tỉ.

Nhạc Như Tâm yêu thương nhìn Tần Tê:

“Đêm nay Tâm di muốn lên đài.”

“Dạ?” Tần Tê mở to mắt: “Con vẫn chưa được thấy Tâm di lên đài biểu diễn.”

Nhạc Như Tâm cười cười, chỉ là trong nụ cười này đa phần chua chát: “Ngày này hai mươi năm trước, ta và Sơ Tuyết lần đầu lên đài biểu diễn. Lần đó chúng ta diễn tấu một tổ khúc gọi là Lưu ly dạ.” Dường như trước mắt Nhạc Như Tâm tái hiện lại đêm sôi nổi đó. Nhạc Như Tâm đàn đàn tranh, Diêu Sơ Tuyết đàn tỳ bà, hợp tấu của hai người châu liền bích hợp*, nhận được sự ủng hộ của cả sảnh đường.

*Ý chỉ sự ăn ý, cân xứng giữa hai người

Khi đó hai tỷ muội từng mở tưởng có một ngày tìm được người trung hậu đàng hoàng gả cho hắn, giúp hắn dạy con, đến già có thể cùng ngồi tâm sự thuở còn trẻ. Ai có thể ngờ hai mươi năm trôi qua, Diêu Sơ Tuyết đã sớm chôn sâu dưới đất, mà nàng, cũng không nghĩ gả cho người.

“Tâm di, con và người hợp tấu.” Cố Ly hiểu Nhạc Như Tâm thất thần là đang nghĩ tới mẫu thân của mình. Mặc dù mẫu thân đã mất nhưng để cho nàng đuổi kịp chỉ có thể là sắp xếp của mẫu thân.

“Nhưng... con biết đàn Lưu ly dạ sao?” Đây là tổ khúc, không phải nhất thời có thể luyện.

Cố Ly cười: “Văn sư phụ đã dạy con.” Văn Huyền Ca quả thật đã dạy nàng, chỉ là dạy một mình nàng. Văn Huyền Ca nói "Lưu ly dạ" là khúc mà mẫu thân Diêu Sơ Tuyết của nàng thành danh, nàng phải biết.

“Thật sao?” Nhạc Như Tâm kích động, đêm nay nàng vốn nghĩ chỉ mình nàng diễn tấu, các cô nương đàn tỳ bà trong phương không ít nhưng có thể theo kịp tài nghệ đàn đàn tranh của nàng lại tìm không ra. Tri âm khó tìm, nàng không ép buộc, không nghĩ tới hôm nay Cố Ly đến còn biết đàn Lưu ly dạ. Diêu Sơ Tuyết, là nàng an bài phải không? Nhạc Như Tâm lặng lẽ hỏi thầm trong lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.