Quận Chúa Sủng Thê

Chương 60: Thế tử [Ngươi nói thêm một tiếng ta phế cánh tay của ngươi]



Nhìn thấy dáng vẻ của Võ Tư Nhiên, Cố Huyên mở lời:

“Đại phu nói không còn cách nào, chỉ có thể chăm sóc như vậy, hoặc ngày nào đó mẫu thân sẽ tỉnh táo lại, giống như trước đây.”

Cô Nhân biết trước đây mẫu thân mình tỉnh táo là do Cố Ly làm, lẽ nào chỉ có Cố Ly mới có cách? Nhưng nàng đắc tội Cố Ly đến mức kia, Cố Ly không giết nàng là may rồi, hà cớ gì sẽ giúp nàng: “Muội chăm sóc tốt cho mẫu thân. Hôn sự của muội ta sẽ lưu ý, có thể gả liền nhanh chóng gả đi.” Cố Nhân cảm giác được Cố gia suy bại. Thế gia trăm năm giờ đây ngay cả chủ mẫu đương gia cũng không có, còn ra thể thống gì.

“Ta biết. Đại tỷ, ngươi nhất định phải chăm sóc tốt bản thân. Bây giờ Thụy Vương vẫn chưa có con, chờ ngươi sinh con cho Thụy Vương, địa vị của ngươi sẽ vững chắc.” Cố Huyên cảm thấy Lương Cầm Trăn vẫn chưa thấy động tĩnh, đó là cơ hội tốt.

Cố Nhân cười chua chát: Sinh con? Đến lúc này nàng vẫn còn là tấm thân trong trắng, làm sao sinh con? Thụy Vương không có cách nào cùng nàng viên phòng. Không phải là không muốn mà là không thể. Bây giờ nàng nghi ngờ Lương Cầm Trăn lâu như vậy chưa hoài thai là vì nguyên nhân này. Chỉ là lời này nàng không thể hỏi.

“Đại tỷ, rốt cuộc ngươi làm sao vậy? Ta cảm giác ngươi rất lạ.” Hai tỷ muội sớm chiều ở chung, Cố Huyên nhìn ra Cố Nhân chỉ miễn cưỡng vui cười.

“Thì chỉ vì lo lắng trong nhà. Mẫu thân như vậy, sao ta có thể vui vẻ?” Cố Nhân qua loa nói.

“Chuyện này cũng không còn cách nào khác. Đại tỷ ở Thụy Vương phủ, tự mình bảo trọng. Bên này thật sự không còn thế lực gì nữa.” Cố Huyên nghĩ Cố Nhân không còn chỗ dựa từ Cố gia, những ngày tháng Cố Nhân ở Thụy Vương phủ sẽ không được tốt lắm.

Hai tỷ muội hàng huyên rất nhiều, bất tri bất giác đã đến xế chiều, cũng đến lúc hồi phủ. Trên xe ngựa, Có Nhân nắm chặt khăn trong tay, nghĩ đến bản thân chỉ là cưới gả trên danh nghĩa, trái tim không khỏi lạnh giá từng cơn.

Cố Ly lộ mặt trong Tâm Nguyệt phường dẫn tới chấn động. Trong kinh thành có rất nhiều người bắt đầu tìm kiếm nữ tử thần bó này. Tâm Nguyệt phường mỗi ngày đều hết chỗ, vô số người vắt óc suy đoán manh mối về Cố Ly.

Nhạc Như Tâm đã ra lệnh tử, ai dám tiết lộ thân phận của Cố Ly liền bị đuổi khỏi phường. Trong phường, các cô nương đa phần đều sống trong phường, không dám cãi ý của Nhạc Như Tâm, thế nhưng có vài gã sai vặt nổi lên suy nghĩ lệch lạc.

Lục Thượng, Trung Đức Hầu phủ thế tử luôn yêu thích quyến luyến Nhạc phường tửu quán, đối với mỹ nhân luôn bám lấy không tha. Cũng chính từ ngày đó nhìn thấy Cố Ly ở trên đài hào quang tỏa ra bốn phía thì không có tâm trạng uống trà ăn cơm*, mất hồn mất vía, cả ngày cứ canh giữ ở trong Tâm Nguyệt phường với mong muốn một lần gặp lại mỹ nhân. Cuối cùng, thủ hạ của hắn dùng năm mươi lượng bạc mua chuộc được tin tức về thân phận của Cố Ly từ trong miệng một gã sai vặt.

*Đối với người Trung Quốc trà là thứ quan trọng không thể thiếu trong một số lễ nghi và cuộc sống hàng ngày.

“Toại An quận chúa?” Lục Thượng cau mày. Chuyện của Cố Ly hắn từng nghe qua, một nữ tử không rõ lai lịch, bỗng dưng xuất hiện ở kinh thành, đầu tiên là nhận tổ quy tông, trở lại Cố gia vọng tộc trăm năm, trở thành tiểu thư của Cố gia. Sau này lại nhờ vào quan hệ tốt với Phụng An quận chúa tiến vào phủ trưởng công chúa. Không thể không nói, Cố Ly leo lên vị trí đó cũng là một đoạn truyền kỳ.

Lục Thượng từng vài lần nghe qua tên Cố Ly nhưng chưa từng thấy qua, chỉ nghe truyền gương mặt Cố Ly rất xinh đẹp, có thật là nghiêng nước nghiêng thành không? Suy nghĩ đó trong đầu hắn nhen nhóm không yên, dù sao hắn cũng muốn nghĩ cách nhìn thấy người tài giỏi xinh đẹp kia. Trải qua nghe ngón, hắn biết được Cố Ly thường xuyên ra ngoài, muốn gặp người cũng không quá trắc trở. Vì vậy hắn dẫn theo hai gã tùy tùng canh ở trong ngõ hẻm đối diện phủ trưởng công chúa.

Hôm nay Cố Ly và Tần Tê ra ngoài mua văn phòng tứ bảo. Xe ngựa ra khỏi phủ trưởng công chúa chạy thẳng tới tiệm bút mực lớn nhất trong kinh thành là Văn Bảo Trai. Đến nơi, Cố Ly và Tần Tê xuống xe, ba Mễ cũng theo sau, đoàn người tiến vào Văn Bảo Trai.

* Từ gốc là 文房四宝: Văn phòng tứ bảo là công cụ vẽ thư pháp độc đáo của Trung Quốc (dụng cụ thư pháp), tức là bút, mực, giấy, mực. Cái tên văn phòng tứ bảo, có nguồn gốc từ thời bắc và nam triều.

Xe ngựa của Lục Thượng cũng bám theo đuôi. Lục Thượng ngẩng đầu nhìn tấm bảng hiệu rồi dẫn tùy tùng vào trong.

“Ly tỷ tỷ, tỷ xem lại giấy này có mùi thơm đó!” Tần Tê cầm tờ giấy Tuyên Thành màu hồng nhạt đưa cho Cố Ly xem.

Cố Ly ngửi thử, quả nhiên có mùi thơm ngát nhàn nhạt. Tần Tê muốn học Lưu Ly dạ cho nên Cố Ly muốn viết khúc phổ ra cho nàng luyện tập. Tần Tê lại cảm thấy nếu là khúc thành danh của Diêu Sơ Tuyết thì phải trân trọng, dùng giấy bình thường không xứng cho nên hôm nay cố ý ra ngoài mua ít giấy có tiếng và quý giá. Thật ra chuyện này có thể dặn dò một tiếng sẽ có người lo liệu thỏa đáng nhưng Tần Tê muốn thể hiện rõ lòng thành của mình, nhất định phải đích thân đến chọn. Cố Ly cảm thấy chuyện Tần Tê có lòng muốn học tử khúc là tốt rồi, giấy và vân vân chẳng qua là vật dẫn nhưng khi thấy Tần Tê trân trọng như vậy, nàng cũng muốn đi theo cùng nhau chọn.

“Quận chúa, ngài xem loại mực này, phía nam vừa đưa tới. Màu mực no đủ, tăng thêm độ sánh, viết ra còn có mùi hương.” Chưởng quầy nhìn thấy là Tần Tê liền biết có mối lớn tới cửa, tân tình đẩy mạnh tiêu thụ.

“Chưởng quỹ, tự ta chọn được rồi, có cần gì ta sẽ gọi ông.” Dù sao có người ở trước mặt mình qua lại, nàng thấy phiền nên xua tay đuổi chưởng quỹ đi.

“Ly tỷ tỷ thích giấy gì?” Tần Tê đuổi xong chưởng quỹ, quay đầu lại là một gương mặt tươi cười.

“Ta sao cũng được, muội thích là được.” Cố Ly không quá bận tâm những thứ này. Theo nàng thấy, giấy bút mực trong phủ trưởng công chúa cũng rất tốt, đều là trong cung đặc biệt cấp, hà tất phải ra ngoài chọn? Có lẽ chỗ khác nhau là ở chỗ không có phần thành tâm của Tần Tê.

Hỏi cũng vô ích, Tần Tê chỉ đành cúi đầu tiếp tục chọn. Lục Thượng vào tiệm, giả vờ chọn đồ, liền tục sát tới gần. Tần Tê thì hắn biết, hắn tính tình cờ gặp được như vậy chẳng phải làm quen được Cố Ly sao?

Trong lòng hắn tính toàn như vậy liền chậm rãi tiến tới gần đoàn người bên này, nhìn Cố Ly ở khoảng cách gần càng cảm thấy mỹ lệ hơn so với ngày ở Tâm Nguyệt phường. Một cái ngước mắt lơ đãng, một cái cúi đầu, cả... nụ cười với Tần Tê, hắn cảm giác linh hồn nhỏ bé của hắn sắp bị câu mất.

“Ô! Lục thế tử, ngươi cũng đến mua bút mực à?” Lục Thượng còn đang mê mẫn Cố Ly, Tần Tê đã thấy hắn. Nghiêm túc mà nói hai người có chút quan hệ thân thích.

Mẫu thân của Lục Thượng Trình Đình cũng là trưởng công chúa. Bất quá Trình Dung không phải, Trình Dung là muội muội ruột của Chính Duẫn Đế, lại cùng Chính Duẫn Đế đồng cam cộng khỏ trong cung, nâng đỡ lẫn nhau, ở thời điểm mấu chốt cứu Chính Duẫn Đế một mạng, bởi thế vị trí của Trình Dung trong lòng Chính Duẫn Đế là không thể thay thế. Trưởng công chúa trước đây không phong tước vị cao hơn là minh chứng rõ ràng nhất. Nhắc tới trưởng công chúa của Minh Tịch, người đời chỉ biết Trình Dung, không nhắc đến người khác.

Trình Đình mẫu thân của Lục Thượng tước vị Tĩnh Tâm trưởng công chúa, ngoại trừ Trình Dung, bà là trưởng công chúa duy nhất ở lại kinh thành. Nhưng đó cũng không phải là một phần ân điển mà là nghiêm phạt. Thân sinh của Trình Đình chính là Quý phi hạ độc trong rượu năm đó. Có thể nghĩ được Chính Duẫn Đế hận cỡ nào. Sau này Chính Duẫn Đế lên ngôi, Quý phi tự biết không thể nào may mắn thoát được bèn treo cổ tự sát, nhi tử của Quý phi cũng uống thuốc độc tự vẫn, chỉ còn Trình Đình, bà không tham gia trận trữ vị tranh đấu nên cảm thấy Chính Duẫn Đế sẽ không đuổi cùng giết tận. Bà đúng, Chính Duẫn Đế không giết bà, còn gả bà làm thê tử của Trung Đức hầu. Bà cũng hiểu rõ thân phận của mình, khi gả vào Hầu phủ liền trước sau cáo bệnh không ra ngoài, trải qua cuộc sống ẩn cư.

Lục Thượng cười nói: “Thì ra là Phụng An quận chúa, ta đến xem bút mực, không ngờ vô tình gặp được. Vị này là...” hắn nhìn Cố Ly, cố thu hồi ánh mắt si mê của mình: “Là Toại An quận chúa?”

Tần Tê không nghi ngờ hắn, kéo tay Cố Ly gật đầu: “Đúng vậy, là Ly tỷ tỷ của ta.” rồi nàng quay đầu nói với Cố Ly: “Ly tỷ tỷ, vị này là thế tử của Trung Đức hầu phủ, Lục thế tử.”

Cố Ly khẽ gật đầu:

“Cố Ly tham kiến Lục thế tử.”

Ngay cả giọng nói cũng dễ nghe đến vậy! Lục Thượng nuốt nước miếng, cố tỏ ra bình thản:

“Lục Thượng ra mắt Toại An quận chúa.”

Bắt chuyện xong, Cố Ly và Tần Tê tiếp tục chọn giấy, Lục Thương ở trong tiệm lúc ẩn lúc hiện, không rời hai người họ. Một lúc sau, ngay cả Tần Tê cũng nhìn ra vấn đề, nàng nhìn Cố Ly, nhìn thấy nụ cười châm biếm trên mặt Cố Ly liền lờ mờ hiểu có chuyện gì đó.

Hai người đi đến một quanh, Tần Tê ghé sát bên tai Cố Ly nhỏ giọng nói:

“Ly tỷ tỷ, Lục thế tử sao vậy?”

“Hắn nhắm đến ta.” Giọng của Cố Ly vô cùng chắc chắn, thật ra bắt đầu từ khi xuống xe ngựa, nàng đã chú ý tới xe ngựa của Lục Thượng cũng từ cửa phủ trưởng công chúa theo đến đây. Chỉ là nàng không xác định được mục đích của hắn. Sau đó hắn vào tiệm nhưng chốc lát lại nhìn lén qua đây, nàng xác định hắn đến vì nàng.

“Tại sao?” Tần Tê chớp mắt, hỏi.

Cố Ly lắc đầu:

“Vậy phải hỏi hắn.”

Hai người chui vào khúc quanh âm thầm nói chuyện, Lục Thượng nhìn không thấy cũng nghe không được, hắn bất giác đến gần bên này giương cổ lên nhìn. Cố Ly nhìn hắn bĩu môi, Tần Tê quay đầu lại cũng nhìn thấy. Quá rõ ràng.

Hai người rời khỏi khúc quanh, Tần Tê cầm giấy và bút mực trên tay ba Mễ đi cho chưởng quỹ tính tiền. Lúc này Lục Thượng lại sát đến:

“Hai vị quận chúa phải đi sao?”

Tần Tê thấy hắn liền tức, Ly tỷ tỷ của nàng lại dám mơ tưởng?

“Đúng vậy, mua xong đồ rồi, tất nhiên phải đi.”

Nàng thấy hai tay Lục Thượng trống trơn, tùy tùng phía sau cũng không cầm gì liền cười nói:

“Lục thế tử vẫn chưa mua gì, vậy ở lại chọn một lát đi nha.”

Bên này chưởng quỹ đã tính toán xong, cũng không cần dặn dò, trực tiếp phái người đưa đồ đến phủ trưởng công chúa. Đoàn người Cố Ly ra khỏi Văn Bảo Trai. Lục Thượng nhìn họ vừa rời đi đã không còn tâm trạng chọn đồ nên đồng thời đuổi theo.

Ngoài cửa Văn Bảo Trai, Tần Tê đã lên xe ngựa, Cố Ly vừa định lên xe thì Lục Thượng ở phía sau đuổi tới:

“Toại An quận chúa, chúng ta chẳng hẹn mà gặp, hôm nay tiết trời lại đẹp, chi bằng mọi người đến trà lâu uống chén trà?”

Cố Ly ngoảnh đầu lại: “Thế tử có biết nam nữ đại phòng*?” Giữa nam và nữ có huyết thống đều phải chú ý, huống chi nàng và Lục Thượng chỉ là người xa lạ?

*Nam nữ đại phòng: những phép tắc giữa nam và nữ chưa thành thân.

Lục Thượng đương nhiên biết những chuyện này, bất quá hắn cho rằng Cố Ly có thể lên đài diễn tấu ở Tâm Nguyệt phường thì sẽ không để ý những điều này. Nói cách khác, hắn cũng không xem Cố Ly là quận chúa, chỉ xem nàng như những nữ tử ở trong nhạc phường mà thôi.

“Quận chúa có thể lên đài ở Tâm Nguyệt phường, lúc này lại nói nam nữ đại phòng có buồn cười hay không?” Dù sao hắn cũng là thế tử của Hầu phủ, không phải là người ôn hòa gì. Hẹn không thành thì đổi thành uy hiếp.

Lời hắn vừa nói ra, cuối cùng Cố Ly cũng hiểu được ý đồ của hắn:

“Ta lên đài ở Tâm Nguyệt Phường tự có lý do của ta, nếu thế tử muốn nghe khúc mà không ngại thì hãy đến Tâm Nguyệt phường, không cần quấn lấy ta.”

“Quận chúa!” Nhìn thấy Cố Ly lại muốn lên xe, Lục Thượng liền giơ tay chặn phía trước: “Tại hạ chỉ muốn mời quận chúa uống chén trà mà thôi.”

Mặt Cố Ly lạnh xuống:

“Nếu ta không đồng ý thì sao?”

Lục Thượng lạnh lùng cười:

“Nếu chuyện quận chúa ở Tâm Nguyệt phường lên đài truyền ra...” Rõ ràng là đang uy hiếp.

Lúc này, màn xe bị nhấc lên, Tần Tê ở trong ló đầu ra, Gương mặt nhỏ nhắn đầy tức giận:

“Lục Thượng, ngươi có ý gì? Ngươi đang uy hiếp Ly tỷ tỷ? Ngươi có bản lĩnh thì đi nói đi, Để xem ai sợ?”

Chà! Con thỏ nhỏ nổi giận rồi!

Cố Ly mỉm cười ấn đầu Tần Tê vài trong xe:

“Lục thế tử, nếu ngươi còn muốn giữ lấy cánh tay này, mời thu tay.” Sau khi hết lời ngon ngọt thì sẽ không nói lời vô ích nữa.

“Ngươi có ý gì?” Lục Thượng ngẩn ra.

Cố Ly không thèm nhắc lại, nàng giơ tay lên một luồng hàn băng chân khí xâm nhập vào trong cánh tay của Lục Thương, lạnh đến mức nguyên cánh tay hắn không còn cảm giác.

“Ngươi...”

Lục Thượng không ngờ Cố Ly sẽ ra tay, võ công còn rất cao nữa.

“Ngươi nói thêm một tiếng, ta phế luôn cánh tay này của ngươi.” Cố Ly buông lời này xong, cũng không nhìn hắn liền lên xe ngựa.

Quả nhiên, Lục Thượng không nói gì thêm, hắn trừng mắt nhìn xe ngựa của Tần Tê rời đi.

“Thế tử gia.” Tùy tùng ở phía sau tiến tới hỏi: “Ngài sao vậy?”

Lục Thượng đỡ cánh tay đã chết lặng của mình, tức giận nói:

“Còn sao gì nữa? Còn không nhanh chóng hồi phủ xem đại phu!”

Xe ngựa của Tần Tê trực tiếp chạy đến cửa sau của Tâm Nguyệt phường. Cố Ly biết thời gian này nàng không nên tới, có thể có người đã tiết lộ thân phận của nàng, tuy nàng không quan tâm nhưng người như vậy không nên ở lại Tâm Nguyệt phường.

Đang là buổi sáng, trong Tâm Nguyệt phường hoàn toàn vắng lặng. Có người đang quét tước dọn dẹp, các cô nương trong phường thì đang nghỉ ngơi, bởi vì buổi tối ngủ trễ, thường thì đến trưa các nàng mới dậy. Nhạc Như Tâm vừa rời giường, đang lười biếng dựa bên cửa sổ nhìn người trong phường làm việc. Tinh lực của nàng là một bí mật, ngay cả Cố Ly cũng đoán không ra. Nàng ngủ trễ hơn so với tất cả mọi ngươi nhưng lại dậy rất sớm.

Cố Ly tới cũng không vòng vo, đi thẳng vào chuyện của Lục Thượng:

“Tâm di, nếu con dám lên đài thì sẽ không sợ người ta nói ra nói vào. Ngài bảo vệ con, tâm ý này con biết nhưng người trong phường dẫu sao cũng phải điều tra, dù sao lòng người cũng có chút lòng tham.”

Nhạc Như Tâm tìm quản sự tới:

“Ngươi đi điều tra gần đây ở trong phường trong tay ai đang dư dả, đừng để lộ ra.”

Quản sự lui xuống làm việc, Nhạc Như Tâm thở dài:

“Lo sợ gây phiền phức cho con, rốt cuộc nó vẫn xảy ra.”

“Tâm di.” Cố Ly cười nói: “Con đã nói con không để ý. Chỉ là người bên cạnh ngài phải là người tin tưởng được.”

Sau khi rời khỏi Tâm Nguyệt phường, Cố Ly cảm thấy tò mò khi từ nãy đến giờ Tần Tê lại không nói nhiều:

“Muội nghĩ gì?”

“Muội nghĩ làm thế nào để dạy dỗ Lục Thượng.” Tần Tê tức giận nói.

“Bỏ đi, chuyện có bao lớn đâu.” Những chuyện như thế này Cố Ly đã gặp nhiều rồi, cũng không quá để ý. Dủ sao trong lòng mỗi người đều yêu thích cái đẹp.

Tần Tê không cho là như vậy. Lục Thượng mến mộ dung nhan của Cố Ly nàng có thể hiểu được, nhưng buông lời uy hiếp thì đã quá giới hạn.

Sau khi trở về phủ trưởng công chúa, Cố Ly ở Khang Viên viết khúc phổ* của Lưu ly dạ. Tần Tê đi đến tiền viện, đem chuyện xảy ra hôm nay nói cho trưởng công chúa biết:

“Mẫu thân, Lục Thượng uy hiếp Ly tỷ tỷ, con tức muốn chết!”

*Khúc phổ: sách tập hợp các làn điệu để người soạn nhạc tham khảo

Trưởng công chúa nghe xong cười lạnh:

“Tê Tê, con cũng biết ân oán năm ấy. Hoàng đế cữu cữu của con không giết Trình Đình vì không muốn lưu lại ấn tượng là một kẻ tàn bạo bất nhận với chúng quần thần. Trình Đình cũng biết thân biết phận, mấy năm gần đây đều không ra cửa, ngược lại muốn sống yên ổn không quan tâm mọi chuyện. Chuyện này con không cần để ý, nếu Lục Thượng dám gây chuyện, mẫu thân sẽ đến phủ Trung Đức Hầu tìm Trình Đình lý luận. Nữ nhi của ta há để nhi tử của nàng ta mơ ước?” Chuyện năm đó, Trình Đình có vô tôi hay không nàng và Chính Duẫn Đế hiểu rõ nhất. Nếu như không hại Tần Tê chịu dày vò nhiều năm, nàng cũng không hận đến vậy.

“Mẫu thân, ngài lại nhớ tới chuyện năm xưa sao?” Tần Tê ngoan ngoãn gối đầu lên đùi trưởng công chúa: “Đều là Tê Tê không tốt, khiến mẫu thân nhớ tới chuyện không vui đó.”

Trưởng công chúa vuốt tóc Tần Tê đầy yêu thương:

“Tê Tê của mẫu thân là đứa trẻ hiểu chuyện nhất. Giờ đây nhìn thấy con tìm được người trong lòng, mẫu thân cũng yên tâm. Có mẫu thân ở đây, không ai dám động đến Ly Nhi, con yên tâm.”

Tần Tê ngẩng đầu hôn một cái lên gương mặt tươi cười của mẫu thân mình.

Từ ngày đó, Cố Ly và Tần Tê cũng rất ít khi ra ngoài. Cũng không phải trốn Lục Thượng mà là đang luyện tập Lưu Ly dạ. Tần Tê luôn không chịu được khổ, tuy có thiên phú đàn đàn tranh nhưng quả thật chỉ là bình thường. Lần này Cố Ly dạy nàng, nàng một chút cũng không cảm thấy nhàm chán, mỗi ngày đều học tập rất say sưa.

“Ly tỷ tỷ giỏi quá! Muội còn tưởng tỷ chỉ biết tỳ bà thôi.” Cố Ly đàn đàn tranh còn tốt hơn cả mình. chuyện này làm Tần Tê cảm thấy kỳ lạ. Cố Ly giỏi võ công, đàn tỳ bà giỏi, giờ còn đàn đàn tranh không tệ, rốt cuộc tỷ ấy đã học bao nhiêu thứ?

“Ở trong thư viện, mỗi một nhạc cụ đều phải tiếp xúc qua. Một năm sau, Văn sư phó mới dựa vào thiên phú và hứng thú của chúng ta để lựa chọn một loại nhạc cụ để chúng ta luyện tập thêm.” Cho nên ở Phi Diệp Tân, biết hai ba loại nhạc cụ cũng không phải là chuyện đáng để khen.

Cố Ly thừa kế thiên phú âm nhạc của Diêu Sơ Tuyết, khổng chỉ bộc lộ ở khía cạnh tỳ bà. Trên thực tế, đối với mỗi loại nhạc cụ nàng đều biết qua, cũng phải biết rằng ngay từ đầu Văn Huyền Ca đã chọn nàng làm đệ tử nhập thất của mình. Bất quá sau này lại bị Giang Phong Mẫn cướp đi thôi.

“Nghe tỷ nói như vậy, muội càng lúc càng hiếu kỳ về Phi Diệp Tân.” Lòng của Tần Tê đã hướng về nơi đó.

“Sau này sẽ dẫn muội đến đó.” Nói thật thì, Cố Ly bắt đầu nhớ thư viện rồi.

“Tuyệt quá!” Tần Tê vui vẻ nói.

“Tiếp tục học thôi.”

“Dạ.” Bàn tay Tần Tê một lần nữa đặt lên đàn tranh.

Trung Đức Hầu phủ.

Lục Thượng sau khi trở về phủ, đại phu xem qua cánh tay của hắn, lắc đầu vì không xem ra bệnh trạng gì. Lục Thượng cũng cảm thấy không còn tê dại nữa, hoàn toàn không có gì đáng ngại. Hắn cảm thấy may mắn, sau đó nha hoàn báo lại, Trung Đức Hầu gọi hắn đến.

Trung Đức Hầu Lục Hâm, vốn chỉ là một hiệu úy*, bởi vì năm xưa có công bắt giặc được Chính Duẫn Đế phong làm Trung Đức Hầu. Điều này làm cho mọi người rất bất ngờ, từ hiệu úy lên tước hầu, chẳng ai dám nghĩ. Sau khi Lục Hâm được phong làm Trung Đức Hầu, Chính Duẫn Đế trực tiếp tứ hôn, gả Tĩnh Tâm trưởng công chúa Trình Đình cho hắn. Thân là quan quân cấp thấp, hắn cũng không biết ân oán nội bộ của hoàng thất, chỉ xem như mình trúng vận may. Vui vẻ cưới Trình Đình vào cửa, trông mong tương lai sẽ cậy nhờ để đường quan rộng mở.

*Hiệu úy (tiếng Trung: 校尉) là chức quan võ tồn tại lâu dài trong lịch sử Trung Quốc thời cổ đại.

Nhưng vận may của hắn chỉ đến đó là hết. Từ đó về sau, hắn rời xa triều chính, thậm chí ngay cả tư cách lâm triều cũng không có, bá tánh bình thường nhìn thấy là hầu môn phủ đệ, quyền quý nhưng chính Lục Hâm rõ hắn có tiếng mà không có miếng thôi. Hắn không cam tâm cho nên muốn dạy dỗ nhi tử của mình, bồi dưỡng thành tài. Ấy thế mà Trình Đình rất cưng chiều Lục Thượng, Lục Hâm cũng hết cách. Say này Lục Hâm nạp mấy phòng thiếp thất, lại có thêm mấy nhi tử. Đối với Lục Thượng, hắn không quản quá nhiều.

Lục Thượng đi tới thư phòng gặp Lục Hâm. Lục Hâm nhiều năm sống an nhàn sung sướng, dáng người đã mập ra. Nhìn thấy Lục Thượng vào liền hỏi:

“Phòng thu chi nói ngươi chi một trăm lượng bạc, ngươi đã làm gì?”

Lục Thượng:

“Con đến Tâm Nguyệt phường nghe khúc mà thôi.”

Lục Hâm tức giận:

“Nghe khúc làm gì tốn nhiều bạc như vậy? Ngươi xem trọng ai ở chỗ đó? Tính cưới về?”

Nhi tử của hắn hắn tự biết, háo sắc mê rượu, bây giờ thật sự chẳng phải người tài gì rồi.

“Con không có. Phụ thân, con tốt xấu gì cũng là thế tử, sao lại xem trọng nữ tử ở mấy chỗ như thế?” Lúc này, trong đầu Lục Thượng đều là hình bóng của Cố Ly.

Lục Hâm thấy nhi tử thất thần, hỏi:

“Ngươi nghĩ gì? Hai ngày nay ta thấy người mất hồn mất vía.”

Lục Thượng hoàn hồn:

“Phụ thân, ngài nói với dòng dõi của chúng ta có thể lấy được một quận chúa không?”

Lục Hâm cau mày: “Ngươi nhìn trúng quận chúa nào?” quận chúa đều là người hoàng thất, thân phận đều cao quý hơn hắn nhiều, nhưng cũng có thân phận tương đối khó xử, ví dụ như Diệu Song quận chúa Trình Vân.

Lục Thượng ngập ngừng:

“Phụ thân, trước hết ngài nói xem có được hay không, không thể thì con nói cũng vô ích.”

Lục Hâm nghe ra nhi tử có người trong lòng rồi, hắn liền thở dài:

“Quận chúa thân phận cao quý, không phải người Hầu phủ chúng ta có thể với tới, nhưng có vài trường hợp đặc biệt, có thể thử một lần.”

Lục Thượng nghe xong hai mắt phát sáng:

“Phụ thân, nếu thân phận không cao quý, thậm chí còn khá thấp hèn thì sao?”

“Ngươi nói bậy bạ gì đó! Quận chúa đều là nữ tử hoàng thất, ở đâu ra thân phận thấp hèn?” Lục Hâm bất mãn.

“Toại An quận chúa thì sao?” Lục Thượng càng nghe càng cảm thấy có khả năng.

“Toại An quận chúa?” Lục Hâm quả thật quên mất Cố Ly: “Nàng không được.”

“Tại sao?” Lục Thượng cảm thấy khó hiểu.

Lục Hâm tức giận nói:

“Hỏi mẫu thân của ngươi đi.”

Hậu viện Hầu phủ.

Trình Đình đã ở nơi này hai mươi năm, mỗi ngọn cây cọng cỏ đều đã quá quen thuộc. Nàng thường xuyên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời bát ngát, nhìn theo nhưng chú chim bay lượn tự do. Nàng biết, mình có thể sống tới bây giờ, là bởi vì mình chưa từng rời khỏi cái viện này.

Lục Thượng đi tới hậu viện, nói ra suy nghĩ của mình với Trình Đình. Ở trước mặt mẫu thân, rõ ràng Lục Thượng thả lỏng hơn rất nhiều:

“Mẫu thân, con có thể lấy Toại An quận chúa không?”

Trình Đình nhìn nhi tử của mình, lắc đầu:

“Không thể.”

“Tại sao?” Lục Thượng một lần nữa hỏi lại câu này.

“Bởi vì nàng là nghĩa nữ của Trình Dung. Con cảm thấy Trình Dung sẽ để Cố Ly gả đến nhà chúng ta không?” Trình Đình cười khổ: “Thượng Nhi, mặc dù ta chưa từng gặp Cố Ly nhưng lại nghe người ta nói, nha đầu đó nghiêng nước nghiêng thành. Con động tâm là điều khó tránh khỏi, nhưng không nên nhúng tay vào, bằng không sẽ mang họa cho nhà này.”

“Con hiểu rồi.” Lục Thượng có chút không cam tâm, lại không dám thể hiện trước mặt Trình Đình.

Lục Thượng đi rồi, Trình Đình thở dài. Nàng cho nha hoàn lui ra, lấy ra một phong thư trong ngăn kéo bàn trang điểm, mở ra xem qua một lần, cuối cùng quyết định. Đã biết cả đời này không còn trông cậy gì. Bất quá vì con, để thỏa lòng con, bản thân phải cố gắng đạt được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.